Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 109: Chương 109: Chinh Phục Em




/br>

edit: fpurplebrown23

Lạc Thiên Uy nhìn thái độ khác thường của cô lại nói nhiều lời như vậy, tất cả đều lên án hắn mạnh mẽ, hắn bừng tỉnh hiểu ra!

“Ghen tỵ? Anh nói đùa gì vậy?”

Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, không chút khách khí phản bác hắn:

“Chẳng lẽ anh thừa nhận, ghen tỵ là việc mà 2 người yêu nhau mới có sao? Tôi với anh yêu nhau sao? Hai chúng ta cũng chỉ duy trì mối quan hệ trên thân thể mà thôi, tại sao có tình cảm được mà ghen tỵ được đây?”

Lạc Tích Tuyết đem tất cả bất mãn trong lòng mình phun ra, giọng nói bao hàm châm chọc, cô cơ hồ không khống chế được đầu lưỡi của mình, cứ như vậy buột miệng ra.

Có thể trong tiềm thức, tại trên vấn đề Annie Na, cô đã sớm muộn ầm ĩ với Lạc Thiên Uy rồi.

Mặc dù hắn mỗi đêm đều muốn cô, mỗi ngày đều với cô như vợ chồng thật sự, cô cũng không có gạt bỏ không tuân theo.

Nhưng sâu trong nội tâm, luôn có một ít không vui vướng mắc.

Cùng hắn lên giường là mình, nhưng quan hệ bạn gái trên danh nghĩa lại là Annie Na.

Cô cũng bắt đầu căm giận việc cô cùng em trai quan hệ, điều này làm cho cô yêu cũng không thể thả tay ra để yêu, ngay cả hận cũng không thể hận hoàn toàn.

“Em không phải yêu tôi sao? Vậy em thích ai?”. Lạc Thiên Uy trong lồng ngực tràn đầy lửa giận, hắn nhìn cô chằm chằm một hồi, cuối cùng cho kết luận, cô nói như vậy vì mục đích không chỉ có là chạy trốn khỏi mối quan hệ với hắn, lại muốn chạy trốn cơ hội yêu hắn.

Chẳng lẽ cho tới nay, cô đối với hắn chỉ có quan hệ như vậy thôi sao, không có cảm giác gì sao? Cho dù bọn họ làm nhiều lần như vậy, hắn cũng không thấy đáy lòng cô đối với hắn một tia rung động!

Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, lãnh ngạo nhìn chăm chú vào hắn: “Lạc Thiên Uy, mỗi ngày anh

đều ăn hiếp tôi, ép tôi để cho anh đụng vào người, không chỉ có biến đổi đa dạng, mỗi lần đều hành hạ tôi thiếu chút nữa thì chết, anh như vậy mà gọi là yêu tôi sao? Như vậy cứ hành hạ tôi, còn hi vọng một ngày tôi có thể yêu anh sao?”

Lạc Thiên Uy nắm chặt hai nắm đấm, xương cốt kẽo kẹt rung động, hắn cố gắng kiềm chế lửa giận sắp bộc phát, bất đắc dĩ nhỏ giọng than thở: “Rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Em rốt cuộc muốn tôi làm gì, mới bằng lòng tin tưởng tôi đối với em là thật lòng đây?”

“Tha cho tôi, không cần tiếp tục quan hệ tội ác này nữa, tôi không chịu nổi nữa!”. Lạc Tích

Tuyết kêu gào gần như tan vỡ.

“Không thể nào, tôi muốn em, nhất định phải lấy được em, đối với em tuyệt đối không thể buông tay!!!”.

Giọng điệu của Lạc Thiên Uy kiên định nói, khong có một tia thương lượng, chỉ là thấy mặt ảm đạm của Lạc Tích Tuyết, tim của hắn lại nhói đau.

“Trừ cái này, cái gì tôi cũng có thể vì em mà làm!”. Hắn hướng cô bảo đảm.

Lạc Tích Tuyết biết vậy nên mệt mỏi, cô kinh ngạc nhìn hắn, thở dài thật sâu: “Thay vì ba người chúng ta khổ sở đi xuống như vậy, không bằng nhanh chóng kết thúc mối quan hệ của chúng ta, anh một lòng một dạ với cô ta không tốt sao?”

“Không thể vậy!”. Lửa giận trong lòng Lạc Thiên Uy giống như đã bị đốt lên rồi, hắn không khống chế được nắm chặt bả vai gầy gò của cô, cắn răng nghiến lợi điên cuồng, gào thét nói:

“Đáng chết, em nhu vậy mà lại muốn đem tôi cho người khác sao?”

Hắn hận muốn chết, mỗi một câu cô nói ra cũng gõ cửa tâm nhạy cảm của hắn, hắn đối với thâm tình sâu nặng, chẳng lẽ cô không thấy được sao?

Hắn chỉ muốn cô, chỉ muốn một mình cô mà thôi!

Lạc Tích Tuyết không thấy cơn giận của hắn, thẳng thắn nói ra sự thật: “Tôi là chị của anh, cô ấy là bạn gái anh, một ngày nào đó anh sẽ lấy những người phụ nữ khác, mà tôi cũng không thể cả đời lấy chồng, tôi với anh cuối cùng sẽ có một ngày mà mọi thứ trở về bình thường”.

Lạc Thiên Uy ôm sát cô, như sợ mất đi cô, hắn thắng thắn nhìn vào mắt cô: “Tích Tuyết, em cho tôi thêm một chút thời gian được không? Bây giờ tôi với em không thể công khai quan hệ, nhưng tôi nhất định sẽ không để em chịu uất ức, một ngày nào đó tôi sẽ công bố với toàn thế giới, em Lạc Tích Tuyết chính là người phụ nữ duy nhất của Lạc Thiên Uy tôi, em phải tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể vì em làm được!!”

Lạc Tích Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Đến bây giờ anh vẫn không chịu thừa nhận ---- là anh ích kỉ muốn làm tổn thương tôi sao? Vốn chúng ta mỗi ngày có thể sống thật tốt, bình an vô sự, anh có thể có nhiều bạn gái, tôi có bạn trai của tôi, nhưng anh nhất định ép buộc tôi ở chung một chỗ với anh, muốn có chuyện cũng theo ý anh mà phát triển, Lạc Thiên Uy, anh nghĩ anh là ai chứ? Anh là trời sao? Tại sao mọi người chúng tôi đều phải nghe lời anh, đều chịu sự định đoạt của anh?”

“Vậy em rốt cuộc muốn làm thế nào? Rối cuộc em nghĩ tôi thế nào? Cô ta làm em bị tổn thương, chẳng lẽ còn muốn tôi tha cho cô ta sao?” Lạc Thiên Uy quả thật tức giận hét to, cô cư nhiên trách cứ mình, liền vì Annie Na không liên quan, tại sao có thể?

Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh nhìn thẳng: “Nếu nhu chúng ta trở về vị trí ban đầu, Annie Na còn tìm tới tôi sao? Tôi không muốn tham gia vào chuyện của các người, cũng không muốn trở thành người bị hại, anh nên đi tìm cô ta, cùng cô ấy giải thích rõ, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, 2 người có thể bắt đầu lần nữa”.

Lạc Thiên Uy mặt xanh, chưa bao giờ tức giận tới như vậy, người phụ nữ ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao? Hắn đâu có thích Annie Na, chỉ là làm dáng một chút cho Lạc Chấn Long nhìn thôi, trong lòng hắn người yêu chân chính chỉ có mình cô Lạc Tích Tuyết.

Chỉ vì hiện tại ngại mối quan hệ chị em của bọn họ, nếu như công khai tình yêu của họ, nhất định sẽ có người cười nhạo, mà người phản đối họ đầu tiên cũng là bố của 2 người.

Cho nên hiện tai hắn nhất định phải cố gắng, chờ tới một ngày, khi hắn có thế lực khổng lồ một tay che trời, cõi đời này sẽ không còn ai dám dùng quan hệ chị em này chia rẽ họ nữa!!

“Lạc Tích Tuyết, em nghe rõ cho tôi ---- em là người phụ nữ duy nhất cả đời của tôi, cả đời này tôi sẽ không buông tay em, trừ khi tôi chết, nếu không em đừng mong né tránh tôi, tuyệt đối không thể nào!!!”

Hắn cắn răng nghiến lợi quát, trong ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo sát khí, lý trí đã biến mất, lúc này trong mắt hắn chỉ có gương mặt hoàn mỹ mê người của Lạc Tích Tuyết, bộ ngực như ẩn như hiện, xương quai xanh mảnh khảnh.

Tất cả của cô, tất cả đều hấp dẫn hắn trí mạng.

Hắn muốn chinh phục cô!!!

Để cho cô hoàn toàn trầm luân ở phía dưới hắn, muốn cho cô vĩnh viễn nhớ ra cô là người phụ nữ của ai!!

Lửa giận chuyển nồng đậm, hắn một phen kéo thân thể Lạc Tích Tuyết, hung hăng ở bên tai cô quát:

“Lập tức cởi quần áo xuống, tôi muốn em!”

Nước mắt khuất phục nhất thời rơi xuống mặt đất, cô cũng biết em trai sẽ không bỏ qua cho cô.

Tại sao hắn đã có người phụ nữ khác, còn đối với cô kéo chặt lấy không tha, cô thật không muốn tiếp tục nữa.

Cái tội ác này, lúc nào thì mới có thể kết thúc đây?

Cuối cùng chống lại sức lực cứng rắn của hắn không được, Lạc Thiên Uy một mặt cởi quần áo của mình, vừa đẩy ngã cô ở trên giường, giống như một loại dã thú đói bụng lại tức giận nhào tới, dốc sức giãy giụa.

Trong phòng chỉ có lại tiếng nức nở nghẹn ngào của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc chinh phục của người đàn ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.