“Ưm…”
Lạc Tích Tuyết nhắm hờ con mắt, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rên rỉ mê người, kích thích Tiếu Vũ Trạch hơn nữa.
Hắn càn quét mọi ngóc ngách ngọt ngào trong miệng cô, điên cuồng thoát quần áo trên người hắn ra, hắn không chờ được nữa rồi, hắn muốn cô, muốn cảm thụ những gì tốt đẹp nhất thuộc về cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô tĩnh lặng như một nữ thần, trên chiếc ga giường trắng càng thêm có vẻ mông lung mà duyên dáng. Tròng mắt Tiếu Vũ Trach đen láy hứng hực lửa nóng, hắn không hề chớp mắt nhìn người con gái ở dưới thân, đáy mắt có tham muốn giữ lấy hiện lên rõ ràng.
“Anh Vũ Trạch… anh muốn làm gì….” Lạc Tích Tuyết bị đôi mắt hắn hù dọa, cơ thể cô co rút về phía sau, một mực thối lui về phía cuối giường.
Nụ cười của Tiễu Vũ Trạch ưu nhã như thường ngày, chỉ là động tác của hắn không chút nào dịu dàng kéo lấy chân của cô, đem lấy cô lần nữa nằm ở dưới người hắn.
“Tích Tuyết, anh đã đợi em năm năm rồi, tối nay em hãy cho anh đi” Hô hấp hắn cực nóng phun trên gò má tinh xảo của cô, trong mắt rõ ràng như muốn nuốt chửng cô.
“Không, không cần! Anh Vũ Trạch, không cần…” trong lòng Lạc Tích Tuyết chấn động, vội vàng hoảng sợ lắc đầu, kháng cự muốn đẩy hắn ra.
Cô không phải là không muốn cho hắn mà là hiện tại cô không thể cho hắn được, cô không muốn ngay cả bản thân cô có còn thanh bạch hay không cũng không biết mà đã cho hắn, cứ như vậy trao thân cho hắn, cô không muốn làm cho anh Vũ Trạch đau lòng, nếu như cô không phải là xử nữ nữa thì cô không tưởng tượng được anh Vũ Trạch sẽ đau lòng và thất vọng như thế nào.
Bọn họ yêu nhau đã năm năm, anh Vũ Trạch cũng chưa từng chạm vào cô, mà cô thì một lần sơ sót đã xảy ra một đêm với Lãnh Khinh, nếu như cô thật đã không còn trong trắng làm sao cô dám đối diện với anh Vũ Trạch đây.
“Không cần sao? Tích Tuyết em quên rằng em đã quên trong túi áo em có thuốc tránh thai để chuẩn bị cho đêm nay sao, chẳng lẽ anh đã nghĩ sai?” Tiếu Vũ Trạch nâng cằm của cô lên, tròng mắt tuần dât trở nên u ám.
Không chờ Tích Tuyết có phản ứng gì, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã cúi xuống, đặt môi mỏng của hắn lên cánh môi của cô lần nữa, cuồng nhiệt xâm nhập trong miệng cô, chiếm đoạt ngọt ngào thuộc về cô, từng chút từng chút hưởng thụ…
“Ưm…..” Lạc Tích Tuyết cố gắng chống cự, nhưng thân thể Tiễu Vũ Trạch cường tráng nằm rạp trên người cô, bất luạn cô có giãy dụa như thế nào thì cũng không làm hắn nhúc nhích nửa phân.
Môi lưỡi tiếp xúc thân mật như có dòng điện khác thường chạy qua, khiến Lạc Tích Tuyết vừa vội lại vừa sợ. Cô sợ nếu anh Vũ Trạch phát hiện ra chân tướng ,phát hiện ra cô không còn thuần khiết như trong tưởng tượng của hắn nữa thì sẽ như thế nào?
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể cắn môi hắn, cố gắng gọi lý trí của hắn quay về. ai ngờ, Tiếu Vũ Trạch chỉ bị đau trong chớp mắt, ngay sau đó đôi môi ấm áp của hắn đã chạy dọc theo đường cong hoàn hảo trước ngực cô rồi một đường đi xuống, để lại những dấu hôn nóng rực cùng tê dại….
Quản gia Chu đang sắp xếp cho những người hầu dọn dẹp mọi ngõ ngách trong khu biệt thư, thiếu gia khó có được rãnh rỗi mà mang Lạc tiểu thư đến đây nghỉ phép, bọn họ là người làm trong gia đình phải có bổn phận dọn dẹp biệt thự sao cho sạch sẽ để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lạc tiểu thư.
“Đing đoang…….” Ngoài cổng truyền đến tiếng bấm chuông dồn dập, quản gia đi ra ngoài mở cổng.
“Cậu là?” Cổng chính vừa mở ra, đứng phía ngoài là một người thiếu niên mặc chiếc áo gió màu đen, người thiếu niên này trong rất quen mắt, giống như quản gia đã thấy ở đâu đó.
“Tôi là Lạc Thiên Uy, chị của tôi Lạc Tích Tuyết có phải ở đây không?” Lạc Thiên Uy nói thân phận của mình ra, hai con mắt sắc bén cứ như vậy nhìn thẳng vào trong nhà.