“Tích Tuyết, sao em lại ở đây?” Tiếu Vũ Trạch bước xuống xe khó có thể tin được nhìn người con gái trước mắt, không phải Tích Tuyết nên đến trường vào giờ này sao? Sao cô ấy lại ở trong con hẻm nhỏ này?“Anh Vũ Trạch?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, sắc mặt lập tức một mảng trắng một mảng xanh. Thật không sai sợ điều gì sẽ gặp đúng điều đó, cô len lén tới con đường nhỏ hẹp này để mua thuốc tránh thai, chính là lo sợ bạn trai của cô sẽ biết được mắc công cô lại giải thích. Nhưng hiện tại thì tốt rồi cô bị anh Vũ Trạch bắt gặp tại chỗ luôn.“Tích Tuyết, sao em lại ở chỗ này? Sao sắc mặt em khó coi vậy? Em có sao không?” Tiếu Vũ Trạch cảm nhận được ánh mắt của cô có gì đó không đúng, nên cô cùng lo lắng hỏi.“Em, em không có việc gì… không có gì. Chắc là do thời tiết nóng quá nên cơ thể cảm thấy có chút mệt mỏi thôi” Nhịp tim của cô đập loạn lên, cô đem thuốc tránh thai giấu kỹ trong túi, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.“Bị cảm nắng sao?”Tiếu Vũ Trạch vừa nghe cô bị cảm nắng, vội vàng quan tâm sờ cái trán của cô, thấy trán cô rất nóng, lập tức đem cô kéo lên xe:”Tích Tuyết, anh dẫn em đi bệnh viện xem một chút”.“Bệnh viện?” Lạc Tích Tuyết giật mình, vội vàng tránh tay của Tiếu Vũ Trạch ra, sắc mặt càng thêm khó coi. Nếu là đi bệnh viện bị bác sĩ kiểm tra có thai thật thì cô không có cách nào giải thích với Vũ Trạch.“Em không muốn đi bệnh viện” Thái độ Lạc Tích Tuyết cường ngạnh, giọng nói cương quyết, đôi tay cô níu chặt cửa xe, không muốn đi vào.“Nhưng sắc mạt của em khó coi như vậy, không đi bệnh viện thì biết làm như thế nào?” Tiếu Vũ Trạch hơi nhíu chân mày, kéo tay của cô qua, dịu dàng dụ dỗ nói:”Tích Tuyết ngoan, cùng anh đi bệnh viện được không?”“Không!” Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, sắc mặt cô kém như vậy là tại vì cô bất ngở gặp anh Vũ Trạch tại đây, chờ anh đi rồi thì sắc mặt cô sẽ đỡ hơn.“Anh Vũ Trạch, anh không đi làm sao? Anh đi làm đi em tự mình về nhà nghỉ ngơi xíu là khỏe rồi”. Lạc Tích Tuyết khéo léo nói với hắn, giọng nói êm ái thúc giục hắn đi mau.Tiếu Vũ Trạch đời nào chịu đi khi thấy cô trong tình trạng thế này, hắn nắm cằm của Lạc Tích Tuyết lên nói:”Tích Tuyết, em ngã bệnh rồi, làm sao anh bỏ em lại đây được? Em vẫn là ngoan ngõan cùng anh đi bệnh viện thôi”.Lạc Tích Tuyết im lặng thở dài, xem ra anh ấy sẽ không dễ dàng rời đi như vậy nhưng cô cũng không thể cùng anh đi bệnh viện. Bất đắc dĩ nên cô cũng chỉ nói:”Anh Vũ Trạch, em không chịu được mùi thuốc trong bệnh viện đâu hay anh đưa em về nhà của anh để em nghỉ ngơi một chút là được rồi.”Cô muốn anh Vũ Trạch trực tiếp đưa cô về nhà của cô nhưng nhớ lại những gương mặt xa lạ trong ngôi nhà kia cô thà ở trong biệt thự của bạn trai nghỉ ngơi một chút.“Ừ, như vậy cũng được”Tiếu Vũ Trạch vui mừng trong bụng, lập tực gật đầu đồng ý. KHó có cơ hội khi nào Tích Tuyết mở miệng chủ động đến nhà hắn huống chi ở biệt thự của hắn cũng có bác sĩ riêng, hắn có thể tự tay chăm sóc cho cô dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.“Em lên xe đi, anh hôm nay không đi làm sẽ ở bên cạnh em cả ngày”. Tiếu Vũ Trach dìu Lạc Tích Tuyết lên xe, cài dây an toàn cho cô, nhìn gương mặt diễm lệ của cô hắn đã mơ ước được cùng cô có thời gian bên nhau như thế này lâu rồi.Lạc Tích Tuyết ngồi vào trong xe, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống, cô thở ra một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên nhắn cho bạn tốt Trần Tiểu Mạt, nhờ cô ấy xin cho cô nghỉ ngày hôm nay.Chiếc xe đen chạy thẳng đến biệt thự Tiếu gia. Một chiếc xe Lamborghini khác cũng đồng thời theo sát sau bọn họ.Lạc Thien Uy hung hăng đập tay xuống tay lái, đáng chết, Lạc Tích Tuyết quả nhiên đi tìm Tiếu Vũ Trạch, cô cứ như vậy không chờ được muốn đi gặp tên đó sao?