Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 240: Chương 240: Các Người Ly Hôn Đi







"Cô đối với chồng cô quả thật rất có lòng tin, nhưng đáng tiếc chính là cô cùng Chiêm Mỗ Tư cũng không thể làm vợ chồng được nữa rồi!" Bối Dạ Xức không có tức giận, ngược lại còn than nhẹ một tiếng.

Thân thể của Lạc Tích Tuyết cương cứng lại, không hiểu ngẩng đầu nhìn ông: "Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Bối Dạ Xức nheo tròng mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Ta muốn các ngươi ly hôn, cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Chiêm Mỗ Tư."

"Ông cảm thấy có khả năng sao?" Lạc Tích Tuyết trực tiếp cắt đứt lời ông ta.

Bối Dạ Xức nói ra điều kiện vô cùng hấp dẫn: "Nếu như cô nguyện ý rời xa Chiêm Mỗ Tư, tôi sẽ đem thế giới hắc đạo giao cho anh ta - con rể tương lai của tôi!"

"Rất cảm tạ ông đã coi trọng chồng tôi, chẳng qua thì nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!" Lạc Tích Tuyết nắm chặt hai quả đấm, giọng điệu kiên định không dời.

Không có chuyện gì có thể làm cho cô rời khỏi người đàn ông mà cô yêu, trong khoảng thời gian này anh đối với cô sủng ái làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô tin tưởng Tống Khuynh Vũ nhất định là ngoài ý muốn, coi như không phải ngoài ý muốn, cô cũng sẽ xem như ngoài ý muốn, điều kiện tiên quyết là cô sẽ không rời khỏi người đàn ông mà cô yêu.

Ánh mắt Bối Dạ Xức dần trở nên lạnh lẽo, nhưng trong lòng cũng đối với sự kiên trì của cô dâng lên nhất mạt tán thưởng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: "Bất cứ việc gì, cô cũng sẽ không rời khỏi anh ta sao? Nếu như tôi nói, chồng của cô Chiêm Mỗ Tư thật ra chính là Lạc Thiên Uy thì sao?"

Tâm Lạc Tích Tuyết rung động, sắc mặt có chút khẽ biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ trấn định ban đầu: "Tôi biết! Tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!"

"Cô biết?" Lần này đổi lại là Bối Dạ Xức giật mình, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô: "Cô đã sớm biết, Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy?"

"Đó là một loại trực giác, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể hiểu!" Lạc Tích Tuyết không e dè mở miệng: "Tôi sớm cũng cảm thấy, anh ấy cùng Lạc Thiên Uy thật ra là cùng một người, coi như hai người họ không phải là cùng một người tôi vẫn yêu anh ấy, vô luận xảy ra cái gì cũng không rời anh ấy đi, cái này cũng đủ rồi!"

"Chẳng lẽ cô không để ý hắn lừa gạt cô sao? Nếu như hắn chính là Lạc Thiên Uy, nhưng vẫn giấu giếm cô, cô không phải nên hoài nghi hắn có dụng ý khác sao?" Bối Dạ Xức ánh mắt chứa đựng một tia ý lạnh nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, từng chữ từng câu rõ ràng hỏi.

Ông là người nắm giữ hắc đạo, am hiểu nhất chính là mặt nạ của người đời, nhất là những người yếu đuối ngụy trang, ông sẽ làm cho bọn họ ở trước mặt ông lộ ra nguyên hình.

"Nếu như anh ấy thật che giấu tôi cái gì, cũng nhất định là có nỗi khổ tâm đấy!!" Lạc Tích Tuyết cắn môi, cưỡng ép mình phải tỉnh táo.

"Vậy sao?" Bối Dạ Xức cười lạnh một tiếng, ánh mắt như là lưỡi đao bén nhọn lạnh lẽo: "Che giấu việc các người có quan hệ chị em ruột có tính là có nỗi khổ tâm không?"

"Ông nói cái gì?" Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động mạnh, nhất thời sắc mặt trắng bệch hoàn toàn.

Lời nói của Bối Dạ Xức giống như là một cây búa nện vào đáy lòng của cô, ông ta mới vừa nói cái gì? Dám nói bọn họ là chị em ruột, chuyện này, làm sao có thể?

"Thế nào? Mới vừa rồi không phải cô còn trấn định lắm sao? Hiện tại sao sắc mặt lại khó nhìn như vậy?" Bối Dạ Xức không keo kiệt chút nào cười to.

Lạc Tích Tuyết cau mày, kháng cự lắc đầu: "Không thể nào, tôi không tin, ông đừng mong gạt được tôi!!"

Bối Dạ Xức hếch mày: "Chẳng lẽ cô chưa từng hoài nghi tới, năm đó Phương Tiêu Thần tại sao sau khi trả thù Lạc Chấn Long, lại lựa chọn tự sát? Bởi vì hắn ta biết rõ rồi, cô căn bản là con gái của Lạc Chấn Long cùng Tống Như, người đàn bà hắn yêu mến nhất lừa gạt hắn hơn hai mươi năm, hắn không tiếp thu nổi, cho nên mới phải lựa chọn tự kết thúc vận mệnh của mình!"

"Không —— đây không phải là sự thật!" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ.

Bối Dạ Xức càng thêm sắc bén nói: "Cô hiện tại biết, tại sao Chiêm Mỗ Tư vẫn không chịu thừa nhận hắn chính là Lạc Thiên Uy chứ? Hắn là đang sợ, sợ cô biết thân thế của cô thì cô sẽ rời hắn đi! Cho nên hắn mới cố ý dẫn cô tới Pháp, hắn dùng cái thân phận này để kết hôn với cô, các người là chị em ruột, có quan hệ máu mủ như vậy, cô tưởng đổi một thân phận mới là có thể quên đi sao?”

"Tôi không tin, tôi thế nào lại là con gái của Lạc Chấn Long? Chúng tôi không phải chị em ruột, nhất định là ông đang gạt tôi? Là ông có dụng ý khác, cố ý nói cho tôi biết những thứ này, để cho tôi tự động buông anh ấy ra có đúng hay không?" Lạc Tích Tuyết thở khẽ tức, cơ hồ không thở được.

Bối Dạ Xức cười cười: "Đúng là tôi có dụng ý khác, chỉ là không phải là có dụng ý đó mà nói láo thân phận của cô! Lòng tôi vì con gái của mình, nó muốn gả cho Chiêm Mỗ Tư, tôi phải giúp nó dẹp nhanh các chướng ngại vật, mới phái người điều tra kỹ những chuyện này, vô luận cô tin hay không tôi, các người là chị em ruột chuyện này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, cô nếu như không tin tưởng chính mình có thể đi làm DNA giám định, đáp án sẽ cho cô câu trả lời ngay thôi!"

Lạc Tích Tuyết khiếp sợ nhìn Bối Dạ Xức bằng ánh mắt băng hàn lạnh thấu xương, lòng trong phút chốc rơi xuống đáy cốc.

Cô biết Bối Dạ Xức là một lão đại giới hắc đạo đức cao vọng trọng ông ta sẽ không nói đùa với cô, cố ý lừa gạt cô bằng những lời này.

Nhưng muốn cô tiếp nhận Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, mà cô lại là con gái ruột của Lạc Chấn Long, cô cần có thời gian để tiếp nhận.

Trong lòng của cô giờ phút này giống như có tảng đá nặng ngàn cân lớn đè ép, không thở nổi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi lòng bàn tay dần trở nên tê dại.

Lạc Tích Tuyết mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ông nói với tôi những lời này, tôi cũng cần thời gian đi chứng thật!"

Bối Dạ Xức không để lại dấu vết gật đầu.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng không có chút đau đớn nào, đã chết lặng.

Mặt của cô tái nhợt không có chút huyết sắc, gian nan ngọa nguậy khóe môi: "Ngượng ngùng, tôi có chút không thoải mái, tôi về trước."

Bối Dạ Xức nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Ông cũng không có ngăn trở cô rời đi, chỉ là khi cô tới cửa lại dừng bước chân lại.

"Bối Dạ Xức tiên sinh, nếu như tôi cùng Chiêm Mỗ Tư là chị em ruột, chúng tôi không có duyên phận ở chung một chỗ, nhưng con gái ông cưới người đàn ông không có chút tình cảm nào với cô ta thì cô ta cũng sẽ hạnh phúc sao?"

Nói xong, cô hờ hững cười một tiếng, xoay người rời đi.

Bên trong cửa hai mắt Bối Dạ Xức chấn động, mắt màu xanh dương lộ ra tia tán thưởng, cô gái phương Đông này đúng là hiếm thấy. Lạnh lùng, kiêu ngạo, kiên cường, tựa như một đóa hoa sen sinh trong đầm lầy, cho dù bên cạnh đều là đầm lầy hôi tanh nhưng vẫn nở rộ đến mỹ lệ.

Đây là kẻ thù của con gái ông, cũng là người con gái mà Chiêm Mỗ Tư yêu, ông biết tách bọn họ ra không hề dễ dàng, nhưng là vì con gái, vô luận muốn ông làm cái gì ông cũng nguyện ý.

Từ trong biệt thự đi ra ngoài, Lạc Tích Tuyết không để cho bọn họ trực tiếp đưa cô về nhà.

Sắc trời đã dần ngả màu đen, gió lạnh như những thanh kiếm lợi hại đánh vào thân thể của cô.

Gió đêm thật lạnh, rưới vào thân thể của cô kích thích da của cô, toàn thân cô phát run, dùng hai cánh tay ôm lấy thân mình.

Thân thể lạnh tới cực điểm, tâm càng thêm lạnh lẽo, nước mắt không tự chủ liền mơ hồ tầm mắt.

Cô cùng Chiêm Mỗ Tư thật sự là chị em sao? Anh ta chính là Lạc Thiên Uy? Mà cô lại là con gái của Lạc Chấn Long?

Cỡ nào hoang đường! Quanh đi quẩn lại thế nhưng lại quay về điểm ban đầu.

Bên cạnh cô không ngừng có người nói với cô, chồng của cô Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, Mực Cảnh từng nói với cô, Tống Khuynh Vũ cũng từng nói với cô, trước kia Tiếu Vũ Trạch cũng từng nói với cô.

Cô không phải là không tin tưởng lời bọn họ nói, chỉ là cô muốn Chiêm Mỗ Tư chính miệng nói cho cô biết chân tướng.

Nhưng anh vẫn không có nói, nhưng cô rõ ràng đã cảm thấy, anh chính là anh ấy!

Cô không có vạch trần anh, lựa chọn giữ trầm mặc, cảm giác anh nhất định là có điều khổ tâm bất đắc dĩ cùng lý do.

Ngày cứ như vậy trôi qua, cho đến khi Bối Dạ Xức vì con gái của ông ta mà nói cho cô biết chân tướng này.

Co không muốn tin, nhưng nếu như Bối Dạ Xức nói là thật thì cô phải làm sao đây?

Tất cả tựa hồ cũng hỗn loạn, tất cả hoặc như là không có gì thay đổi, vấn đề này đã từng xảy ra và bây giờ thì lặp lại.

Lạc Tích Tuyết trong lòng rối rắm, mâu thuẫn, chợt, bụng dưới truyền đến một hồi mãnh liệt co rút.Lập tức, cô cũng chỉ có thể ưỡn người dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Một tay cô ôm bụng, mồ hôi lạnh cơ hồ là trong nháy mắt liền xông ra.

Vốn là sắc mặt trắng bệch chỉ một thoáng càng trở nên không có chút huyết sắc nào.

Từng tiếng đè nén mà khổ sở rên rỉ từ trong miệng cô tràn ra, nhưng là bây giờ cô rốt cuộc đang ở đâu cô cũng không biết.

Ngẩng đầu cố gắng nhìn khắp nơi, thành thị xa lạ, đường đi xa lạ, trước mắt dần dần mơ hồ thành ảo ảnh.

"Tích Tuyết, em làm sao vậy?" Đột nhiên một thanh âm quen thuộc, ở bên tai cô vang lên.

Lạc Tích Tuyết cắn răng nhìn sang, lại là Lãnh Khinh Cuồng.

"Bụng của tôi thật là đau!" cô không thở nổi một hơi, cảm giác đau thiếu chút nữa làm cho cô ngất đi.

Lãnh Khinh Cuồng lập tức xuống xe, chạy tới đỡ lấy cô.

"Tích Tuyết, em không sao chứ? Tôi đưa em đi bệnh viện!" Hắn ôm ngang cô lên, đặt cô vào trong xe của mình.

Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gắt gao kéo cánh tay hắn không buông ra, tay nhéo ở bắp đùi của hắn.

Một bên hắn vừa lái xe, vừa không ngừng lo lắng nhìn cô, cả người cứng ngắc, ngay cả Lạc Tích Tuyết nhéo bắp đùi của hắn hắn cũng không có cảm giác đau là gì.

Thanh âm Lãnh Khinh Cuồng tràn đầy lo lắng: "Em chịu đựng một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay."

"Ưm." Lạc Tích Tuyết mờ mịt gật đầu, thấy hắn chảy mồ hôi lạnh so với mình còn nhiều hơn, thế này mới ý thức được cô đang nhéo da thit anh.

"À? Thật xin lỗi!" cô vội vã buông ra, vẻ mặt lúng túng không thôi.

Lãnh Khinh Cuồng đối với cô không sao cả cười cười: "Không có việc gì, như vậy có thể giúp em giảm bớt khổ sở, em cứ nhéo anh thôi."

Lạc Tích Tuyết trong lòng một hồi cảm động, tất cả khổ sở đều hóa thành một nụ cười, chỉ là nụ cười này chỉ thoáng qua thôi, sau một khắc rồi lập tức biến thành khổ sở rên rỉ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.