Lạc Tích Tuyết chớp chớp mắt, ngồi xổm người xuống, thân thiết kéo cậu bé ra.
"Cậu bé, sao em lại ở đây một mình, ba mẹ em đâu?" Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt giống Lạc Thiên Uy, trong lòng phức tạp hỏi.
"Mẹ" Cậu bé dán khuôn mặt hồng hào lên trên đùi Lạc Tích Tuyết, hai tay ôm chặt lấy cô, còn đang cố chấp kêu cô là mẹ.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không đành lòng trách mắng cậu bé, đành phải kiên nhẫn nói: "Cậu bé, em nhận lầm người, chị không phải mẹ em."
"Nhưng mẹ rõ ràng là mẹ của con mà?!" Cậu bé ngẩng đầu chớp đôi mắt to đen nhánh, ủy khuất nói to. Truyện Full
Lạc đau tiếc tuyết nghi hoặc rơi vào trầm tư, trong đôi mắt phủ trên một đạo thần sắc lo lắng.
Cậu bé này cực kỳ giống Lạc Thiên Uy, miệng còn không ngừng kêu cô là mẹ, điều này không khỏi làm cho cô nhớ tới đứa con của cô và Lạc Thiên Uy.
Tuy đứa con đã mất, nhưng nếu cô sinh đứa bé, đoán là cũng sẽ bằng tuổi với câu bé này.
"Mẹ" Cậu bé thấy Lạc Tích Tuyết chỉ sững sờ nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu, cậu bé liền vội vàng nôn nóng, không ngừng lắc lư cánh tay của Lạc Tích Tuyết, giống như đang tìm cách để cho cô chú ý đến.
"Cậu bé, em tên là gì?" Lạc Tích Tuyết không dễ dàng mới hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn bé trai trước mặt.
Cậu bé vỗ vỗ gò má trắng mịn, hạ đôi mắt to tròn xuống, chu môi nói: "Hu hu, sao mẹ lại không nhận ra Bùi Địch rồi?"
Lạc Tích Tuyết cười khổ, chỉ có thể nhẹ dỗ dành cậu: "Em tên Bùi Địch? Bộ dáng của chị rất giống mẹ em sao?"
Tiểu Bùi Địch cái hiểu cái không gật đầu, lại lắc đầu: "Mắt của chị màu đen, mắt của mẹ màu xanh lam, không giống!"
Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy nặng nè, cậu bé này nói màu mắt của cô và mẹ cậu không giống nhau, chẳng lẽ Lạc Thiên Uy thật sự cưới vợ ngoại quốc?
"Bùi Địch, chị hỏi em một chuyện, em có biết ba của mình tên là gì hay không?" Rốt cục, cô lấy hết dũng khí, hỏi ra nghi ngờ đã giữ lâu trong lòng.
"Ba sao? Ba chính là ba a!" Tiểu Bùi Địch sờ sờ đầu, nhíu mày nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết thở dài một hơi thật sâu, chỉ có thể hỏi lại: "Vậy năm nay Bùi Địch bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Bùi Địch có biết tuổi của mình hay không?"
Tiểu Bùi Địch xoay xoay tròng mắt nghĩ nghĩ, khoa tay múa chân thành một động tác: "Ni Mã nói năm nay Bùi Địch 3 tuổi."
"Ni Mã?" Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, nghe qua hình như không giống tên của ba mẹ.
"Ni Mã, mẹ! Mẹ xem, Ni Mã tới đón con rồi!" Tiểu Bùi Địch nở ra nụ cười tươi, vẫy tay với một nữ giúp việc đang đi về phía cậu.
Cậu bé liền sửa sang lại âu phục nho nhỏ trên người, từ trong lòng Lạc Tích Tuyết nhảy ra, chạy tới bên người nữ giúp việc, nhìn ra được, cậu bé nhỏ này rất thân thiết với nữ giúp việc Ni Mã.
"Vị tiểu thư này, thật ngại, đã gây phiền phức cho tiểu thư" Ni Mã nắm tay Bùi Địch, đi tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, vừa định giải thích với cô, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của cô, cô ta ngạc nhiên hoảng sợ.
"Làm sao vậy?" Lạc Tích Tuyết nghi ngờ sờ sờ mặt mình, không rõ vì sao nữ giúp việc này lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình.
Nữ giúp việc khó lắm mới hồi phục tinh thần, vội vàng giải thích: "Thật ngại, vị tiểu thư này, bộ dáng của người thật sự quá giống thiếu phu nhân nhà chúng tôi, khó trách đứa nhỏ sẽ nhận lầm, ngay cả tôi cũng hoảng sợ?"
"Tôi và thiếu phu nhân nhà cô rất giống nhau sao?" Lạc Tích Tuyết buồn bực nhíu mày. Cô vốn tưởng rằng Bùi Địch quá nhỏ tuổi, cho nên mới nhận lầm, không nghĩ tới nữ giúp việc này lớn như vậy, cũng nói như vậy.
Cô liền cảm thấy kỳ quái, sao từ khi gặp Chiêm Mỗ Tư jua, giống như là mọi người giống nhau trên thế giới này đều tụ họp đến đây.
Chiêm Mỗ Tư thì cực kỳ giống Lạc Thiên Uy, hắn cưới một người vợ cũng giống cô, đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Không phải quá kỳ quái sao?
"Đúng vậy, ngoài đôi mắt của tiểu thư và thiếu phu nhân không giống nhau, khuôn mặt và khí chất đều gần như giống như đúc." Nữ giúp việc nhìn chằm chằm mặt Lạc Tích, cẩn thận đánh giá gật gật đầu.
"Thật như vậy sao?" Lạc Tích Tuyết vuốt ve mặt mình, mặc dù nghe nữ giúp việc nói như vậy, nhưng vẫn khó có thể tin.
"Thiếu gia của cô tên gọi là gì?" Cô đột nhiên rất có hứng thú muốn biết.
"Thiếu gia nhà tôi tên là" Nữ giúp việc giật nhẹ môi, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng kêu của quản gia từ sau lưng.
"Ni Mã, đã trễ thế này, sao vẫn chưa đưa tiểu thiếu gia đi nghĩ ngơi?" Quản gia giận tái mặt, hỏi.
Ni Mã vội vàng hoảng sợ giải thích: "Thực xin lỗi, tôi đưa tiểu gia trở về ngay
Nói xong. cô bế tiểu Bùi Địch lên, gật gật đầu với Lạc Tích Tuyết, vội vã rời đi.
"Cậu bé" Lạc Tích Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ, chuyển qua trên người quản gia, muốn mở miệng hỏi chuyện của cậu bé, quản gia lại ngắt lời cô.
"Tiểu thư, bây giờ không còn sớm, thiếu gia nói ngày mai sẽ tới gặp người, người vẫn nên đi nghĩ sớm một chút." Nói xong, quản gia cũng không thay đổi vẻ mặt rời đi.
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên giật mình nhìn bóng dáng của ông, cảm thấy quản gia đang cố gắng né tránh cái gì đó, nhưng là cái gì, cô lại không nói ra được.
Xem ra toàn bộ chỉ có đợi đến ngày mai nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, mới có đáp án.
Đêm đã khuya, Lạc Tích Tuyết nằm một mình ở trên giường, trong lòng đã là trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Cậu bé Bùi Địch xuất hiện, phá vỡ hồ nước trong lòng cô, cô rất muốn biết cậu và Lạc Thiên Uy có quan hệ gì?
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động, Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu, đã thấy một bóng người trèo tường vào.
Cô hoảng sợ, bình tĩnh lại mới phát hiện, người tới chính là Tiếu Vũ Trạch!
"Anh Vũ Trạch, sao anh lại tới đây?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, phải biết rằng đây chính là căn cứ của mafia, hắn là một cảnh sát nằm vùng đi vào, sẽ không bị phát hiện chứ?
"Anh hỏi Lãnh Khinh Cuồng mới biết, em bị Chiêm Mỗ Tư đưa đi, Tích Tuyết, em không sao chứ?" Tiếu Vũ Trạch khẩn trương nhìn cô.
"Em không sao, anh Vũ Trạch, anh không cần lo lắng." Lạc Tích Tuyết trấn an lắc đầu.
Tiếu Vũ Trạch an tâm, nắm tay Lạc Tích Tuyết: "Vậy là tốt rồi, Tích Tuyết, bây giờ anh liền đưa em đi!"
"Không được, anh Vũ Trạch, tạm thời em còn chưa thể rời khỏi." Lạc Tích Tuyết tránh ra khỏi tay hắn, từ chối nói.
"Vì sao không thể? Chẳng lẽ em muốn ở đây sao? Anh đã hỏi thăm, Chiêm Mỗ Tư ở Châu Âu đã từng kết hôn, có một người vợ, không có khả năng là Lạc Thiên Uy, có thể trùng hợp là bộ dáng của bọn họ giống nhau thôi, một mình em ở đây quá nguy hiểm." Tiếu Vũ Trạch nói lời thành khẩn khuyên bảo.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trong ngực lan tràn đau đớn: "Anh ấy đã kết hôn sao?"
Tiếu Vũ Trạch gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, Chiêm Mỗ Tư từ năm năm trước đã cưới vợ, bọn họ còn có đứa con trai tên Bùi Địch, khoảng chừng ba tuổi rồi."