Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 293: Chương 293: Mất Mà Ngược Lại







Edit: Fannie93

Trên giường, hai mắt Lạc Tích Tuyết nhắm chặt lại, nhưng chân mày hơi nhíu lên, cho thấy sự lo lắng của cô.

Sắc mặt cô tái nhợt, tay thon níu chặt lấy chăn, hình như cô ngủ rất lo sợ.

Tiếu Vũ Trạch ngồi bên giường cô, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, từ từ xoa bóp giúp cô, cho đến khi lông mày cô giãn ra, trong mộng không hề sợ hãi nữa, anh mới ngừng tay.

Cô vẫn như trước đây, là đứa bé dễ khóc thế, anh không biết người bên cạnh cô chăm sóc cô thế nào, lúc Lạc Tích Tuyết với anh hôn nhau xong thì cô liền ngất xỉu, anh dẫn cô đến biệt thự ngoài của anh, đặc biệt mời bác sĩ tới chữa trị cho cô.

Lần này phát hiện thân thể của cô suy nhược như vậy,hình như bị thương nặng, bác sĩ kiểm tra các chức năng của cơ thể đều rất bình thường, nhưng thân thể lại lạnh khác thường, không giống nhiệt độ của người bình thường.

Bác sĩ cô có thể bị kích thích một chút, bảo anh phải cố gắng chú ý tới cô, không thể kích thích cô.

Tiếu Vũ Trạch gật đầu một cái, đưa bác sĩ đi, anh ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngồi bên giường Lạc Tích Tuyết, cứ như vậy coi chừng cô.

Trời chiều ngả về tây, ánh sáng mặt trời theo góc cửa sổ điêu khắc tinh xảo chiếu vào.

Lạc Tích Tuyết ưm một tiếng, lông mi chớp, đôi mắt đẹp như vậy cứ chậm rãi mở ra, hoang mang nhìn trần nhà.

Nhưng không thấy rõ đồ trước mắt, liền cảm thấy đau đầu choáng váng, vừa nhấc tay lên, đã chạm vào mảnh da thịt ấm áp.

Cô nghi ngờ quay đầu đi, lại bị gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc hù dọa.

“Anh Vũ Trạch?!”. Lạc Tích Tuyết hô lên một tiếng, nhanh chóng nhìn bốn phía. Khung cảnh xa lạ, không phải nhà Tiếu Vũ Trạch, cũng không giống nhà cô, lại càng không giống như trong bệnh viện, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Lạc Tích Tuyết mắt mở to, âm thanh mang theo tia khàn khàn: “Đây là nơi nào? Làm sao em tới được đây?”

Tiếu Vũ Trạch thả tay cô ở trong chăn, cười ấm áp: “Đây là biệt thự vùng ngoại ô của anh, em vừa tới tòa nhà chính phủ tìm anh, xong ngất đi, em không nhớ ra sao?”

“Ừ, có chút ấn tượng!”. Lạc Tích Tuyết nhớ lại chốc lát, gật đầu một cái.

Tiếu Vũ Trạch đắp chăn kín cho cô, dịu dàng hỏi: “Tích Tuyết, sao đột nhiên tìm tới anh? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Em đã lâu không gặp anh rồi, có chút nhớ anh!”. Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng nói, thân mật khoác tay Tiếu Vũ Trạch.

“Nhớ tới anh?”. Thân thể Tiếu Vũ Trạch run lên, có chút khó tin, lại không dám đây là sự thật.

Lần trước anh đi tìm cô, không phải cô đã nói chính mình đang sống rất hạnh phúc sao, không hy vọng anh quấy rầy sao? Sao bây giờ cô lại chạy tới, nói với anh là cô nhớ anh hả?

“Đúng vậy a, anh Vũ Trạch nghỉ dài như vậy cũng không tới gặp em đây? Số điện thoại cũng đổi, em không tìm được anh!”. Lạc Tích Tuyết trống miệng, như làm nũng với anh trước đây.

Tiếu Vũ Trạch bị mê hoặc, “Nghỉ? Phương thức liên lạc của anh không đổi, lần trước anh viết trên danh thức đưa cho em.”

“Em được nghỉ hè dài như vậy, tại sao không gặp anh? Công việc của anh bận rộn như vậy sao? Cũng không tới tìm em? Đưa danh thiếp gì cho em vậy, em không biết?” Lạc Tích Tuyết cau mày oán trách, giọng nói như là bạn gái của anh vậy.

Tiếu Vũ Trạch cơ hồ kinh ngạc, bọn họ như trở lại mấy năm trước, lúc cô còn là học sinh yêu đương với anh.

Anh chợt hiểu lời của bác sĩ, cô bị kích thích, sẽ có khả năng có di chứng sau này, nói ví dụ như: mất trí nhớ.

“Tích Tuyết, bây giờ em bao tuổi?”. Tiếu Vũ Trạch không xác địch nhìn mặt Lạc Tích Tuyết, chần chừ hỏi.

Lạc Tích Tuyết trừng mắt: “Ah, anh Vũ Trạch sao giống với em trai vậy, hỏi em vấn đề giống vậy?”

“Lạc Thiên Uy cũng hỏi em như vậy sao?” Tiếu Vũ Trạch kinh ngạc, nhhuw có thể hiểu được cái gì.

Lông mi Lạc Tích Tuyết cong cong: “Đúng vậy, mấy ngày trước em trai cũng hỏi em…. Năm nay em 20 tuổi a, hai người không phải định đùa em đấy chứ?”

Tiếu Vũ Trạch khiếp sợ, vẻ mặt có chút phức tạp, con ngươi thâm thúy vãn nhìn người Lạc Tích Tuyết.

Cô nói mình mới có 20 tuổi? cô thật sự mất trí nhớ! Mặc dù cô quên mất không ít chuyện, cũng không có quên anh!

Cô quên lúc từ anh tách ra, lại nhớ lúc họ đi chung với nhau. Đây không phải chứng minh rằng, trong lòng cô vẫn luôn có anh sao? Đối với cô mà nói, thời gian yêu với anh chính là ký ức đẹp nhất trong cuộc đời cô, cho nên mặc dù mất trí nhớ, cũng đơn đậu cất giữ đoạn ký ức này.

Nghĩ tới đây, Tiếu Vũ Trạch không khỏi hứng phấn lên.

Anh đột nhiên giang hai cánh tay, không để ý Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, giam cầm cô trong ngực mình.

Mấy năm không thấy, thân thể mảnh khảnh của cô có chút gầy yếu nhỏ nhắn, lại hấp dẫn, anh có thể cảm thấy rõ ràng đường cong uyển chuyển của cô. Ôm cô trong ngực, Tiếu Vũ Trạch cảm thấy mình trong nháy mắt như muốn được lấp đầy.

“Thật xin lỗi Tích Tuyết, anh không nên không tìm em, sau này sẽ không nữa!”. Âm thanh anh khàn khàn, cúi ở bên tai cô, bảo đảm nói.

Lạc Tích Tuyết để anh ôm cô, tựa như nói đùa: “Cái người này lâu rồi không gặp em, nên phạt, xem đây!”

Nói xong, cô giống như trước, tiện tay cầm lấy gối ở trên giường, đập tới người Tiếu Vũ Trạch.

“Ai nha, trúng chiêu, thật là đau a!!”. Tiếu Vũ Trạch giống như trước đây, phối hợp với cô, làm ra nét mặt bị đau.

“Hừ, xem anh sau này còn dám không gọi cho em nữa không!”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày.

Tiếu Vũ Trạch lập tức ra vẻ cầu xin tha thứ: “Không dám, anh không dám nữa, Tích Tuyết đại nhân tha mạng!”

“Ha ha!”. Lạc Tích Tuyết rốt cuộc cười, nghịch ngợm lè lưỡi một cái: “Lần này tạm bỏ qua cho anh, phạt anh dẫn em đi ăn ngon, em thật đói a!”

Tiếu Vũ Trạch lúc này mới nhớ tới, trước cô mà đói sẽ chóng mặt, mặc dù truyền nước biển, nhưng bỗng rộng vẫn nên ăn một chút đồ dinh dưỡng chất lượng hơn.

“Đồ ở ngoài không dinh dưỡng, em chờ, anh tự mình nấu cho em!”. Tiếu Vũ Trạch có sở trường là nấu nướng, trước kia lúc đi chung với Lạc Tích Tuyết, biết cô không hay ăn cơm đúng hạn, liền học nấu nướng tự mình nấu cho cô ăn.

Mỗi lần Lạc Tích Tuyết ăn thức ăn anh làm, cũng ăn say sưa ngon lành, đã nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ làm thức ăn cho cô, những người khác cũng không làm.

“Được, em muốn ăn món sườn kho sở trường của anh!”. Lạc Tích Tuyết vòng cổ anh, cười dịu dàng.

Tiếu Vũ Trạch nhìn cô cười, giống như lúc bọn họ yêu nhau, thân thể anh bị cô thêu đốt, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ vì một mình cô mà được đốt lên.

“Em ngủ trước một lát, bây giờ anh nấu, khi nào xong anh bảo em!”. Anh dịu dàng dụ dỗ cô, ôm Lạc Tích Tuyết về trong chăn.

“Được.” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, thân thể còn rất yếu, cô mệt mỏi ngáp một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.