Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 260: Chương 260: Người Và Vật Cũng Thay Đổi







Tại phi trường tư nhân lớn

Bầu trời xanh thăm thẳm, vạn dặm không có bóng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp muôn nơi, mang đến một ánh sáng dễ chịu, khiến lòng người trở nên ấm áp.

Khi máy bay hạ xuống, do đã gọi điện thoại trước cho nên vừa ra ngoài đã có quản lý và đoàn xe đến đón.

Mặc dù đã phong tỏa tin tức với giới truyền thông, nhưng vẫn có không ít phóng viên chạy đến hiện trường, để mong có những bước ảnh đặc biệt cho tòa soạn của mình.

Sau mấy tiếng, chỉ thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo đầm màu vàng nhạt và một người đàn ông mặc âu phục màu nâu xám đang sóng vai bước ra, bên cạnh của bọn họ còn có một cô gái nhỏ, vừa nhìn vào liền cảm nhận được hình ảnh một nhà ba người vô cùng ngọt ngào.

Mấy ký giả núp trong bóng tối, len lén chụp đuợc vài tấm hình.

"Mẹ, khi nào chúng ta mới được gặp dì Mạt ạ?" Tiểu Băng Băng nhớ kỹ cái cô gái tên Trần Mạt Lỵ thường hay trêu chọc mình, nên khi xuống sân bay liền hỏi.

Tích Tuyết cọ xát khuôn mặt nhỏ bé của con gái: "Dì Mạt kết hôn, sẽ làm cô dâu, Băng Băng nhìn thấy dì Mạt phải nói lời chúc mừng dì được không?"

"Được ạ." Cô gái nhỏ hiểu chuyện đó nên vôi vã gật đầu một cái.

Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt bọn họ, Lạc Tích Tuyết ôm con gái, cùng Lãnh Khinh Cuồng bước lên xe.

Xe hơi chạy đến trước cửa một khách sạn cao cấp, Lãnh Khinh Cuồng đã đặt một gian phòng sang trọng nhất tại đây cho nhà mình, đây là lần đầu tiên Tiểu Băng Băng tới Trung Quốc, có vẻ xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, nên đông xem một chút, tây ngắm một chút, căn bản không muốn ngồi trong khách sạn.

Lạc Tích Tuyết có chút đã mệt mỏi, đúng lúc Cầm Tư Liên nói muốn gặp một người bạn, liền đem Tiểu Băng Băng đi ra ngoài chơi.

Trong phòng hoa lệ, các thảm màu hoa gạo dày bày khắp phòng ngủ, cửa sổ sát đất chiếu ánh sáng nhạt, có thể nhìn thấy cả phố phường phồn hoa.

Đèn thủy tinh mập mờ chuyển màu, ánh trăng ngoài cửa sổ trở nên dịu dàng và xinh đẹp lạ thường.

Lạc Tích Tuyết đi tới cửa sổ, ngắm cái thành phố xinh đẹp, suy nghĩ xa xôi.

Đã nhiều năm rồi cô không về nước, ban đầu rời đi, cô chỉ là một cô gái nhỏ không lai lịch, hôm nay đã làm mẹ rồi.

Cho nên nói việc đời nhiều thay đổi, mấy năm về sau chẳng còn người và vật cũ. Chương mới nhất tại { TrumTruy en.c o m }

"Đang suy nghĩ gì?" Lãnh Khinh Cuồng lười biếng dựa vào cửa, hai cánh tay vòng qua ôm chặt lấy thân thể cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.

Lạc Tích Tuyết khẽ mở mắt, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo ưu sầu.

"Không có gì." Cô cong khóe môi lên, cố tránh khỏi lồng ngực của Lãnh Khinh Cuồng, về giường nghỉ ngơi: "Khinh Cuồng, em mệt mỏi rồi, đi ngủ trước nha."

Lãnh Khinh Cuồng bá đạo ôm cô, đem hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: "Tích Tuyết, chớ đi, để cho anh ôm em một chút."

Lạc Tích Tuyết không có giãy giụa, tư thế mập mờ này khiến cô lo lắng, mặt đỏ gất, vật nam bên dưới nhất thời đang thẳng đứng lên.

"Khinh Cuồng?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh, nằm trước ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Lãnh Khinh Cuồng nâng mặt cô lên, để cho cô đối mặt với mình, đôi mắt anh tuấn trở nên nóng rực, đầy ý chiếm đoạt: "Tích Tuyết, chúng ta đã vài ngày không làm chuyện tốt rồi?"

Trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, đôi mắt trừng lớn.

Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô đầy si mê, không kiềm hãm được, cúi người hôn lên môi cô, khi cô còn chưa phản ứng kịp, anh đã đem môi dời đến ngực cô, một cảm giác tê dại như bão tố đến, giống như bị điện giật, toàn thân tê gần.

"Ừ" Lạc Tích Tuyết không thể ngăn chặn, khẽ rên một tiếng, gương mặt bởi vì khẩn trương càng thêm đỏ.

"Em yêu, em thật đẹp!" Lãnh Khinh Cuồng nâng gương mặt tuyệt đẹp của cô lên, ngón tay mở dây buộc áo của cô ra, giúp cô cởi áo xuống.

Hai người cùng nhau lăn xuống giường lớn, Lãnh Khinh Cuồng lật người đè lên người cô.

Anh đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đôi của cô, môi đỏ mọng, cổ, bụng, cả vùng da thịt non mềm rậm rạp và chằng chịt của cô, mỗi một tấc đều không bỏ qua.

"Đừng, Băng Băng vẫn chưa về" Lạc Tích Tuyết có chút kinh hoảng luống cuống, muốn khước từ thân thể Lãnh Khinh Cuồng, lại bị anh ép chặt hơn.

"Yên tâm đi, cửa phòng đã khóa kỹ rồi, con sẽ không vào được đâu!!" Lãnh Khinh Cuồng thấp giọng an ủi, một đôi tay đặt trên người cô.

Anh cúi người xuống, vô cùng thương tiếc hôn đôi môi của cô, động tác từ từ trở nên êm ái.

Lạc Tích Tuyết dần dần không phản kháng nữa, trầm luân cùng người đàn ông dịu dàng, đáp lại nụ hôn của anh.

Lãnh Khinh Cuồng linh xảo vạch môi anh đào của cô ra, lưỡi nhuần nhuyễn đi vào trong khoang miệng cô, kích tình đã lâu càng như thủy triều tăng, không thể ngăn cản.

Hai người quấn chặt lấy nhau, hai thân thể cởi mở nên dễ dàng nghe được tiếng tim đập thật nhanh của đối phương, cái loại cảm giác ấy khiến cho Lạc Tích Tuyết mang lòng say mê.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, thân thể hai dán chặt với nhau mới tách rời.

"Alo" Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, còn đang đắm chìm trong sự kích tình, chưa hoàn hồn kịp.

"Tích Tuyết, không xong rồi, tớ và Băng Băng bị lạc rồi!!" Cầm Tư Liên hướng về phía điện thoại, lo lắng hô to.

Một sấm sét giữa trời quang, nhất thời liền đem Lạc Tích Tuyết chấn tỉnh.

"Cậu nói cái gì?" Lạc Tích Tuyết quả thật không thể tin được, tâm lập tức nói lên.

Cầm Tư Liên vội vàng nói xin lỗi: "Tích Tuyết, thật xin lỗi, tớ và bạn bè cùng đi uống cà phê, Băng Băng vốn là ngồi bên cạnh tớ, chỉ là tớ quên chú ý một chút, đã không thấy bé đâu rồi."

Đôi tay Lạc Tích Tuyết đang run rẩy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, con gái cô mới hai tuổi rưỡi, lạc rồi sẽ không ra chuyện gì chứ?

"Tích Tuyết, thế nào?" Lãnh Khinh Cuồng quấn khăn tắm, từ phía sau ôm cô, phát hiện cả người cô trở nên lạnh lẽo, lòng anh kinh hãi hỏi.

Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, nước mắt đầy mặt: "Khinh Cuồng, Băng Băng lạc rồi!"

Nghe tin tức ấy, cả Lãnh Khinh Cuồng cảm nhận được vẻ khẩn trương của Lạc Tích Tuyết, anh vội vã gọi điện bảo thủ hạ tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng một giờ qua đi, vẫn không có tin tức của Băng Băng, rốt cuộc hai người lớn không nhẫn nại được, bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm.

Lạc Tích Tuyết đang lái xe tìm con gái, đột nhiên lại nhận được một cú điện thoại, người ở đầu dây bên kia nói là đang ở trong bệnh viên, còn nói con gái của cô gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

Trái tim Lạc Tích Tuyết chấn động, chạy xe như người điên, trên đường thiếu chút nữa đã gặp tai nạn xe cộ.

Cô lái một cách nhanh nhất có thể, vòng qua hai quảng trường mới tới bệnh viện.

Lúc này Băng Băng đã ngủ, đứa bé bị thương ở bắp chân, vết thương không nặng, ngược lại cái trán của cô lại đầy máu tươi, thế mà chẳng còn cảm giác đau.

Con gái của cô đang ở phòng cấp cứu, người đưa bé đến đã thanh toán tất cả chi phí, Lạc Tích Tuyết xoa xoa mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng cũng không biết ai đã thanh toán hết viện phí, hơn nữa còn cho bé nằm ở phòng bệnh cao cấp với đầy đủ tiện nghi như thế, cô muốn hỏi bác sĩ, người tốt bụng còn chưa đi, cô rất muốn trả tiền lại cho người kia.

Lạc Tích Tuyết bảo bác sĩ dẫn mình đi gặp ân nhân, đó là một người cô gái gầy gò, đang đứng ở cửa.

Lạc Tích Tuyết đi tới, vừa đúng lúc người phụ nữ ấy quay đầu lại nhìn cô.

"Chào cô!" Cô gái đó tươi cười nhìn Lạc Tích Tuyết đang đi đến.

Lạc Tích Tuyết có chút chần chờ hoàn hồn, người phụ nữ này không ai khác, mà chính là ngôi sao lớn Tô Mỹ Kỳ, làm sao con gái cô lại có quan hệ với đại minh tinh?

Tô Mỹ Kỳ tươi cười, bình tĩnh nói: "Con gái cô nói là dì của bé rất mê phim của tôi, cho nên quấn tôi muốn xin chữ ký, nói là sẽ làm quà kết hôn cho dì ấy, nhưng không ngờ ký giả đột nhiên lại giành chụp hình trước, con gái cô bị xô nên có chút vết thương nhẹ, đã không sao."

Lạc Tích Tuyết nhất thời hiểu toàn bộ câu chuyện, Tô Mỹ Kỳ là thần tượng của Trần Tiểu Mạt, nhất định là Băng Băng biết Trần Tiểu Mạt muốn kết hôn, cho nên mới muốn xin chữ ký làm quà cưới cho Tiểu Mạt.

"Cám ơn cô!" Lạc Tích Tuyết cảm kích cười một tiếng, móc bóp tiền ra: "Làm phiền cô đưa con gái tôi đến bệnh viện, tiền xe và tiền thuốc là bao nhiêu, tôi sẽ thanh toán lại cho cô."

"Không cần, đều là bạn trai tôi thanh toán cả." Tô Mỹ Kỳ lắc đầu một cái, ánh mắt tĩnh mịch.

Lạc Tích Tuyết cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhân tiện hỏi: "Vậy tôi sẽ trả lại cho bạn trai cô, anh ấy đang ở đâu?"

"Bạn trai tôi không thiếu tiền, chẳng qua tôi cũng cảm thấy anh ấy rất muốn gặp cô." Tô Mỹ Kỳ nhìn cô với đôi mắt đầy thâm ý.

Lạc Tích Tuyết nhíu mày, bạn trai ngôi sao lớn muốn gặp cô làm gì? Cô không có thói quen tìm bạn trai lung tung, bạn trai minh tinh càng không muốn làm quen.

Vừa định cự tuyệt, thì con gái cô tỉnh, vừa tỉnh đã gọi ba.

Lạc Tích Tuyết lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, nói cho anh biết địa chỉ bệnh viện này, sau đó về bên giường của con gái.

"Băng Băng, không đau, mẹ ở chỗ này!" Cô nhẹ nhàng dỗ dành con gái.

Tiểu Băng Băng cau mày mở mắt ra, tay nhỏ bé khẽ xoa cái trán của cô: "Mẹ, mẹ có đau không?"

"Đau? Mẹ không có bị thương, làm sao sẽ đau đây?" Lạc Tích Tuyết lắc đầu cười cười.

Tiểu Băng băng quệt mồm: "Nhưng mẹ cũng chảy máu nha."

Lạc Tích Tuyết đưa tay sờ lên trán của mình, lúc này mới phát hiện ra nơi đó đã ươn ướt, xen lẫn là mủ và máu tươi, đoán chừng trên đường cô chạy tới, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ khiến cô đụng đầu vào kính xe.

"Cô Lạc, cô nên đi xử lý vết thương của mình đi, tôi đây cũng không vội, có thể giúp cô chăm con gái một chút?" Tô Mỹ Kỳ đề nghị.

"Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết do dự, cảm kích cười cười, mặc dù không nghĩ phiền toái người khác, nhưng bộ dáng hiện tại của cô, đoán chừng dọa con gái mình.

"Không cần!" Tô Mỹ Kỳ lắc đầu một cái, nhìn gương mặt Tiểu Băng Băng, lập tức rơi vào trầm tư.

Lạc Tích Tuyết dùng tay che cái trán bị thương lại, cố gắng điền đầy đủ thông tin vào thủ tục nhập viện cho con gái, thuận tiện cũng ghi số ình.

Cô vẫn cúi đầu và bước đi, mới vừa rồi bởi vì lo lắng cho con gái mà không chú ý đến bản thân, bây giờ tâm bình ổn hơn, vết thương cũng cảm thấy hơi đau.

Cô cố che vết thương lại, bước chân trở nên nặng nề, cũng không có nhìn đường.

Chợt đi tới một nơi, vốn phải là đường đi thẳng, nhưng cô không hiểu sao mình lại đụng phải người ta.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Lạc Tích Tuyết vội vàng xin lỗi, nhưng bước chân hơi lảo đảo, trọng tâm không yên, rồi lập tức ngã vào ngực người đàn ông kia.

"Em không sao chứ?" Giọng nói của người đàn ông kia trở nên âm trầm và căng thẳng, hình như do dự thật lâu mới mở miệng.

Chỉ là một giọng nói, nhưng lại khiến cho Lạc Tích Tuyết phải ngỡ ngàng vì sự quen thuộc của nó.

Cô hoảng hốt mở mắt ra, nhìn bóng dáng mông lung trước mặt.

Nhìn về phía gương mặt anh tuấn, khiến bao cảm xúc trong cô trở nên hoang mang, cô liều mạng lắc đầu: "Không, đây không phải là thật"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.