Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 12: Chương 12: Đánh cuộc với ma quỷ




Ăn xong bữa sáng, Lạc Tích Tuyết xin nghỉ học theo ý của cha dẫn Thiên Uy đi tham quan công ty để tiếp xúc hoàn cảnh.Tất cả các nhân viên từ cấp cao đến cấp thấp của công ty vừa nghe có tổng giám đốc mới đến nhậm chức liền xếp hàng chỉnh tề tại cửa lớn ra vào để nghênh đón.Một chiếc xe Rolls-Royce dừng ngay tại cửa lớn của công ty thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.Bước từ trên xe xuống là Đại tiểu thư Lạc Tích Tuyết, hôm nay cô mặc một thân váy trắng tơ sợi tổng hợp ôm trọn lấy dáng người mỹ lệ của cô, hơn nữa với diện mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho người ta có cảm giác thành thục giỏi giang mà không mất đi dáng vẻ thanh xuân.Lại nhìn tới ở đằng sau là bóng dáng của người đàn ông trong bộ tây trang màu đen đắt giá, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, chưa đi vào cửa của công ty mà đã đem toàn bộ phụ nữ có mặt tại đây một bộ dạng mất hồn.“Wow, đây là tổng giám đốc mới của chúng ta sao? Đẹp trai quá”.Hắn anh tuấn, tiêu sái mê người như vậy quả thực không tưởng tượng nổi. Lạc Thiên Uy 16 tuổi là con trai độc nhất của Lạc gia sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực kế thừa sản nghiệp lớn như vậy trên thế giới này thật hiếm những người đàn ông như vậy.Những đôi mắt nóng hừng hực tập trung trên người của lạc Thiên Uy, trên mặt của hắn cũng không có vẻ gì là mất tự nhiên, vẫn là một mảng lạnh lùng như vậy, đôi đồng tử thâm thúy, môi mỏng mím chặt giống như trời sinh hắn vốn phải đứng trên cao vậy, để cho nhiều người ngưỡng mộ.Khi hai người đi vào thang máy thì đám đông bên ngoài mới dần sơ tản đi.“Em… Trước đây đã làm trong công ty sao?” Lạc Tích Tuyết dột nhiên cau mày hỏi thăm, trên mặt hiện lên sự lo lắng.Mới vừa rồi những nhân viên nghị luận ngoài kia cô cũng có nghe được, trừ khen ngợi vẻ bề ngoài của hắn, còn lại đều nghi ngờ năng lực làm việc của hắn, dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi mà cha đã giao cho hắn chức vụ cao như vậy sẽ không khỏi khiến người ta nghi ngờ.“Thế nào, nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?” Lạc Thiên Uy xoay đầu lại, đột nhiên chống hai cánh tay lên đem Lạc Tích Tuyết vay vào trong ngực, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn cô.“Em…”Lạc Tích Tuyết có chút không được tự nhiên khi bị hắn vây lấy như vậy, muốn giãy giụa nhưng lại sợ hắn hiểu lầm nên chỉ có thể nhắm mắt lại lắc đầu một cái:”Chị không có ý này”.“Không có sao? Lac Tích Tuyết bằng không chúng ta đánh cuộc thử đi?” Hắn thần bí nhíu mày nói.“Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?” Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi.Lạc Thiên Uy cúi đầu cố gần môi cô, trong mắt thoáng hiện lên sự tính toán:” Trong thời gian một tháng, nếu như tôi không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc tôi sẽ tự động rút lui, nhưng nếu tôi làm được thì cô chuyện gì về sau đều phải nghe tôi.”Lạc Tích Tuyết ngước mắt chống lại đôi mắt tinh nhuệ của hắn, không hiểu thâm ý trong lời nói cùa hắn là gì, chuyện gì cô cũng nghe theo hắn thì đối với hắn có ích lợi gì?“Như thế nào, đồng ý hay không?” hắn càng thêm gần cô, một cỗ áp lực vô hình tiến tới cô làm cho Lạc Tích Tuyết theo bản năng lùi về sau một bước.Chương 13: Cảnh xuân lộ ra ngoài.“Hả?” Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, hàng mi như cánh bướm khẽ run run nhưng cũng rất nhanh cô quyết định:” Vậy cũng được”.Cô đối với trò chơi này một chút hứng thú cũng không có nhưng vì để khích lệ tinh thần của em trai mà cô cùng hắn tạm thời đánh cuộc.Khóe miệng Lạc Thiên Uy khẽ giơ lên, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia quỷ quyệt:” Rất tốt, tôi nhất định sẽ thắng”!Lạc Tích Tuyết kinh ngạc một chút, đôi mắt như lưu ly ngưng lại nhìn hắn, chạm được đáy mắt sâu như biển của hắn, trong lòng cô vô tình nổi lên một trận lo lắng.”Leng keng…” một hồi tiếng vang thanh thúy của thang máy vang lên, đã đến lầu 24 của tòa nhà.Toàn bộ lầu này đều là phòng làm việc của tổng giám đốc.Cửa thang máy từ từ mở ra, Lạc Tích Tuyết vừa định bước chân ra ngoài cùng Lạc Thiên Uy giới thiệu sơ với hắn về nơi này.Ai ngờ Lạc Thiên Uy nhanh hơn cô, hắn đã ra ngoài từ lúc nào và ném cho cô lại một câu.“Một ly cà phê Blue Mountain”.Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ. Cái gì? hắn muốn cô pha cà phê cho hắn sao? Tuy cha nói làm phụ tá cho hắn nhưng không có nghĩa hắn coi cô như osin của hắn vậy chứ, dù sao thì cô cũng là chị của hắn mà.Chần chờ chốc lát, Lạc Tích Tuyết than nhỏ nhưng vẫn quyết định đi pha cà phê cho hắn, dù sao hắn cũng là em trai của cô và hắn cũng chỉ có 16 tuổi thôi, cô không nên so đo với hắn.Điều chỉnh lại tâm tình, cô hướng phòng pha cà phê mà đi.Vừa mới mở của phòng ra, chưa kịp phản ứng thì Lạc Tích Tuyết đã đụng phải bức tường thịt rắn chắc. Cô bị đau kêu lên một tiếng theo bản năng đưa tay lên vuốt trán.“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một giọng nói thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến, cô ngẩng đầu lên nhìn nhât thời sửng sốt.Nam tử trước mắt da dẻ, ngũ quan tuấn tú nhưng lại mang theo một vẻ dịu dàng. Trên người hắn tản mát ra khí tức phức tạp, giống như các loại khí hỗn hợp đặc biệt.Là một người đàn ông tuấn tú dịu dàng. Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn hắn một cái liền lập tức bị khí tức trên người hắn thu hút.Hắn cao khoảng 1m80, bộ tây phục đen tôn lên vóc người hoàn mỹ, màu tóc nâu sẫm đẹp đến nỗi khiến người khác phải hít hà, một đôi mắt trong sáng giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.“Tôi không sao”. Lạc Tích Tuyết ho nhẹ một tiếng quay mặt qua chỗ khác che giấu sự thất thố của mình.Cô đã có bạn trai rồi chứ không phải như mấy cô nữ sinh nhìn thấy người đẹp trai là lại mặt đỏ tim đập như thế.“Nhưng quần áo của cô!” Hàn Diệp Thần đưa mắt quét về phía trước ngực thẩm ướt một mảng của Lạc Tích Tuyết, nhất thời trên mặt một mảng xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi:”Thật xin lỗi là do vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải cô”.Lạc Tích Tuyết nghe thế cũng hét lên, lúc này cô mới chú ý trước ngực ,một mảnh áo do sự va chạm vừa rồi của hai người mà đã bị cà phê nhiệm ướt một mảng.Làn váy mỏng manh dính sát vào ngực làm lộ ra một mảnh xuân sắc trước mặt người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.