Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 177: Chương 177: Hắn đang ép cô!




Trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, vẻ mặt thoáng cứng đơ, cô theo bản năng lùi về sau một bước, hốt hoảng lắc đầu nói:”Cái gì cũng không có.”

Lạc Thiên Uy hiển nhiên không tin, trong mắt hiện lên một tia ý lạnh, hắn đi tới trước mặt của cô, đưa một tay ra đối với cô ra lệnh:”Lấy ra!”

Thân thể của cô không ngừng run rẩy, sợ lui về phía sau, vừa vặn đụng phải cửa sổ sát đất. Trên thân thể của người đàn ông tản ra hơi thở áp bách làm cô không thể nào thờ nổi, ngón tay thon dài có lực trước mắt làm cho cô không thể nào trốn tránh được.

“Lấy ra!” Lạc Thiên Uy híp mắt nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh sang cường hãn, nhiệt độ trong phòng giảm xuống mức đáng kể.

Lạc Tích Tuyết gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chợt rùng mình một cái, cắn chặt môi dưới từ từ đem cây trâm cài tóc trong long bàn tay nắm chặt lại.

Không thể, cô không thể giao cho anh được, đây là vật duy nhất giúp cô thoát khỏi chỗ này, nên cô không thể đem chút hy vọng này đập tan được.

Con ngươi của Lạc Thiên Uy trong nháy mắt lạnh xuống, sâu không thấy đáy, Lạc Tích Tuyết không thể đoán ra anh đang nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt tĩnh mịch của anh làm cho cô cảm thấy chấn động, lạnh lẽo lập tức lan ra từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân.

“Em còn muốn chạy trốn sao?” Anh híp hai mắt lại, từng bước một tiến tới chỗ cô, trong mắt lóe ra hàn quang thấu xương.

Tim của cô đập nhanh vô cùng, trên mặt hiện một tầng mồ hôi, cô có thể cảm nhận được cơn tức giận của người đàn ông trước mặt này, thân thể mảnh khảnh không khỏi run lợi hại hơn.

“Tôi chỉ muốn…” Lạc Tích Tuyết muốn nói gì nhưng lại thấy Lạc Thiên Uy mở cửa sổ ra, nắm lấy tay cô lấy đi cái trâm cài tóc liền thật nhanh ném ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh đến mức làm cô chưa kịp thích ứng chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi nói rồi, em là của tôi, không có mệnh lệnh của tôi, em đừng mơ tưởng thoát đi!” Con ngươi của anh sắc lạnh tĩnh mịch, giống như muốn đem cô cắn nuốt hoàn toàn vậy.

Cả người Lạc Tích Tuyết rung mình một cái, nhịp tim đập nhanh như trống, cô kinh ngạc nhìn anh, muốn bình tĩnh lại, nhưng tâm tình càng ngày càng kích động, cô cơ hồ không kiềm chế được nữa hướng anh quát:

“Anh tại sao lại nói như vậy? Đừng quên, anh có gia đình của anh, tôi không có hứng thú làm người thứ ba, anh tốt nhất nên thả tôi ra, nếu không tôi sẽ nói cho vợ anh biết lúc đó anh sẽ khó xử hơn đó”

Mắt hạnh trừng hướng Lạc Thiên Uy,cô cắn răng nghiến lợi giận dữ hét.

“Em cho rằng tôi sẽ quan tâm điều đó sao?” Lạc Thiên Uy nhẹ duỗi chân mây, lơ đễnh híp mắt.

Hai tay của Lạc Tích Tuyết nắm lại thành quyền, ngước đầu căm tức nhìn anh:”Cái người này sao có thể như vậy chứ? Phải biết rằng vợ của anh vẫn còn đang ở nhà chờ anh, anh lại ở đây qua lại với người phụ nữ khác, tôi thật sự thấy tiếc cho cô ấy khi lấy phải anh”

Cô ghét nhất chính là loại đàn ông như thế này.

Trong mắt của Lạc Thiên Uy hiện lên tầng sương mù mờ mịt, đôi mắt sắc lạnh nóng bỏng:”Cho dù tôi thật có lỗi với cô ấy thì cũng là do em gây ra đấy, chính em đã quyến rũ tôi, nên em là đầu sỏ gây ra chuyện này”.

“Anh nói láo, tôi mới không có” Lạc Tích Tuyết vội vàng cãi lại, thân thể tự lui về sau, nhưng Lạc Thiên Uy lại nhanh hơn cô chỉ trong chớp mắt anh đã bắt được tay của cô, không hề báo động trước đã lôi cô vào trong ngực.

“A, anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra!” Lạc Tích Tuyết thật sự rất sợ, đáy lòng thật sự rất kinh hoảng.

Đáy mắt của Lạc Thiên Uy hiện lên tầng dục vọng rõ ràng, anh ôm cô thật chặt, đối với động tác kháng cự của cô càng thêm lửa giận.

Bỗng anh cúi đầu hôn lên môi cô trằn trọc giày xéo, mỗi một động tác mãnh liệt mà cuồng tứ, anh nảy sinh ác độc gặm cắn môi cô không chút lưu tình, giống như đó là trừng phạt chứ không phải hôn dường như muốn cắn nuốt cô vào bụng.

Thân thể của Lạc Tích Tuyết nhất thời cứng ngắc, run rẩy, cô cảm thấy xấu hổ không ngừng giãy giụa.

Mạnh mẽ khắc chế nụ hôn của anh không đáp lại, nhưng cánh môi lại truyền đến cảm giác đau đớn, cô cúi đầu xem xét, thấy anh hung hăng cắn bờ môi của cô, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập giữa làn môi của hai người.

“Ưm” Lạc Tích Tuyết bị đau trợn tròn mắt, nhìn đôi đồng từ của Chiêm Mỗ Tư, lạnh như băng khí thế như muốn bức người, nhưng lại cất giấu ngọn lửa hừng hực như muốn đốt cô.

Trong lòng cô rung động nhưng vẫn cố dùng sức khước từ anh, liều mạng giãy giụa nhưng lại bị tay của Lạc Thiên Uy cố định phía sau đầu, môi mỏng của anh không ngừng qua lại trên hai múi môi của cô, dùng sức liếm trên chỗ vết thương vừa mới bị cắn, thậm chí còn đem vết thương đó không ngừng mút vào.

“Ưm đau quá!” sắc mặt của cô tái nhợt kêu đau, toàn thân không ngừng run rẩy. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy?

Ngón tay thon dài tinh xảo của anh chậm rãi mơn trớn gò má của cô, vì cô lau đi nước mắt, sự dịu dàng hiện lên trong đôi mắt sâu không thấy đáy ấy.

Dần dần động tác của anh được thay bằng chiếc lưỡi của anh, thận trọng lau đi máu tươi trên môi cô, tự nhiên thương tiếc vuốt lên vết thương của cô.

Lạc Tích Tuyết sợ đến mức không dám động, cô biết mình càng kháng cự càng kích thích dục vọng của anh mà thôi, cho nên cô cố gắng bình tâm từ từ bắt đầu thích ứng anh.

Hô hấp của cô càng ngày càng trở nên rối loạn, hơi thở nóng bỏng lấp đầy khoang miệng của cô, làm cô không có cách nào hô hấp.

“Ưm” giữa đôi môi đỏ mọng của cô bật ra tiếng rên làm say long người, càng làm cho khóe miệng của Lạc Thiên Uy khẽ cong lên một độ cong đẹp mắt.

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, ngón tay êm ái vuốt ve khóe miệng xinh đẹp của cô, trong mắt của anh thoáng hiện qua tia nhìn phức tạp, nhưng chỉ là sự do dự trong chốc lát, anh ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường lớn, sau đó cúi người đè lên cô.

“Em không ngoan, thế nhưng lại vọng tưởng né tránh tôi, đây là trừng phạt, em nhớ rõ cho tôi em là người con gái mà Chiêm Mỗ Tư này coi trọng nhất nên cả đời này trừ khi tôi chết đi nếu không tôi sẽ không buông tay em ra”.

Thân thể Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt cứng đờ, “Đời này trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em ra!” Những lời này tại sao cô lại thấy quen thuộc như vậy.

Đây không phải là những lời mà Lạc Thiên Uy đã nói với cô sao? Tại sao người đàn ông này lại có thể nói những lời giống Thiên Uy như thế, cái này chỉ là trùng hợp sao? Hay bọn họ thật sự là cùng một người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.