Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 193: Chương 193: Cô Gái Hèn Hạ, Còn Không Quỳ Xuống?







Edit: babynhox

Thì ra hắn đã chơi chán cô từ lâu, lại còn giả mù sa mưa cầu hôn với cô? Làm hại suýt chút thì cô xem là thật rồi!

Cả người Lạc Tích Tuyết phát run, cô phẫn nộ theo dõi hắn, cắn nát môi!

"Xác thực là tôi không tốt như anh tưởng tượng, xem như là tôi không xứng với anh đi, thực xin lỗi, tôi đi!" Cô yên lặng cúi đầu, xoay người rời đi.

Trái tim Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn nguội lạnh, vừa nảy hắn cố ý nói như vậy, chính là muốn kích thích cô, chờ cô đáp lại hắn, ở sâu trong lòng hắn vẫn ôm một hi vọng, hắn hi vọng nghe được phản bác của cô, không nghĩ tới nghe được một câu thực xin lỗi của cô.

Hắn hổn hển đạp đổ ghế dựa xa xỉ, xoay người sang chỗ khác, để lại ọi người cái bóng lưng thất bại.

Lạc Tích Tuyết cắn môi đi đến cạnh cửa, tay cô cũng sắp chạm đến tay nắm cửa, lúc này, bỗng nhiên sau lưng lại truyền đến tiếng kêu của Chiêm Mỗ Tư.

"Đứng lại!!" Hắn vẫn không thể tha cô được.

Cho dù cô liên tiếp tổn thương hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô phải rời khỏi, từ nay về sau hắn sẽ không thấy cô được nửa, trái tim của hắn đều rỉ máu.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, có chút căng thẳng quay đầu lại, chẳng lẽ hắn muốn đổi ý rồi sao?

Cô lo lắng nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Anh, còn có chuyện gì?"

Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chạy trốn hắn của cô, Chiêm Mỗ Tư vốn muốn nói giữ lại, lại một lần nữa bị hắn nuốt trở vào.

Hắn trừng mắt nhìn cô đầy hận ý: "Thuận tiện nói cho em một chút, em cho tôi cảm thật là tệ hết biết, em và những cô gái đứng bên đường không có gì khác nhau, đàn ông sau này của em nhất định cũng sẽ ghét bỏ em như vậy!"

Chiêm Mỗ Tư cố ý nói ra lời ác liệt làm tổn thương cô, thật ra từ sâu trong đáy lòng hắn, là không hi vọng Lạc Tích Tuyết rời khỏi hắn, sau này sẽ đi tìm người đàn ông khác.

Lạc Tích Tuyết chỉ cắn môi không nói, cũng không trả lời lại. Chỉ là nắm chặt hai quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại hoàn toàn không có đau đớn.

Nếu hắn cảm thấy cô và hắn ở trên giường không có ý nghĩa gì, cần gì phải giảm giữ cô lâu như vậy, mỗi đêm đều đòi hỏi cô? Người đàn ông này có chứng ép buộc phải không?

Cô nhíu mày nhìn hắn, hai ba giây cuối cùng, cô lựa chọn xoay người rời đi.

Nhưng mà, bảo vệ trong phòng lại cản cô lại, không cho Lạc Tích Tuyết đi.

Cái cô gái này, đã làm bị thương trái tim của ông chủ, còn làm bị thương thân thể của ông chủ, sao bọn họ có thể dể dàng để cho cô chạy như vậy?

"Tất cả các người, tất cả không được đụng đến một sợi tóc của cô ấy, ai làm trái giết không tha!" Chiêm Mỗ Tư cắn răng, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, tựa vào bên cạnh sô pha, uy nghiêm nói.

"Nhưng mà ông chủ, cô ta đâm ngài bị thương ——" Uy Mục bảo vệ đứng đầu vội vàng nói, làm cận vệ của Chiêm Mỗ Tư, đêm nay, bọn hắn không tròn bổn phận, vậy mà để cho cô gái yếu ớt như vậy, làm ông chủ bọn họ bị thương.

"Không nghe thấy lời của tôi sao? Thả cô ấy đi!" Chiêm Mỗ Tư nổi giận rống to, hắn không biết bản thân mình có thể kiên trì bao lâu, nếu cô không rời khỏi, hắn chỉ sợ không kiềm chế được sẽ tiến lên ôm cô vào trong ngực, cũng không để cho cô rời khỏi.

Dường như Uy Mục nhìn ra vùng vẫy trong mắt Chiêm Mỗ Tư, hắn ta kéo bả vai Lạc Tích Tuyết một cái, quát: "Cô còn không đi mau —— đừng chờ ông chủ thay đổi chủ ý, đến lúc đó, hối hận đã trễ"

Lạc Tích Tuyết bị động đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn mắt sắp hôn mê của Chiêm Mỗ Tư, cắn chặt răng, liền dẫm chân, rốt cục cũng không quay đầu lại.

Cô không biết mình đã ra khỏi chỗ đó như thế nào, chỉ hai chân bước từng bước chân của cô đã vô cảm.

Bị người đàn ông Chiêm Mỗ Tư kia nhốt nhiều ngày như vậy, lòng của của cô có vết thương chồng chất rồi. Vốn định một đao giết hắn trả thù cho anh Vũ Trạch, nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng khí như thế, chỉ đâm hắn bị thương mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời sáng rực làm cho người ta không mở mắt ra được, tia sáng lấp lạnh, cho dù lúc này cô lạnh như thế nào, phát lạnh từ đáy lòng, nhưng thời tiết lại sáng sủa như cũ.

Lạc Tích Tuyết có chút thơ thẩn mất hồn bước đến cửa nhà, lấy cái chìa khóa ra, cắm chìa khóa vào khoảng không bên cửa.

"Xin hỏi, có phải Lạc Tích Tuyết tiểu thư không?"

Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại, ở sau lưng cô là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen.

Người đàn ông này da trắng mắt xanh là người ngoại quốc, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn giống như là cận vệ của nhân vật nổi tiếng.

Cô cảm thấy nặng nề, vừa rồi người đàn ông kia còn nói muốn thả cô đi, sẽ không đổi ý nhanh vậy chứ?

"Đúng, là tôi!" Cô biết không cách nào giấu diếm, chỉ có thể thừa nhận. Dù sao thế lực của bọn họ cũng rất lớn, có thể tìm tới cô, đoán rằng đã chuẩn bị tốt từ sớm.

Vẻ mặt của người đàn ông áo đen bình tĩnh, lúc hắn tới quả thực là đã xác nhận rõ tư liệu của cô.

"Lạc tiểu thư, có người muốn gặp cô!" Hắn chỉ vào một chiếc xe màu đen có rèm che ở bên đường nói.

Lạc Tích Tuyết giật mình, nghi hoặc nhìn về chiếc cao cấp xa xỉ có rèm che, có chút phòng bị hỏi: "Là ai muốn gặp tôi?"

"Cô theo chúng tôi qua đó liền biết." Người đàn ông không nhanh không chậm nói. Nếu cô muốn kháng cự, hắn cũng sẽ mạnh mẽ đưa cô đi.

"Được rồi, tôi đi theo anh." Lạc Tích Tuyết hiểu rõ ý của hắn ta, cô lại bỏ chìa khóa vào túi tiền, đi theo hắn ta lên xe.

Xe chậm rãi chạy, dừng lại ở trước cửa ngôi biệt thự bí ẩn ở sườn núi.

Lạc Tích Tuyết xuống xe, đi theo người đàn ông đến trước cửa phòng trên lầu của biệt thự.

"Phu nhân, ở bên trong." Người đàn ông nhìn cô chỉ chỉ cửa phòng, khom người lui xuống.

Lạc Tích Tuyết thay đổi một hơi thở, tự cổ vũ mình nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái, bên trong truyền đến giọng nói già nua uy nghiêm của một người phụ nữ:

"Vào đi!"

Lạc Tích Tuyết chỉnh lại vạt áo, đẩy cửa vào. Tiên Hiệp Hay

Một người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn trước bàn dài trong phòng. Từ quần áo của bà có thể thấy được cao quý bất phàm, da thịt của bà bảo dưỡng rất khá, không nhìn ra tuổi thật ở trên mặt, chỉ là cặp con ngươi sắc bén kia nhìn Lạc Tích Tuyết, lại làm cho cô có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Cái ánh mắt này cô nhớ rõ, là Lạc Thiên Uy cùng Chiêm Mỗ Tư đều có, mà người phụ nữ này cũng có, quan trọng hơn là, khuôn mặt của người phụ nữ này có vài phần tương tự bọn họ, không cần bà tự giới thiệu, trong lòng Lạc Tích Tuyết cũng đã đoán ra.

Có lẽ bà là mẹ của Chiêm Mỗ Tư.

Cô ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cô đoán nguyên nhân bà tìm cô, chẳng lẽ là bởi vì Chiêm Mỗ Tư sao? Dù sao khoảng thời gian trước, hắn còn cùng cô trên giường, cô là tình nhân của hắn, cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại đúng như vậy.

Chỉ là Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng hỏi, lại bị giọng nói phẫn nộ của người phụ nữ ngăn cản:

"Cô gái hèn hạ, nhìn thấy tôi, còn không quỳ xuống! Mẹ của cô dạy cô thế nào, lễ phép cơ bản nhất cũng không biết, loại phụ nữ có xuất thân không giáo dục thế này, mẹ của cô cũng không cao quý bao nhiêu!!"

Lời nói chửi bới bén nhọn của người phụ nữ kia, thù hận trong mắt gần như là muốn bắn chết Lạc Tích Tuyết, lòng của cô nhịn không được nhảy lên một cái.

Cô vốn định lễ phép chào hỏi, cô bà ta vừa mở miệng lại nhục mạ mẹ của mình, cho dù cô có sai, thì có quan hệ gì với mẹ của cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết bắt đầu nổi lên tức giận bất bình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.