Trong ngực em bé là một vòng ngọc màu hồng chạm khắc tinh xảo, thân thể nhỏ đang co ro, ngũ quan xinh xắn rõ nét, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mê người đáng yêu, trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân.
“Dáng mấp đứa bé cùng xinh đẹp giống bố mẹ”. Bác sĩ nữ tự đáy lòng tán dương, cô không biết đứa bé không phải con ruột của Lãnh Khinh Cuồng, dù sao Lãnh Khinh Cuồng cùng Lạc Thiên Uy đẹp trai giống nhau, người ở bên ngoài nhìn căn bản không khác nhau mấy.
Lãnh Khinh Cuồng cười đùa trêu chọc em bé, nghiêm nhiên coi như con gái ruột của mình, “Tuyết, cho con gái mình một cái tên chứ?”
Lạc Tích Tuyết kiệt sức giơ tay lên, chạm vào gò má mềm mại của đứa bé, cười nói: “Gọi là Băng Mộng đi, em là Tuyết, con là Băng, Tuyết ngưng kết thành Băng.”
“Được, tiểu Băng Mộng, cho bố bế nào.” Lãnh Khinh Cuồng cười ôm em bé trong ngực mình trêu chọc, đứa bé tên là gì anh không quan tâm, chỉ cần mẹ của bé là thuộc về anh, cái này đủ rồi.
Lạc Tích Tuyết ở cữ, ngồi xuống cũng hơn hai tháng, bởi vì Lãnh Khinh Cuồng nói lúc cô sinh xong sinh lực của cô bị tổn thương nặng nề, cho nên phải nhanh chóng bổ sung cho cô, cái gì mà Linh Dược đặc sản miền núi, đồ ăn bổ, tất cả đều là anh mua, phân phố đầu bếp, mỗi ngày làm đồ ăn bồ dưỡng cho Lạc Tích Tuyết ăn.
Ngay cả lúc cô ra khỏi phòng đi lại, cũng phải có mấy người giúp việc đi theo, quả thật coi cô như bệnh nhân nguy hiểm tới chăm sóc.
Đối với Lãnh Khinh Cuồng săn sóc cùng tỉ mỉ, Lạc Tích Tuyết nhìn trong mắt, cảm động trong lòng.
Dần dần sinh hoạt cùng anh cũng không có trở ngại, trò chuyện với nhau còn có thể đùa một chút, giống như người một nhà tự do như vậy, chỉ là độ cao tình yêu, cô với anh còn chưa tới độ cao kia, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, lúc em bé ngủ, cô nhìn em bé, còn không nhịn được nghĩ tới Lạc Thiên Uy.
Dù sao anh mới là bố ruột của con, nhất là sau khi em bé sinh ra, xác nhận cô cùng Lạc Thiên Uy căn bản không có liên hệ máu mủ, trng lòng của cô vẫn tràn dầy nghi ngờ cùng không cam lòng.
Nhưng mỗi khi tới lúc muốn đi tìm hắn, cô vẫn bỏ qua. Dù sao bây giờ Lạc Thiên Uy đã cùng Tống Khuynh Vũ kết hôn, cô không muốn phức tạp nữa, đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của hai người, huống chi Lãnh Khinh Cuồng đối với hai mẹ cô chăm sóc rất cẩn thận, cô không muốn tổn thương anh nữa.
Trên đời này có bao nhiêu người có thể chân chính cùng ở với người yêu mình một chỗ cả đời đây? Chỉ sợ là cực kỳ ít đi, cô không tin mình là người may mắn đó, chỉ cần có một phần tình cảm bình thường, hoàn cảnh ấm áp, để cho cô có thể nuôi dưỡng con gái lớn lên, cô đã đủ hài lòng.
Có lẽ trong lòng cô không bỏ được Lạc Thiên Uy, nhưng thế thì sao chứ? Người đàn ông cô yêu đã sớm cưới người khác, sợ rằng bây giờ con cái cũng đã có, đối phần yêu hắn này, cô chỉ có thể lựa chọn giữ trong lòng.
Thời gian dần dần troi qua, chỉ chớp mắt, hai năm trôi qua rồi.
Tiểu Băng Mộng đã trưởng thành một cô bé nhỏ xinh đẹp, không chỉ học đi được, còn có thể nói chuyện nhẹ.
Đứa nhỏ này, vẫn là Lạc Tích Tuyết niềm tin và niềm tự hào.
Ngũ quan của bé đặc biệt tinh xảo mà xinh đẹp, lông mi thật dài, gò má mềm mại, tựa như búp bê vậy, khiến người ta yêu thích.
Lãnh Khinh Cuồng đối với tiểu Băng Mộng cũng thương yêu đến tận xương tủy, mỗi lần nuông chiều bé, đi công tác về là phải mang cho con gái một món đồ chơi yêu thích cùng quà tặng, tiểu Băng Mộng bị anh nuôi béo núc ních, hồng hào như một quả bóng vậy, người giúp việc cũng không nhịn được dụ dỗ trêu chọc bé.
Ngày này, Lạc Tích Tuyết mới vừa lái xe đưa con gái đi chơi, lúc trở lại, đã thấy xe Lãnh Khinh Cuồng để trong nhà để xe ròi.
Tiểu Băng băng nhìn thấy xe của anh, vui vẻ quay đầu,: “Mẹ nhìn xem, xe của bố!”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, hai ngày trước Lãnh Khinh Cuồng mới đi, cô cho là anh sẽ về lâu hơn, không ngờ chưa được hai ngày anh đã về rồi.
Kể từ khi bọn họ ở chung một chỗ, Lãnh Khinh Cuồng trừ chuyện công ty muốn anh xử lý bên ngoài, cơ hồ một tấc cũng không rời ở bên cạnh mẹ con các cô, không xa giao cũng không có scandal, trong lòng anh Lạc Tích Tuyết vĩnh viễn là số 1, bất kể cô cần gì, anh cũng xuất hiện đầu tiên.
Lạc Tích Tuyết dừng xe xong, lấy được túi đồ, tiểu Băng Băng đã chạy vào biệt thự, kêu lên: “Bố, con đã về!”
Băng Băng còn nhỏ, đối với sinh thế cũng không rõ ràng, nghiễm nhiên coi Lãnh Khinh Cuồng là bố ruột của mình, sinh hoạt hay tâm lý lệ thuộc rất mạnh vào anh, vì vậy, Lạc Tích Tuyết cũng chấp nhận ở chung một chỗ với Lãnh Khinh Cuồng.
Đứa bé cần một người bố, có lúc tình thương của bố là không gì có thể thay thế được.
Lúc Lạc Tích Tuyết đi vào phòng khách, Lãnh Khinh Cuồng đã cưng chiều ôm Băng Băng, hai người vừa nói vừa cười.
Thấy Lạc Tích Tuyết tiến vào, Băng Băng lại nhào vào trong ngực cô, “Mẹ xem này, đây là đồ chơi bố mua cho con.”
“Anh lại mua quà cho con bé rồi!”. Lạc Tích Tuyết nhìn búp bé trong tay con gái, nhớ lần trước Băng Băng thấy trong phim hoạt hình có, không ngờ Lãnh Khinh Cuồng tìm một con y hệt mua cho con bé.
“Băng Băng thích chứ sao.” Lãnh Khinh Cuồng ôm tiểu Băng Băng ngồi trên đùi của anh, bảo người giúp việc lấy kem con bé thích nhất cho bé ăn.
Lạc Tích Tuyết thở dài, Lãnh Khinh Cuồng luôn cưng chiều bé như vậy, hận không đem sao trên trời cũng hái xuống cho Băng Băng.
“Băng Băng, nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, trước khi ăn cơm không thể ăn kem nha.” Lạc Tích Tuyết có thói quen dạy bảo con, kéo tay của bé đi ra phòng vệ sinh rửa sạch.
Tiểu Băng Băng nhanh chóng rửa tay xong, lại đầy sức sống đi vào trong ngực Lãnh Khinh Cuồng.
“Bố, con muốn ăn loại dâu tây.” Bé lay mắt, thấy Lạc Tích Tuyết không có ở đây, nhân cơ hội bảo với Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng thấy Lạc Tích Tuyết không để ý, liền đút cho bé hai cái, sau đó ôm bé đi tới bàn ăn.
“Bố đưa Băng Băng đi ăn cơm được không?”. Anh đưa con gái lên thật cao, tại nguyên chỗ xoay quanh.
Băng Băng vui mừng cười khanh khách không ngừng.
Trên bàn ăn, Băng Băng ngồi trên người Lãnh Khinh Cuồng, ý bảo anh gắp cho bé, cũng không tiện ăn ngon cơm.
Lạc Tích Tuyết không nhịn nổi rồi, chỉ có thể mặt tái giận tới vai trò mẹ nghiêm nghị: “Băng Băng, không quấn bố nữa, ăn cơm ngoan nào, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi vườn trẻ đi học nha?”
“Không cần, con muốn ở chung với bố, con không muốn đi học!”. Băng Băng quẹt mồm, trốn vào trong ngực Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng lập tức đi theo không giúp: “Tích Tuyết, Băng Băng còn nhỏ, chuyện đi học có thể trễ hơn chút, một lúc khác lại nói được không?”
“Anh chiều con bé quá, em hi vọng con bé từ nhỏ học cái tốt, mà không phải về sau lớn thành đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng!”. Lạc Tích Tuyết buồn bã cảm than nói.
Lãnh Khinh Cuồng hiểu gật đầu, mặc dù anh không phải bố ruột Băng Băng, đối với chuyện của bé không có quyền nói, nhưng anh thật rất thương bé a, không quen với việc bé nhỏ như vậy liền rời khỏi anh.
“Nếu không anh vì Băng Băng đặc biệt bảo thầy giáo đến dạy kèm ở nhà,dạy con bé được không?”. Lãnh Khinh Cuồng chợt đề nghị, lúc anh còn bé cũng làm vậy.