Hiện trường náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại.Tất cả tân khách đều thò đâu fra, đều đem ánh mắt ngưng trụ tại người đàn ông tuấn dật này.“Wow, đẹp trai quá!” Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu khống chế không nổi nữa nghẹn ngào thét lên.Đứng bên của sổ, Lạc Tích Tuyết thân thể nhịn không được run rẩy vài cái, khioon mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắt như ngọc lưu ly sững sờ nhìn người đàn thiếu niên trước mắt.Đây là em trai của cô sao?Mười sáu tuổi, hán đã trưởng thành như vậy? Hiện tại đứng dưới ánh đèn quần áo ngăn nắp đoạt đi ánh nhìn của người khác, rất khác với cậu bé từng khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, một chút cũng không giống.Lạc Tích Tuyết ở một khoảng cách xa nhìn hắn, ở sâu trong nội tâm không biết sao lại sinh ra sự bất an. Tầm mắt hắn rõ ràng không phải nhìn mình nhưng vì sao cô luôn cảm giác ánh mắt hắn một mực dừng lại trên người của cô chưa từng rời đi.Không sao đâu Lạc Tích Tuyết, mười năm rồi hắn còn nhận ra cô nữa mới là chuyện lạ đó.Đang nghĩ ngợi chỉ thấy Lạc phụ đặt ky rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía hắn.“Các vị, cảm tạ mọi người đã dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Thiên Uy. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Lạc Chấn Long tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời cho hắn quản lý, từ nay về sau lời nói của Thiên Uy cũng chính là lời nói của Lạc Chấn Long tôi, hy vọng mọi người giống như trước nay duy trì như vậy, phụ tá cho con trai tôi. Tương lai thế giới là thuộc về tuổi trẻ các người.”Lạc Chân Long đắc ý đưa tay lên bả vai Lạc Thiên Uy,trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hắn dõng dạc khai mạc lý do của bữa tiệc này, lập tức nhận lấy một tràng pháo tay nhiệt liệt.Kế tiếp là thời gian cắt bánh ngọt, Lạc Thiên Uy tay cầm con dao nhỏ cắt thành từng khối bánh, hai tay đưa cho Lạc Chấn Long cùng các bậc tiền bối và anh em trong nhà.Yến tiệc lần này kì thực là cơ hội để Lạc Chần Long tuyên bố với bên ngoài đứa con mười sáu tuổi sẽ nối nghiệp của hắn.Các tân khách từng đợt than thở bên không dứt bên tai, hương rượu đỏ lan tràn, mỗi người đều vây quanh hắn bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.Đang lúc sinh nhật diễn ra, Lạc Tích Tuyết lại một mình cầm một ky rượu đỏ trong tay, đi vào hoa viên của biệt thự.Lúc mà ba nói ra những ý tứ đó cô biết phận nữ nhi như cô sớm muộn gì cũng lập gia đình nên tự động rút khỏi, không cùng em trai tranh đoạt.“Tích Tuyết, sao lại đứng đây một mình thế?” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói thanh nhuận trầm thấp của một người đàn ông.Lạc Tích Tuyết giật mình, cười nhạt xoay người sang chỗ khác, ánh vào mắt nhìn là dung nhan tuấn dật.Sự tuấn dật như thiên thần này, trên người lại tỏa ra khí tức vương tử nho nhã, cao quý, mày kiếm anh tuấn nhìn cô với ánh mắt cực kỳ dịu dàng như muốn đem cô chết chìm trong đó.Hắn chính là bạn trai hiện tại của Lạc Tích Tuyết, người đàn ông này có gia thế hiển hách, bề ngoài cao lớn tuấn dật, khí độ bất phàm, là còn trai độc nhất của tập đoàn Tiếu thị - Tiếu Vũ Trạch.“Anh Vũ Trạch”. Lạc Tích Tuyết thân mật gọi hắn một tiếng, đôi mắt sáng như ánh sao nâng lên nhìn hắn:” Em chỉ ra đây hít thở không khí chút thôi, bên trong ngột ngạt quá”.