Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 249: Chương 249: Cô Mang Thai?







edit: Fannie93

Trong lòng có cảm giác hít thở không thông, đau đớn khiến anh không thở được.

“Không phải vậy! Anh không tin! Em lừa anh, Tích Tuyết không phải vậy, anh biết rõ em vẫn còn yêu anh, em đang lừa anh đúng không?” Hai mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, nắm chặt vai Lạc Tích Tuyết, dùng sức lay động.

Cả người Lạc Tích Tuyết cứng ngắc đứng đó, không dám lấy phần đau đớn và run rẩy trong lòng tiết lộ ra ngoài một chút nào, cô vẫn cúi thấp đầu, chân mày nhíu chặt: “Tôi không lừa anh, tôi không yêu anh, buông tay đi, Lạc Thiên Uy!”

Để cho anh khổ sở đi, hiểu lầm đi, dù thế nào đi nữa anh đã nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều đã xảy ra, tại sao còn phải cho anh và cho cả cô hy vọng đây?

“Tích Tuyết, em thật sự không cần anh nữa sao? Nếu như anh không quan tâm chuyện em lên giường với anh ta nữa thì sao? Em vẫn không yêu anh sao?” giống như muốn dùng hết sức lực toàn thân, ánh mắt anh sắc nhọn chống lại mắt của cô, cuối cùng không cam lòng hỏi lại lần nữa.

Lạc Tích Tuyết khẽ cắn răng, con ngươi rung động nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy một hồi, sau đó nở nụ cười nhẹ, “Đúng, tôi không cần anh nữa.”

Âm thanh của cô, lành lạnh khó có thể kiềm chế, đáy mắt có chút hận ý xông tới, từ lấm tấm nhiều điểm thành biển lớn mênh mông, cuối cùng hóa thành nụ cười lạnh trên môi cô.

Đúng, cô đang cười lạnh, nhưng trong lòng lại đau đớn không dứt.

Cô tự nhủ, đây là tạm thời, có ai chia tay không khổ sở chứ? Chỉ cần chịu đựng qua thời gian này là tốt rồi.

“Được, Lạc Tích Tuyết, rất tốt. Thì ra đây là những gì trong lòng em nghĩ, thì ra trong lòng em vẫn không có anh chút nào”. Chiêm Mỗ Tư ngưng mắt nhìn cô, khóe miệng cười tàn nhẫn mà thê lương, bước chân từ từ lui về phía sau.

“Em đã khinh thường tình yêu của tôi như vậy, vậy tôi liền thu nó lại, vĩnh viễn cũng không cho em!”. Anh cười châm chọc, giọng nói lạnh lùng, từng câu từng chữ giống như từ trong đáy lòng hét ra: “Muốn làm người phụ nữ của Lạc Thiên Uy tôi đây, khắp nơi đều muốn, có rất nhiều người muốn.”

Chiêm Mỗ Tư khổ sở che ngực, lảo đảo đi về phía cửa, bóng lưng thê lương như thế.

Giờ phút này, anh cảm giác mình thật là ngu!!

Trước khi ra cửa, anh nói ra một câu lạnh:

“Tôi điên ròi mới có thể yêu người phụ nữ không liêm sỉ như cô, yên tâm, sau này sẽ không, bởi vì cô với anh ta là người một đường, hai người sớm muộn cũng sẽ có báo ứng!”

Mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt, cắn môi, trời mới biết, cô đã cố gắng nhiều như thế nào mới cố nên không để mình khóc thành tiếng trước mặt anh, đột nhiên cảm thấy trong miệng màn mặn, một phần tanh chất lỏng chảy ra ngoài miệng.

Nghe được tiếng đóng cửa lạnh lẽo, cô không nhịn được nữa, nước mắt lẫn vào máu, thấm ướt lòng cô.

“Tích Tuyết, nếu như em không bỏ được anh ta, theo đuổi đi, còn chưa muộn!!” Lãnh Khinh Cuồng không đành lòng nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của cô, thở dài khuyên bảo.

Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, lau nước mắt: “Không cần, đây là kết cục tốt nhất giữa em và anh ấy rồi!”

“Em quyết định rồi?” mắt Lãnh Khinh Cuồng sắc, hỏi.

“Tin rằng về sau có một ngày,anh ấy sẽ hiểu nỗi khổ tâm của em”. Lạc Tích Tuyết mệt lả ngã xuống đất, xoay đầu nhìn anh chăm chú: “Cám ơn anh, theo em diễn một màn kịch hay!!”

Lãnh Khinh Cuồng thở dài một cái: “Anh nói rồi, anh một mực ở một bên ủng hộ em, chỉ là làm như vậy, về sau em không hối hận là tốt rồi!!”

“Em sẽ không hối hận, ngày mai em sẽ rời khỏi đây!” Lạc Tích Tuyết đã hạ quyết tâm.

Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

“Em với anh ấy đã rối rắm nhiều năm như vậy, em thật sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa. Ngày mai em sẽ đi bệnh viện phá thai, sau đó vĩnh viễn rời khỏi đây!!” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi nói.

“Em phải phá bỏ đứa bé sao?” Lãnh Khinh Cuồng khiếp sợ nhìn cô.

“Ừ.” Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt: “Thật ra thì hôm qua em đi bệnh viện làm kiểm tra, em với Lạc Thiên Uy là chị em ruột, đứa bé sinh ra nhất định sẽ bị khuyết tật bẩm sinh.”

“Nhưng Tích Tuyết, em suy nghĩ kĩ đi, bỏ đi đứa bé này, về sau em có thể đẻ con được sao? Vốn tỷ lệ thụ thai của em vô cùng thấp!” Lãnh Khinh Cuồng khó tránh khỏi sầu lo.

“Em không biết”. Lạc Tích Tuyết phiền não vò đầu: “Chẳng lẽ sinh ra sao? Nếu như bé thật sự bị khuyết tật bẩm sinh, về sau đứa bé hận em thì sao? Huống chi để cho đứa bé biết, bố mẹ nó là chị em ruột, quan hệ như thế, về sau còn có tương lai không?”

Không, cô không thể làm như vậy, đây là phá bỏ một đứa bé, cũng là phá hủy cô.

Cô tình nguyện cả đời không sinh con, cũng không cần một đứa không hoàn chỉnh.

“Tích Tuyết, không nên phá, sinh con đi!!” Lãnh Khinh Cuồng cầm chặt tay cô, ánh mắt kiên định: “Anh sẽ giúp em nuôi dưỡng nó!

“Như vậy làm sao có thể? Em với anh, cũng chỉ là diễn trò, chúng ta cũng không phải thật”. Lạc Tích Tuyết nói có chút không mạch lạc, cô thật không muốn lợi dụng Lãnh Khinh Cuồng nữa.

Lãnh Khinh Cuồng chỉ cười khổ: “Em cảm thấy anh với em, bây giờ còn có thể tách ra sao? Lấy Chiêm Mỗ Tư làm ví dụ đi, anh ta biết anh đoạt người phụ nữ của anh ta, anh ta nhất định hạ lệnh truy sát với anh, anh đi đâu cũng không thoát!!”

“Khinh Cuồng, thật xin lỗi, là em quá ích kỉ!!”. Lạc Tích Tuyết buồn bã khép hờ mắt, là cô nóng lòng muốn cùng Chiêm Mỗ Tư vạch rõ giới hạn, ép anh, cũng ép chính cô, quan trọng nhất là còn liên lụy tới Lãnh Khinh Cuồng.

“Nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với anh, nên đồng ý với anh là sinh con ra!” Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô chằm chằm, ôm thân thể lạnh lẽo của cô vào trong ngực.

Lạc Tích Tuyết thở dài, ôm lại anh.

Tất cả đây đối với Lạc Thiên Uy mà nói, giống như một cơn ác mộng, anh bị một người phụ nữ tính kế, lại bị một người phụ nữ khác từ bỏ.

Trong mắt anh toát ra vẻ trống rỗng, giống như đứa bé bị người vứt bỏ không chỗ nương tựa, mờ mịt đứng thẳng bất động.

Khổ sở giống như con rắn độc hung hăng cắn vào tim anh không thả, cảm giác đau đớn từ tim không ngừng trào ra, anh không cam lòng mất đi như vậy, chỉ có thể như tượng, cô đơn nhu vậy ngây người ở đó nhìn con đường yên tĩnh tối tăm.

Một buổi tối này, thời gian trôi qua dài đằng đẵng, mặc dù đã là mùa xuân, nhưng gió lạnh đêm khuya vẫn khiến người ta run rẩy.

Gió lạnh vô tình không ngừng thổi vào Lạc Thiên Uy, nhưng đau khổ trong lòng anh lại không ngừng nóng lên, thiêu đốt, ánh mắt trỗng rỗng.

Cho đến một vòng, anh lần nữa trở lại nơi này ----- trước biệt thự của Lạc Tích Tuyết.

Ánh mắt trời xuyên thấu qua lá cây, những mảnh ánh sánh nhạt vỡ tan, chiếu xạ vào biệt thự.

Lạc Tích Tuyết hẹn xong với Lãnh Khinh Cuồng, hôm nay cùng đi tới bệnh viện.

Bọn họ ăn sáng xong, chuẩn bị ra cửa.

Lãnh Khinh Cuồng vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Lạc Thiên Uy như bức tượng đứng ở trước cửa biệt thự của anh.

Trải qua một đêm thức trắng, sắc mặt của Lạc Thiên Uy có vẻ tiều tụy khác thường, bờ môi của anh đã xanh trắng, cả người lạnh run không dứt, mắt thầm quầng, khổ sở, ghen ghét, giống như hai mũi tên nhọn, hung hăng bắn thủng vào người Lãnh Khinh Cuồng.

Lãnh Khinh Cuồng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy một cái, bình tĩnh đứng ở một bên, hơi thở quỷ dị trong không khí.

“Cuồng, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng Lạc Tích Tuyết cũng đi ra, cầm trong tay giấy xét nhận kiểm tra của bệnh viện cùng ví da, nhìn thấy Lạc Thiên Uy ở đó, cô sợ hết hồn.

“Làm sao anh lại ở đây?” Cô cho là đêm qua tuyệt tình như vậy, anh không trở lại nữa.

Lạc Thiên Uy giống như không nghe hiểu lời nói của cô, ngơ ngác nhìn cô.

Lạc Tích Tuyết nhíu mày, muốn tránh khỏi anh, rời đi!

Nhưng Lạc Thiên Uy một tay bắt được tay cô, mạnh mẽ kéo cô lên xe: “Đi theo anh!!”

“Không cần,anh đưa tôi đi thì sao?” Lạc Tích Tuyết giùng giằng, không chịu rời đi với anh.

Chiêm Mỗ Tư cố chấp nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em là vợ anh, đương nhiên cùng anh về nhà!!”

Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi muốn ly hôn với anh, chúng ta không thể nào!”

Chiêm Mỗ Tư không nhịn được hét lên: “Em nói ly hôn là liền ly hôn sao? Anh còn chưa đồng ý!”

“Chiêm Mỗ Tư, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa! Tối hôm qua anh cũng nhìn thấy, tôi đã có người đàn ông khác, tôi không muốn anh, nghe rõ chưa!!” Lạc Tích Tuyết chống lại ánh mắt của anh, từng chữ từng câu nói rõ ràng.

“Em thay lòng? Không --- Mặc kệ em thay lòng hay không, em đều phải thuộc về anh!!”. Chiêm Mỗ Tư tức giận quỳ quáng.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái: “Lạc Thiên Uy, tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu? Tôi chưa từng yêu anh, vừa bắt đầu người tôi yêu là Tiếu Vũ Trạch, sau lại là Hàn Diệp Thần, bây giờ là Lãnh Khinh Cuồng, cho tới bây giờ tôi không yêu anh, tất cả đều chỉ mình anh đơn phương mà thôi, anh ép buộc tôi tiếp nhận anh, cũng không nghĩ tôi có chấp nhận hay không, dù sao bây giờ anh cũng có Tống Khuynh Vũ, anh còn tới dây dưa với tôi làm cái gì? Tôi với anh ly hôn, không phải là có thể thành toán cho anh cùng cô ta sao?”

Mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, gấp đến độ trong mắt toát ra sương mù, anh nắm chặt bả vai cô: “Không, anh không yêu cô ta, Tích Tuyết, em phải tin anh được không? Anh không yêu cô ta chút nào, anh chỉ yêu em, em phải thế nào mới tin anh? Rốt cuộc em muốn anh như thế nào?”

“Tôi chỉ muốn phủi sạch quan hệ giữa anh, anh chỉ là em trai của tôi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa! Hiện tại tôi không muốn cùng anh có bất kì quan hệ gì nữa!!” Lạc Tích Tuyết kéo tay anh ra, chuẩn bị lên xe của Lãnh Khinh Cuồng.

Chiêm Mỗ Tư cũng không buông tha, túm chặt thân thể của cô không cho cô đi, Lãnh Khinh Cuồng thấy thế, lo lắng Chiêm Mỗ Tư làm vậy sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng Lạc Tích Tuyết, vội vàng đi lên ngăn cản.

“Chiêm Mỗ Tư, anh buông cô ấy ra!!” Lãnh Khinh Cuồng vọt lên.

Chiêm Mỗ Tư lần nữa cho anh một quyền: “Cút!! Chuyện vợ chồng chúng tôi, không tới lượt người ngoài như anh nhúng tay vào!!”

Hai người thiếu chút nữa lại muốn đánh nhau, Lạc Tích Tuyết vội vàng chạy tới giữa bọn họ.

“Chiêm Mỗ Tư, anh đi trước đi, về sau chúng ta tìm thời gian nói chuyện!”. Cô quay đầu nhìn về phía Chiêm Mỗ Tư, nhưng tờ xét nghiệm trong tay cũng rơi xuống trong lúc lôi kéo.

“A!” Lạc Tích Tuyết kêu khẽ một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, tuy nhiên có người nhanh hơn cô một bước.

Chiêm Mỗ Tư nhặt lên tờ xét nghiêm, ngẩng đầu không tin nhìn về phía Lạc Tích Tuyết: “Em mang thai?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.