Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 141: Chương 141: Nhớ Nhung Điên Cuồng




/br>

Editor: Trâm Trần

Lạc Tích Tuyết trợn to mắt, sửng sốt chợp mắt một cái, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại.

“Thật xin lỗi, đã quấy rầy!”

Cô vội vã đóng cửa, lúng túng rời đi.

Lãnh Khinh Cuồng cơ hồ bất chấp tất cả thật nhanh tông cửa xông ra ngoài.

Mặc dù một màn ân ái này hắn không biết đã trình diễn qua với biết bao nhiêu người đàn bà nhưng khẩn trương như vậy, nóng lòng muốn giai thích như thế thì đây là lần đầu tiên.

“Tích Tuyết, tôi” hắn đuổi theo Lạc Tích Tuyết, muốn giải thích với cô nhưng rồi lại không biết mở miệng như thế nào.

Lãnh Khinh Cuồng hắn chưa từng có thói quen giải thích với bất cứ ai nhưng hôm nay lại là cô nên hắn sợ.

“Không có gì đâu” Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cắt đứt lời hắn, trên mặt nhìn không ra một tia không vui nào.

Thấy biểu hiện trên gương mặt của cô không có nửa điểm quan tâm cũng như ghen tuông này nọ long của Lãnh Khinh Cuồng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, hắn thất vọng hỏi:”Chẳng lẽ em hy vọng tôi ở cùng với cô ta?”

“Tuỳ anh thôi, ba nói anh bị thương nên muốn tôi ghé thăm anh một chút, anh bây giờ không sao rồi vậy tôi đi trước”. Vẻ mặt cô không có chút biểu hiện nào, nói xong liền muốn rời đi ngay.

Nhưng Lãnh Khinh Cuồng lại ngăn cản cô, một tay kéo cô lại ôm vào trong ngực.

“Tích Tuyết, tôi rất nhớ em, tôi thề là tôi chưa từng có cảm giác nhớ nhung một người con gái nào như thế này, nhưng trong khoảng thời gian gần đây trong đầu của tôi lúc nào cũng xuất hiện hình bong của em, em phải lấy làm vinh hạnh vì được tôi yêu đấy. Tôi sẽ nói với cha nuôi cho tôi được cưới em”.

Lãnh Khinh Cuồng nói những lời này mà cứ như chuyện đó vốn là đương nhiên vậy, hình như hắn đã đưa ra quyết định trọng đại và cũng hy sinh rất nhiều.

Lạc Tích Tuyết liếc hắn một cái, hung hăng đẩy ra:”Lãnh Khinh Cuồng, anh nhớ cho kỹ, tôi chỉ đồng ý với ba là qua lạ với anh một thời gian, chỉ vì không muốn ông tức giận mà sinh bệnh không có nghĩa là tôi cũng có cảm giác với anh”.

“Tại sao? Tại sao em đối với tôi lại không có tí cảm giác nào? Em không thích tôi hay đối với tôi em có chỗ không hài long?” Lãnh Khinh Cuồng nóng nảy hỏi tới, long không ngừng trầm xuống, hắn nóng long muốn giải thích chuyện vừa rồi:”Mới vừa rồi em cũng tận mắt thấy rồi, tôi thật là vì em mà thủ than như ngọc, chưa từng có một người con gái nào mà để Lãnh Khinh Cuồng tôi lại cam tâm tình nguyện như thế, nhưng em là ngoại lệ chảng lẽ em còn chưa tin tưởng vào tình cảm của tôi sao?”

Lạc Tích Tuyết bĩu môi sau đó nói thẳng:”Anh đối với tôi có tình cũng được hay giả vờ cũng không sao, tôi đều không quan tâm. Bởi vì vấn đề không phải ở anh mà là ở tôi, tôi đối với anh một chút cũng không thích anh, thật xin lỗi, chúng ta cứ làm bạn bè như bình thường là được rồi”.

“Em tại sao lại không tiếp nhận tôi? Chẳng lẽ ở trong long của em vẫn chỉ có mình Tiếu Vũ Trạch?” Vẻ mặt Lãnh Khinh Cuồng vô cùng đau khổ, lần đầu tiên hắn bộc bạch long của mình với một người con gái nhưng lại bị cự tuyệt, hắn chưa từng thất bại qua như vậy.

“Tôi” ánh mắt cô né tránh, cô thà để cho anh ta hiểu lầm là Tiếu Vũ Trạch còn hơn nói ra người làm cô nhớ nhung trong long là Lạc Thiên Uy.

“Không cho em nghĩ đến hắn nữa, cha nuôi đã gả em cho tôi thì em chỉ có thể là người của tôi, chi có thể nghĩ đến một mình tôi” Lãnh Khinh Cuồng cố chấp vặn hai vai của cô qua, bá đạo tuyên bố.

Lạc Tích Tuyết vừa định muốn phản bác lại hắn nhưng vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện người đàn ông trước mặt cô đang cúi đầu xuống.

Hô hấp nóng rực phun tại gò má trắng mịn của cô, đôi môi nhu nhu cực nóng dán tại cánh môi mềm mại của cô, than thể Lạc Tích Tuyết đột nhiên chấn động.

Nhưng nụ hôn của Lãnh Khinh Cuồng càng ngày càng nóng rực, như muốn cắn nuốt cả cánh môi của cô, lưỡi hắn đưa qua đưa lại muốn xâm nhập vào trong nhưng Lạc Tích Tuyết nhíu mày dung sức đẩy hắn ra.

“Lãnh Khinh Cuồng mới vừa rồi tôi đã nói vô cùng rõ rang, giữa chúng ta không thể nào, hy vọng anh từ nay về sau đừng lặp lại chuyện này nữa” Cô tức giận quát, nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.

Lãnh Khinh Cuồng nhìn bong lưng gấp gáp rời đi của cô hắn cũng không có đuổi theo, chỉ là trong đôi mắt thoáng qua một tia thâm trầm.

Nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt vừa rồi tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho hắn say mê.

Hắn thật yêu cô, mặc kệ cô hiên tại có chấp nhận hay không hắn cũng sẽ không buông tha.

Đã lien tục mấy tháng qua Lạc Thiên Uy vẫn không ăn không uống, cả đêm cũng không ngủ không nghỉ, trong đầu chỉ có có hình ảnh của một người con gái đó chính là Lạc Tích Tuyết.

Anh thật sự rất nhớ cô, thỉnh thoảng chỉ nhắm mắt một xíu thôi thì cô đã xuất hiện trong mộng của anh rồi, nhưng mở mắt ra là mộng tỉnh, lại phát hiên ra một hiện thực phũ phàng là cô không còn ở bên cạnh của anh nữa.

Cái loại khổ sở đó, ngày đêm hành hạ anh, anh cũng bị sự nhớ nhung này dày vò đến điên rồi.

Vẻ mặt cô đơn đứng một mình trong phòng của Lạc Tích Tuyết, nơi này có mùi hương của cô, bong dáng của cô, tất cả, hồi tưởng lại những ngày tháng bọn họ từng ở bên nhau, mỗi một ký ức cũng đủ dằn vặt anh cả đời này rồi.

Cả người của anh lảo đảo muốn ngã xuống.

“Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Phong Dạ đứng bên cạnh cửa từ đầu đến cuối thấy một màn này của Lạc Thiên Uy thì vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.

Lạc Thiên Uy lắc đầu một cái, sắc mặt khẩn trương hỏi tới:”Có tin tức của cô ấy chưa?”

Phong Dạ dừng lại, do dự thật lâu không có mở miệng.

Hắn biết thiếu gia cực kỳ yêu người con gái này nhưng than phận của Lạc Tích Tuyết vô cùng đặc biệt, hắn không biết rốt cuộc có nên nói cho thiếu gia biết hay không?

“Nói mau, có hay không?” Lạc thiên Uy lắc lắc bả vai của Phong Dạ.

“Có, chỉ là…” trầm mặc hồi lâu rốt cuộc Phong Dạ cũng gật đầu.

Lạc Thiên Uy mừng rỡ vô cùng, lập tức hỏi:”Còn không mau nói cho tôi biết, cô ấy rốt cuộc ở đâu?”

“Cô ấy ở Nam Mĩ, Argentina!” Phong Dạ bình tĩnh nói.

“Argentina? Sao cô ấy lại ở Argentina?” Lạc Thiên Uy khó có thể tin, chẳng trách anh phái nhiều người đi tìm như thế nhưng cũng không có tin tức của cô.

Phong Dạ nhìn Lạc Thiên Uy, con ngươi phức tạp, một trận trầm mặc sau đó lại mở miệng:”Là cha ruột của tiểu thư mang cô ấy đi, căn cứ theo sự điều tra của thuộc hạ thì thiếu gia cùng tiểu thư không có quan hệ máu mủ, cha ruột của tiểu thư là một người khác”.

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Thiên Uy rung mình một cái, cho là mình đã nghe lầm.

Phong Dạ chăm chú nhìn anh, lần nữa khẳng định:”Thiếu gia, nếu như tôi điều tra không sai thì Lạc tiểu thư không phải là chị em ruột thịt với ngài”.

“Cô ấy không phải là chị của tôi? Cô ấy thật không phải là chị của tôi?” Lạc Thiên Uy lẩm bẩm lại lời của Phong Dạ đã nói, trong lúc nhất thời mừng như điên còn tưởng là mình đang nằm mơ.

Thật sự là ngoài ý muốn của anh, đã từng có vô số đêm, anh nằm mơ cũng hy vọng rằng anh cùng Lạc Tích Tuyết không có bất kỳ máu mủ nào, như vậy cô sẽ cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận anh, bọn họ có thể ở chung một chỗ, chỉ là có mơ anh cũng không ngờ được có một ngày ước muốn và suy nghĩ của anh có thể trở thành hiện thực như thế này.

Phong Dạ nhìn bộ dạng hưng phấn của Lạc Thiên Uy, trong long càng them âu sầu, hắn biết nếu nói ra không khác nào dội cho thiếu gia một gáo nước lạnh nhưng hắn vẫn không thể không nói.

“Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không muốn biết cha ruột của Tích Tuyết tiểu thư là ai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.