Chiêm Mỗ Tư giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Anh đòi hỏi cô vì anh mà thủ thân như ngọc, nhưng hai năm qua mình thế nào đây? Hoang dâm vô độ!!!
Nhưng cho dù là như vậy, trong lòng anh vẫn hi vọng người phụ nữ của mình trong sạch.
Lạc Tích Tuyết than thở lắc đầu, đẩy cửa xe ra, không hề lưu luyên nữa, rời đi.
Mà lần này Chiêm Mỗ Tư không đuổi theo cô nữa.
Bóng đêm càng tối, vài chiếc đèn đường ở bên cạnh, kéo dài bóng dáng cô đơn của Lạc Tích Tuyết.
Cô thích Lãnh Khinh Cuồng, không sai, cô thực sự ngưỡng mộ anh, mà cô cũng có quan điểm của mình, nhưng Lãnh Khinh Cuồng chưa bao giờ để ý rằng trước kia cô từng có một người đàn ông khác.
Mặc dù cô không phải là của anh, đối với Lãnh Khinh Cuồng mà nói chính xác là sự tiếc nuối, nhưng anh chưa từng vì thế mà ghét bỏ cô.
Trên thế giới này có nhiều người như vậy, ai có thể bảo đảm rằng lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mình yêu, ai có thể bảo đảm rằng người đàn ông đoạt lần đầu tiên của mình, nhất định sẽ một lòng một dạ yêu mình cả đời đây.
Ai cũng không thể bảo đảm, bởi vì đời người nhiều biến hóa, 1 giây trước còn đối với bạn khăng khăng một mực, sau một khắc thì có thể cùng một người phụ nữ khác ở trên giường hô mưa gọi gió.
Cô đã từng tin tưởng Chiêm Mỗ Tư, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Luôn có một đống lý do và lấy cớ, cùng với người phụ nữ khác.
Có lẽ cô cũng có vấn đề, nhưng sự thật chứng minh cô cùng Chiêm Mỗ Tư không thích hợp, cùng với anh cô sẽ có gánh nặng, nhưng Lãnh Khinh Cuồng không có.
Mặc dù trong lòng người cô yêu là Chiêm Mỗ Tư, nhưng yêu anh, phải nhất định ở cùng anh cả đời sao?
๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜ
Cô không còn là một cô gái nhỏ nữa, đối với tình yêu thuần khiết hướng tới thì mấy năm trước đã tan vỡ rồi, bây giờ đối với cô mà nói, một gia đình đầy đủ yên ấm, còn thực tế hơn tình yêu không thể chạm tới.
Khi về đến nhà, Băng Băng đang chat webcam với Lãnh Khinh Cuồng, nhìn bộ dạng hai bố con họ vui vẻ như vậy, Lạc Tích Tuyết lại thấy vui, ít nhất chứng minh lựa chọn của cô không sai.
Mặc dù cô đối với Lãnh Khinh Cuồng cảm giác không mãnh liệt bằng lúc với Chiêm Mỗ Tư, nhưng anh có thể ẹ con cô một cuộc sống yên bình nhất, như vậy là đủ rồi.
Sống qua ngày không cần phải ồ ạt, yên bình mới là thật.
“Băng Băng, chào tạm biệt với bố đi, đã muộn rồi, phải sớm lên ngủ biết không?” Lạc Tích Tuyết đi tới, sờ đầu con gái.
“Vâng, bố ngủ ngon!”. Tiểu Băng Băng phất tay với Lãnh Khinh Cuồng một cái, được người giúp việc đưa ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết ngồi ở trước bàn, hàn huyên với Lãnh Khinh Cuồng.
“Anh chừng nào thì quay về?” Cô cười hỏi.
Lãnh Khinh Cuồng nháy mắt: “Vợ, nhớ anh không?”
“Đi, em còn chưa đồng ý làm vợ anh! “. Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái.
“Chờ anh quay về, chúng ta sẽ làm thủ tục được không?”. Lãnh Khinh Cuồng trêu chọc nói, trong lòng vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Lạc Tích Tuyết nghiêm túc gật đầu: “Được, anh trở về, chúng ta sẽ cùng rời khỏi nơi này.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lại lưu luyến không muốn dừng nói chuyện, lại chuyển sang chủ đề khác, lúc này mới tắt đi.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lạc Tích Tuyết vừa mở ra cửa chính, một chiếc xe Mercedes sang trọng phách lối dừng ở đầu đường.
Chiêm Mỗ Tư mặc tây trang, nở nụ cười mê hoặc lòng người với cô:
“Sớm -------“
diendan
Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, không ngờ nhìn người đàn ông trước mắt, hôm qua không phải cô đã nói rõ ràng với anh sao? Cô đã làm người phụ nũ của Lãnh Khinh Cuồng, duyên phận giữa bọn họ đã hết rồi, hôm nay thế nào anh còn tìm tới cửa?
Nhìn thấy anh, cô vốn không muốn ra cửa, nhưng công ty bên kia đột nhiên gọi điện thoại nói có tình huống khẩn cấp, muốn cô tới xử lý.
Lạc Tích Tuyết không nói một lời đóng cửa lại, chuẩn bị chờ xe riêng tới đón cô, ai ngờ lúc này Chiêm Mỗ Tư đã lái xe đến trước mặt cô.
“Lên xe!!”
Anh ra lệnh với cô, giống như một vị vua không ai bì nổi.
“Không!!”
Lạc Tích Tuyết cau mày trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục chờ xe.
“Tôi bảo em lên xe!”. Chiêm Mỗ Tư tức giận quát.
Mặt Lạc Tích Tuyết vẫn không thay đổi: “Tôi nói không chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?”
Ý thức được, cô đã tức giận, Chiêm Mỗ Tư nói chậm lại: “Rốt cuộc như thế nào em mới nguyện ý lên xe?”
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt: “Chiêm Mỗ Tư, tôi nhớ ngày hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng, tôi không cần anh nữa, chúng ta đã sớm có cuộc sống của mỗi người, anh cần gì phải ép buộc tôi không tha?”
Chiêm Mỗ Tư nghe cô nói như vậy, chỉ châm chọc cười lạnh: “Em cho rằng tôi đến tìm em sao? Lạc Tích Tuyết, em đánh giá mình cao rồi sao? Em đã sớm là người đàn bà hư hỏng rồi, bên Chiêm Mỗ Tư tôi đây có cả đống phụ nữ, còn khá hơn em!!”
“Rốt cuộc anh có ý gì?”. Lạc Tích Tuyết có chút khó chịu cau mày.
Chiêm Mỗ Tư nâng khóe môi lên, lãnh khốc nói: “Nếu chúng ta đã ly hôn, em ở cùng với người đàn ông kia, tôi không phản bối, nhưng con gái tôi nhất định phải về với tôi!!”
Lòng của Lạc Tích Tuyết chợt run lên, sắc mắt trắng bệch: “Con gái gì? Tôi không biết anh nói cái gì?”
“Không biết sao? Vậy thì em cố tình giấu diếm à?”. Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng nhìn cô, trong mắt nổi gió bùng lên dữ dội: “Thật ra thì Băng Băng là con gái ruột của tôi đúng không?”
“Không phải!!”. Lạc Tích Tuyết vội vàng phủ nhận: “Băng Băng là con của tôi và Lãnh Khinh Cuồng, hai năm trước đã nói cho anh rồi! Với anh không hề có quan hệ, anh không cần phải tự mình đa tình!!”
Diễn đàn.
“Thật sao?”. Chiêm Mỗ Tư khinh thường cười một cái, đem tài liệu ném tới tay Lạc Tích Tuyết: “Thế nhưng trên báo cáo giám định DNA này, cũng không viết như vậy!”
“Anh, anh phái người điều tra tôi?”. Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn bản báo cáo trước mắt, toàn thân phát run., Cô sớm biết sẽ có một ngày nay, nhưng không ngờ nhanh như vậy.
Chiêm Mỗ Tư tức giận, nói: “Lạc Tích Tuyết, chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ dễ dàng tha thứ, con gái tôi gọi một người đàn ông xa lạ làm bố sao? Ha ha, em quá ngây thơ rồi ---“
Lạc Tích Tuyết run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng, nói theo lẽ thường: “Tôi muốn gặp con gái tôi, dẫn con bé đi!!”
Lạc Tích Tuyết bị anh chọc giận, liền phủ nhận: “Không thể, anh không thể mang Băng Băng đi! Con bé còn nhỏ, tại sao có thể tiếp nhận đột nhiên có một người bố đây? Huống chi lúc trước anh nói với con bé anh chỉ là cậu của nó sao?”
“Trước là tôi không biết thân thế của con bé, cho là con bé là con của Lãnh Khinh Cuồng, bây giờ tôi biết rõ Băng Băng là con gái tôi, không lý do gì để cho cô bé ở bên ngoài.” Trong mắt Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia quỷ quyệt, giọng nói càng lạnh.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết chợt lạnh, có chút lo lắng cắn móng tay: “Nói như vậy, lần này anh tới tìm tôi là để giành con gái với tôi sao?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy, thật ra thì tôi không nhất định phải đưa Băng Băng đi bây giờ, nhưng em phải đồng ý với tôi một điều!”. Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng nhìn cô.
“Điều kiện gì?”. Lạc Tích Tuyết run run hỏi.
“Lên xe trước!”. Chiêm Mỗ Tư nghiêng đầu ý bảo cô lên trước.
Lạc Tích Tuyết vạn lần không muốn, nhưng bây giờ vì quyền nuôi dưỡng ocn gái, cô chỉ có thể lên đàm phán với người đàn ông này.
“Cuối cùng là như thế nào, anh mới không mang Băng Băng đi đây? Con bé còn nhỏ, không thể rời khỏi tôi!”. Lạc Tích Tuyết cau mày, tức giận nói.
Chiêm Mỗ Tư ý bảo tài xế lái xe, vừa rót ly rượu đỏ ình, vừa thưởng thức lại chậm rãi mở miệng: “Em đi nói với Lãnh Khinh Cuồng rằng, em không có chút cảm giác nào với anh ta, quyết định hợp lại với tôi, về sau cũng sẽ không cùng anh ta dây dưa nữa!”
“Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết trong lòng chấn động, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cô vốn cho là trải qua cả đêm,anh đã nghĩ rõ ràng, không ngờ anh còn dùng phương pháp hèn hạ này đến ép buộc cô, thậm chí lợi dụng con gái của bọn họ.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Vì muốn đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, đã nhiều năm như vậy, anh không thay đổi chút nào! Hoặc nói anh căn bản là người như vậy, cho tới bây giờ chỉ quan tâm cảm xúc của mình, cũng không quan tâm cô với con gái có thể tiếp nhận hay không.
Anh cho rằng, cô sẽ như trước mặc cho anh định đoạt sao? Không, sẽ không, sẽ không bao giờ nữa, anh đã mơ mộng hão huyền có thể tiến vào cuộc sống của cô rồi.
“Chiêm Mỗ Tư, anh có tư cách gì yêu cầu tôi như vậy? Anh quên rồi sao, ban đầu là mẹ anh ép anh và tôi ly hôn đấy sao? Anh chớp mắt liền cưới người khác!! Tất cả mọi thứ của tôi bây giờ không có quan hệ gì với anh, hi vọng anh có thể hiểu điểm này, nếu như anh dùng con gái tới uy hiếp tôi, như vậy,tôi sẽ theo đến cùng! Anh cũng không hi vọng con gái mình còn hận anh chứ?”
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Chiêm Mỗ Tư khiếp sợ nhìn cô, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này trở nên khó thuần phục hơn trước kia, cô quyết tâm muốn vạch rõ giới hạn với anh sao? Thậm chí ngay cả con gái của anh cũng muốn mang đi, vì người đàn ông nào? Cô cứ như vậy không bỏ được anh ta sao, đi cùng với anh ta?
“Người phụ nữ đáng chết này, em thật sự coi trọng Lãnh Khinh Cuồng sao? Anh ta có cái gì tốt, công phu trên giường của anh ta tốt hơn tôi sao?” Dưới cơn tức giận, Chiêm Mỗ Tư nhéo chặt cằm cô, trái tim giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn vào trái tim anh.
“Chiêm Mỗ Tư, anh vô sỉ -----“ Lạc Tích Tuyết bị anh bức quả thật muốn nổi điên, cô chìa tay muốn cho anh một cái tất.
Lại bị Chiêm Mỗ Tư cản lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Thế nào, tôi nói trúng rồi sao?”
Chỉ vừa nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác làm chuyện thân mật, anh đã cảm thấy máu trong người muốn đọng lại, anh không để ý chuyện cô cùng người đàn ông khác lên giường, anh chỉ quan tâm, cô đi theo Lãnh Khinh Cuồng rồi, thái độ lạnh lùng lại kiên quyết đối với anh, rốt cuộc Lãnh Khinh Cuồng cho cô ăn cái gì, mà cô lại chung thủy với anh ta đến thế.
Thấy cô không nói gì, đồng nghĩa với chấp nhận, Chiêm Mỗ Tư khổ sở nhắm mắt lại, một lúc lâu, mới khàn giọng mở miệng nói: “Được rồi, em cùng anh ta làm gì tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn con gái tôi! Em không để cho tôi mang Băng Băng đi, như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là thông qua luật pháp rồi, tới giành lấy quyền lợi của chính mình rồi!”
Lạc Tích Tuyết khiếp sợ há to mồm, chỉ cảm thấy cổ họng bị cái gì chặn lại, một câu không nói ra được.
Lần này anh xuất hiện, chính là muốn giành con gái với cô? Gương mặt cô ngày đêm nhung nhớ, nhưng lúc này lại lạnh lùng, tuyệt tình cùng phản bội, cô kinh ngạc nhìn anh, nhìn người đàn ông không có thuốc chữa này, rốt cuộc anh muốn lợi dụng con gái, buộc cô tới mức nào, anh mới hài lòng đây?!