Rèm cửa sổ màu tím nhạt được kéo lên, khuôn mặt trong bóng tối của Lạc Thiên Uy làm người khác khó đoán được hắn đang nghĩ gì, cuồng ngạo tà mị, giống như Satan địa ngục, lúc này hắn đang ngồi trong phòng Lạc Tích Tuyết chờ cô về.Lạc Tích Tuyết vất vả lắm mới ứng phó với Hàn Diệp Thần để đưa cô về nhà sớm, cả người cô mệt lả. Cô dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cửa đi vào định đi tắm rồi đi ngủ.Ai ngờ vừa mới đi vào trong thì một đôi mắt thâm u lóe ánh sáng trong căn phòng tối mịt làm cô sợ tới mức rớt cả túi xách xuống, cô vội vàng mở đèn.Trời ơi, không phải cô gặp quỷ chứ.Thế nhưng đôi mắt đó còn nhanh hơn cô một bước, trong nháy mắt đã tới gần cô.Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, nhờ ánh trăng nên cô mới nhìn rõ thì ra người ở trước mặt là em trai cô Lạc Thiên Uy.“Thiên Uy, sao giờ này em lại ở trong phòng chị lại còn không mở đèn nữa, thiếu chút nữa hù chết chị rồi.” Lạc Tích Tuyết vỗ ngực, cố gắng bình ổn hơi thở, đưa tay muốn mở đèn.Đứa em trai này của cô thế nào mà trốn trong phòng hù cô một phen giật mình.Lạc Thiên Uy bắt lấy cánh tay muốn mở đèn của cô lại, con ngươi đen nhánh, không nói một lời nhìn chằm chằm cô, trong đếm tối có loại quỷ mị khó nói nên lời.“Thiên Uy’ Lạc Tích Tuyết bị hành động đột ngột của em trai và ánh mắt của hắn làm cho hết hồn.Lòng của cô không khỏi run lên, âm thanh mang theo chút run rẩy nói:”Tối như vậy chị nhìn có chút không quen, có gì thì để mở đèn rồi nói được không?”Hai con mắt của Lạc Thiên Uy vẫn là chăm chăm nhìn cô, không mở miệng.Lạc Tích Tuyết trong lúc nhất thời không biết làm sao, em trai cô bị sao vậy? Cô nhớ là không có đắc tội với hắn? Hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt, không khí quỷ dị trầm xuống. Cho đến khi Lạc Tích Tuyết không chịu nổi nữa, chuẩn bị xoay người rời đi thì giọng nói giận dữ của Lạc Thiên Uy lại vang lên:”Chị cùng người đàn ông kia có quan hệ gì?”“Người đàn ông nào?” Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, hắn đang nói đến ai, Hàn Diệp Thần sao?“Đừng có giả vờ, chính hôm nay tôi thấy chị đi dạo phố cũng một người đàn ông còn ăn cơm với hắn nữa” Lạc Thiên Uy tiến lại gần cô hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt mang theo âm hàn, giống như cuồng phong ăn mòn lòng người.Trước kia cô cùng với Tiếu Vũ Trach đi chung với nhau hắn không thể nhúng tay vào vì bọn họ là một cặp yêu nhau nhưng bây giờ cô đi với người đàn ông khác, hình như đầy là người cô mới quen.Cô không phải tuyên bố chỉ thích một mình Tiếu Vũ Trạch thôi sao? Vì sao vừa mới nói thích hắn không lâu nay lại đi cùng với người đàn ông khác? Cô là đang cố ý sao?Con ngươi Lạc Tích Tuyết trong suốt ánh lên tia không thể tin:”Em theo dõi chị?”Lạc thiên Uy từ chối cho ý kiến, hắn hung hăng nắm lấy bả vai cô, ánh mắt phẫn hận chất vấn nói:”Nói, cô cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?”Vốn Lạc Tích Tuyết vì tương lai của em trai mà bị cha bức ép cùng người đàn ông khác đính hôn, việc này đã làm cô khổ sở lắm rồi bây giờ lại vô duyên vô cớ bị em trai chất vấn làm cô càng không kiên nhẫn.“Chị không việc gì phải nói với em? Em chỉ là em trai của chị, chẳng lẽ chị kết bạn với ai cũng phải nói cho em biết?” Cô tức giận hất tay của Lạc Thiên Uy ra, có chút chán ghét khí thế bá đạo của hắn.