Quản gia Ngô vừa mở đèn phòng khách lên thì đã thấy khuôn mặt đen thui của Lạc Thiên Uy , ánh mắt lạnh lẽo ngồi trên sa lon, cả người toát ra sự lạnh lùng khó gần, giống như muốn giết người.“Thiếu gia, người còn chưa ngủ sao?” Bà sợ hết hồn, giọng nói cũng theo đó mà run lên.Lạc Thiên Uy ngẩng đầu nhìn bà một cái, con ngươi đen thâm u giống như quỷ cất giọng hỏi:” Tiểu thư đã về chưa?”“Đại tiểu thư…” nửa ngày sau quản gia mới phản ứng lại, mơi nhớ người Lạc Thiên Uy hỏi là đại tiểu thư, trong lòng không tránh được nghi ngờ từ lúc nào mà thiếu gia quan tâm đại tiểu thư như thế,“Đại tiểu thư còn chưa về nhà ạ!” Quản gia Ngô sững sờ trong chốc lát, lại nói:”Không đúng, đại tiểu thư mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ không phải tối nay có chuyện gì rồi chứ?”Dù sao sự nghiệp Lạc gia lớn như vậy thỉ trên đường gặp bọn giặc cướp không phải là chuyện khác thường gì.Lạc Thiên Uy nghe quản gia Ngô nói như thế nên trong lòng càng thêm nóng nảy, cũng không quản Lạc Tích Tuyết xảy ra là chuyện thật hay giả, quan trọng là cô còn chưa có về, hắn cầm áo ra ngoài, vọt ra khỏi nhà.“Thiếu gia, đã trễ thế này người còn đi đâu nữa?” Quản gia Ngô thấy Lạc Thiên Uy đột nhiên lao ra khỏi cửa, kinh ngạc hướng bóng lưng của hắn.“Tìm Lạc Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy ném lại một câu, đã biến mất trong bóng đêm.Màn đêm tối đen, bầu trời trắng xám, chỉ le lói mấy ngôi sao thật nhỏ. Lạc Tích Tuyết từ từ mở mắt, trước mắt cô là một không gian xa lạ, thân thể cô run lên. Trên người cô chỉ có một tấm chăn mỏng, theo động tác ngồi dậy của cô mà từ từ trượt xuống.Thân thể trần truồng của cô lộ ra trong không khí, trên người của cô đầ rẫy những vết hôn lớn bé.“Ầm…”Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, như bị sét đánh, có ai nói cho cô biết đến tột cùng là đêm qua xảy ra chuyện gì không?Trong đầu cô chỉ có một mảng hỗn loạn,, từng mảnh ghép ký ức nhỏ nối lại với nhau, cô nhớ hôm qua sau khi gặp Lãnh Khinh thì cô bất tỉnh, sau đó cả người nóng ran, bị hắn mang đến khách sạn, chuyện xảy ra sau đó cô không thể nào nhớ nổi.Trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy. Lạc Tích Tuyết nhìn những vết hôn trên người mình như thế này sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hỏng bét rồi không phải đêm qua cô đã cùng ai đó…chứ? Còn là Lãnh Khinh xảy ra quan hệ?Không thể nào, ông trời ngàn vạn lần không thể đùa cợt cô như thế được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì đêm qua rõ ràng cô đã có phản ứng rất kỳ quái, rõ ràng là cô đã bị hạ dược, nhưng là lúc nào chắng lẽ là tại bữa tiệc rượu tốt nghiệp sao?Lạc Tích Tuyết nghĩ tới nghĩ lui kẻ nào mà hèn hạ như vậy hãm hại cô, lúc này trong phòng tắm đột nhiên không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa.Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên. Lãnh Khinh sẽ tới đây sao? Không cần, cô không muốn đối mặt với hắn bây giờ, cũng không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng của cô vào lúc này.Bằng tốc độ nhanh nhất Lạc Tích Tuyết vén chăn lên, nhảy xuống giường, nhặt lên chiếc váy và đồ lót rãi rác trên mặt đất mặc vào người mình. Sau đó lấy tốc độ chóng mặt rời khỏi gian phòng này.Chỉ là vừa chạy ra ngoài không nhịn được ảo não một chút, mới vừa rồi vì gấp quá nên cô quên nhất một chuyện quan trọng nhất. Không phải nói nữ nhân lần đầu tiên đều có lạc hồng hay sao? Cô như thế nào mà hồ đồ như thế không kịp kiểm tra một chút đã chạy ra tới đây rồi.Hiện tại quay trở lại đó là chuyện không thể nào, cô chỉ có thể rời đi, chỉ là vừa quay mặt lại đã bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.