Lạc Tích Tuyết ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng, tới một khu vực ở thành thị. Nơi này là cơ quan trụ sở trọng yếu, bình thường nếu là người không có thân phận đặc biệt thì sẽ không vào được nơi này.
“Thiếu gia của các người thật sự là ai?” Lạc Tích Tuyết chú ý đến những hộ vệ đứng nghiêm này, bọn họ đều mặc quân trang.
“Thiếu gia sẽ cho tiểu thư biết”. Nam tử mặc âu phục màu đen quay đầu lại do dự một chút rồi nói.
Xe hơi chạy qua khu vực kiểm tra, đi tới một cánh cổng màu đen lớn, trước cổng cũng có người mặc âu phục chỉnh tề canh giữ. Camera nhìn thấy xe của bọn họ sau đó tự động cổng lớn được mở ra.
Trải qua từng vòng kiểm soát cẩn thận, xe dừng trước một ngôi nhà thần bí. Một người đàn ông mặc quân trang đi xuống, tự mình mở cửa xe cho Lạc Tích Tuyết, ý bảo cô xuống xe đi cùng hắn.
“Thiếu gia đang đợi cô”. Người đàn ông mở một cánh cửa cung kính lễ độ nói.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, cất bước đi vào.
Đi tới căn phòng khách, bong dáng của một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ chạm đất. Anh ta quay lưng về phía cô, đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Gió nhẹ nhàng thổi đem sợi tóc của anh cũng phất phơ theo.
Lòng của cô không hiểu vì sao mà rung động không ít, từ khi tiến vào căn phòng này và nhìn thấy bóng lưng kia không hiểu sao lòng của cô không ngừng nhảy nhót.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm anh, dường như muốn từ trên người của người đàn ông này tìm kiếm bóng hình của người thiếu niên kia.
Giờ khắc này cô cơ hồ quên cả cách hô hấp.
Người đàn ông tựa hồ như nghe được tiếng động nên từ từ xoay người lại.
Lòng của Lạc Tích Tuyết đột nhiên chấn động mạnh.
Là anh!
Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, cô không có đi tìm anh thế nhưng anh lại tìm thấy cô trước!
Anh còn dịu dàng cười với cô như vậy, hướng cô ưu nhã đi tới, cho đến khi dừng trước mặt của cô.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, chợt trong lòng dâng lên một cảm giác xa cách khó nói nên lời.
Anh giang hai cánh tay ra ôm cô vào trong ngực:”Tích Tuyết, anh sớm nên liên lạc với em mới phải, nhưng vài năm qua anh luôn có nhiệm vụ phải làm nên rất xin lỗi, để cho em chờ lâu”.
Thanh âm của anh vẫn dịu dàng như trước kia, rất cảm động, đôi đồng tử màu đen lóe sáng như ánh sao, ánh mắt của cô dần dần ướt đi.
“Anh Vũ Trạch!”
Cô nhỏ giọng khẽ gọi, chỉ cảm thấy thanh âm của mình thật thấp, cổ họng giống như có cái gì đó chặn lại, ngay cả lời nói tiếp theo cũng rất khó khăn để nói.
“Em vẫn không thay đổi, rất mỹ lệ, làm cho người khác phải động long, nhưng càng làm cho anh hơn bao năm qua cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhung vô cùng”.
Tiếu Vũ Trạch dịu dàng nhìn vào ánh mắt của cô, con ngươi vẫn trong suốt như vậy, khuôn mặt tinh xảo nhưng không kém nhu tình, khí chất thanh nhã u tĩnh, cùng bộ dạng của cô gái nhỏ năm đó không khác nhau là mấy, làm cho anh mê muội không thôi.
“Vậy sao?” Lạc Tích Tuyết bị lời nói của anh làm cho ngượng ngùng, lẳng lặng hạ mí mắt xuống, gương mặt xấu hổ.
Tiếu Vũ Trạch nâng cằm của cô lên, đồng tử lóe sáng không chớp mắt nhìn cô:”Tích Tuyết, thật xin lỗi, những năm này anh đã rời khỏi em quá lâu, chẳng qua là anh đồng ý với em, chờ anh làm xong nhiệm vụ cuối cùng này chúng ta liền kết hôn được không?”
“Kết hôn?” Lạc Tích Tuyết chấn động.
“Đúng vậy, Tích Tuyết chẳng lẽ em quên chúng ta đã từng ước định sao?” Tiếu Vũ Trạch nhìn cô do dự trong mắt xẹt qua nhất mạt thất vọng.
“Em nhớ”. Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong lòng như có kim châm thật đau.
Tại sao số phận lại trêu đùa cô như vậy? Rõ ràng duyên phận của cô và Tiếu Vũ Trạch trong quá khứ đã hết rồi, ông trời tại sao lại an bài bọn họ gặp nhau như thế này?
Cô bây giờ,phải như thế nào tiếp tục lời thề của bọn họ đây?
“Tích Tuyết, chờ anh làm xong nhiệm vụ cuối cùng này, chúng ta sẽ kết hôn?”Tiếu Vũ Trạch vặn bả vai của cô qua, rất nghiêm túc mà nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, không cách nào khắc chế được nỗi đau trong long.
Cô muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thây bộ dạng đầy mong đợi của anh thì cô lại không đành lòng tổn thương anh.
Cô ngẩng đầu lên đè nén chua xót dưới đáy lòng, cô đột nhiên hỏi:”Anh Vũ Trạch, có thể nói cho em biết những năm vừa rồi anh đã đi đâu không?”
Ánh mắt của Tiếu Vũ Trạch bỗng trở nên u ám.
Anh đốt lên một điếu thuốc, ngồi trên ghế sa lon, thở dài một hơi thật sâu:”Tích Tuyết, những năm này anh làm cảnh sát”
“Cảnh sát?” Lạc Tích Tuyết quả thật không thể tin được, anh Vũ Trạch áo có thể làm cảnh sát.
“Thời điểm công ty phá sản, anh đã đi châu Âu, sau đó cha mẹ của anh bị bọn người trong bang áo đen bắt đi, anh đã nhiều phen đi thăm dò, không tìm được tin tức của bọn họ nên anh muốn gia nhập một bang phái nào đó cho dễ dàng hơn, anh thi vào cảnh sát và được trúng tuyển” Tiếu Vũ Trạch sâu kín nhớ lại nói.
Lạc Tích Tuyết nhăn hai đầu chân mày lại, lẳng lặng chăm chú nhìn anh:”Anh làm cảnh sát thế nào lại không liên lạc với em? Em dung hết tất cả các phương pháp nhưng cũng không tìm được anh”.
Tiếu Vũ Trạch lại thở dài một cái, dập tắt điếu thuốc, đi tới trước mặt của Lạc Tích Tuyết, ánh mắt nhìn thẳng cô:”Bởi vì anh làm cảnh sát nằm vùng”.
“Cái gì?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc che miệng lại.
Anh Vũ Trạch thế nhưng lại là một cảnh sát nằm vùng?
Khó trách khi cô tới đây lại có vẻ thần bí như vậy, mà anh cũng nhiều năm liền không có lien lạc với cô?
“Anh bây giờ vẫn còn nằm vùng sao? Mới vừa rồi anh nói với em phỉa làm nhiệm vụ cuối cùng đó là nhiệm vụ gì?’ Lạc Tích Tuyết hồi tưởng lại điều Tiếu Vũ Trạch nói, không khoi có chút bận tâm.
Tiếu Vũ Trạch nghiêm túc gật đầu một cái:”Đúng, anh bây giờ còn đang là một cảnh sát nằm vùng, chỉ là anh cố ý tìm em lần này cũng vì có liên quan đến nhiệm vụ lần này của anh”.
“Em có liên quan đến nhiệm vụ của anh sao?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc.
“Đúng vậy, Tích Tuyết”. Tiếu Vũ Trạch kéo cô ngồi vào trên ghế sa lon, mở máy vi tính xách tay của mình ra,, bắt đầu tìm kiếm tài liệu.
“TÍch Tuyết, những năm này mặc dù anh không có lien lạc với em nhưng đối với những chuyện bên cạnh của em anh cũng có nghe thấy, năm đó ba của em cùng em trai của em đi tới thời điểm kia anh không có ở bên cạnh em vượt qua giai đoạn khó khăn kia, anh vẫn luôn tự trách bản thân”. Tiếu Vũ Trạch có chút ấy này nói.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt quay môi:”Đều đã qua rồi”.
“Nhưng Tích Tuyết, đệ đệ của em Lạc Thiên Uy thật ở trong vụ tai nạn đó đã tử vong sao?” Tiễu Vũ Trạch tìm kiếm tài liệu, ngẩng đầu lên sắc mặt nghiêm nghị nói.
“Thiên Uy?” trong bụng Lạc Tích Tuyết chấn động, khóe miệng xẹt qua nhất mạt khổ sở, cảm giác đau lòng lại dâng lên.
“Thiên Uy đã mất ba năm rồi” Vẻ mặt cô ảm đạm nói.
Tròng mắt của Tiếu Vũ Trạch nghiêm nghị:”Em xác định là em ấy đã chết rồi sao? Em có thấy qua thi thể của Thiên Uy không?”
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt khó nén đau thương:”Em không có tham gia tang lễ nhưng đúng thật là Thiên Uy bị xe đụng chết”.
“Tích Tuyết, nếu như em trai của em thật bị xe đụng chết, vậy người này là ai?” trong mắt của Tiếu Vũ Trạch dâng lên nhất mạt nghi ngờ, anh đem hình ảnh của người trong màn hình máy tính hướng về phía cô.