Dưới ánh trăng, Lạc Tích Tuyết nghiêng thân thể, nằm ở trên giường lớn mềm mại.
Đường cong dáng người hoàn mỹ, chân mảnh khảnh khép lại, lộ ra làn da tơ lụa dưới váy ngắn, vòng eo nhỏ nhắn, áo choàng có chút trượt xuống bờ vai, nhấp nhô trước ngực, tiếng hít thở nhè nhẹ, nhưng người đứng đứng nhìn đã mơ mơ màng màng.
Chiêm Mỗ Tư lắc lắc đầu theo bản năng, còn nhìn xuống như vậy, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện thế nào nửa.
Cho dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tất cả cũng phải đợi ngày mai cô tỉnh rượu mới có thể có đáp án.
Trên người hắn dính mùi rượu từ trên người cô, Chiêm Mỗ Tư cầm quần áo sạch sẽ, đi ra phòng tắm bên ngoài tắm gội.
Đang lúc tắm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "ầm" ở cách vách.
Chiêm Mỗ Tư đứng lên theo phản xạ có điều kiện, lao ra phòng tắm, trên giường phòng ngủ chính không có ai, lòng hắn căng thẳng, sau đó mới nghe có tiếng động trong nhà vệ sinh, hắn đi theo tiếng động ——
Lạc Tích Tuyết đang dựa vào bên cạnh bồn cầu nôn.
Hắn đau lòng không thôi liền bước qua đỡ cô lên, nếu hắn biết ai làm cho cô đau lòng như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Toàn thân Lạc Tích Tuyết đã vô cùng nhếch nhác, vết ố dính vào quần áo của cô, Chiêm Mỗ Tư đỡ cô lên, cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hắn vừa buông tay, cô liền trượt xuống mặt đất.
"Tích Tuyết!!" Hắn vỗ vỗ mặt cô, không có phản ứng.
Hắn gỡ vòi sen xuống, mở nước ấm, rửa sạch hiện trường, nhìn trên mặt cô dính ẩm ướt, hắn cầm quần áo từ bên ngoài đi vào.
Chiêm Mỗ Tư tự mình cởi quần áo ẩm ướt cho cô, rồi khoác áo sơ mi của hắn lên, ép cô há mồm, dùng nước súc miệng cho cô, mới bế cô ra ngoài.
Áo quá lớn, thông thấu khắp nơi, Lạc Tích Tuyết vừa động, hô hấp của Chiêm Mỗ Tư liền không ổn định, cô gái nhỏ say rượu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn có bao nhiêu nguy hiểm, dáng vẻ cọ sát của cô ở trên người Chiêm Mỗ Tư, như là đang làm nũng với hắn vậy.
"Đừng nháo!" Chiêm Mỗ Tư đặt cô ở trên giường, xoay người muốn đi phòng tắm.
Lạc Tích Tuyết cười hì hì ôm lấy cổ hắn nhất định không rời. Hắn hơi dựa vào trên người cô, chạm đến thân thể mềm mai thơm mát, luôn luôn không có sức chống cự với cô, thân dưới lập tức có phản ứng.
Chiêm Mỗ Tư cực kì căm tức mình không tốt, lại còn dây dưa với cô.
Lạc Tích Tuyết mơ màng giữa men say, chỉ cảm thấy, một đôi tay nóng cháy đang dạo chơi trên thân thể của cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng hơi xúc động mà liếm mút, từ bụng tới tay chân đề tê liệt, từng tiếng thở dốc kiềm nén truyền vào bên tai, là hơi thở ai lại dụ dỗ cô rơi vào vòng xoáy dục vọng? Trong đầu cô hỗn loạn, thân thể bị nhét vào trong bộ ngực rắn chắc.
Là tiếng tim đập của ai, đè ép ngực non mềm yếu đuối của cô làm cô hít thở không thông?
Hắn còn không chịu buông tha cô, đôi môi nóng bỏng đi tới ngực cô, há mồm ngậm chặt đỉnh cao, kiên nhẫn khiêu khích, muốn cô nở rộ, muốn cô quên chính mình.
Được người khác yêu thương quý trọng, loại cảm giác dễ chịu này, cho dù hít thở không thông, cô cũng hi vọng vĩnh viễn đừng ngừng. Thân thể bắt đầu đổ mồ hôi, mặt nóng bỏng dán vào khuôn ngực của đối phương, cô nóng, hắn lạnh, cô không nhịn được rên rĩ một tiếng.
Trong cơ thể nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư đang kêu gào, dục vọng đã vượt khỏi tầm tay của hắn, triền miên giữa nụ hôn nóng bỏng, bỗng dưng hắn nghĩ tới cái gì, thoáng dùng sức kéo mặt cô qua, nhìn chằm chằm ánh mắt đầy men say của cô,"Nói! Anh là ai?"
Lạc Tích Tuyết nở nụ cười ha ha,"Còn nói em uống say, Chiêm Mỗ Tư, anh mới say, say đến tên của mình cũng quên sao?"
Chiêm Mỗ Tư hừ lạnh một tiếng, cô biết hắn là ai thì tốt, nếu cô gọi sai tên, hắn khó bảo đảm sẽ không bóp chết cô.
Mùi rượu hòa với mùi hương của cô, nụ hôn của hắn càng sâu, hôn đến hơi thở của cô không ổn định, meo meo nức nở.
Đầu lưỡi quấn quanh mềm mại dây dưa, mặc kệ âm thanh kích thích trong miệng trơn bóng của cô, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập sâu thẳng vào miệng cô.
Nửa kéo nửa ôm hôn, hai tay Lạc Tích Tuyết bị đẩy lên trên vai hắn, cô mềm yếu dựa vào hắn, lại bị Chiêm Mỗ Tư không ngừng đẩy ra, không cho cô tới gần, nhanh chóng cởi sạch quần áo của cô.
Hắn đẩy cô ngã trên giường lớn, nhìn nét mặt mơ màng và thân thể xinh đẹp mềm mại của cô, phía dưới của Chiêm Mỗ Tư liền đau đớn.
Áo sơmi bị bàn tay lớn của hắn vôi vàng xé rách, khắp nơi đều là cúc áo. Chiêm Mỗ Tư dùng tốc độ nhanh nhất cởi sạch quần áo của mình, xoay người đè lên thân thể Lạc Tích Tuyết.
Bàn tay lớn của hắn dùng sức xoa nắn nơi mềm mại của cô, hai ngón tay thỉnh thoảng kẹp lên đỉnh đỏ tươi, cảm giác đau đớn và tê dại hòa vào nhau làm cho Lạc Tích Tuyết muốn vươn tay đi ra muốn ngăn cản bàn tay của hắn.
Nhưng hắn lại bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, đè lên đỉnh núi cao ngất mềm mại của cô, liên tục dùng sức——
Lạc Tích Tuyết bị hắn dùng tay của mình tự vuốt ve mình, thân thể lập tức nóng lên, khó chịu vặn vẹo, hắn chậm chạp chen vào, nhưng chính là không nguyện đi vào nơi riêng tư của cô, nhưng lại không chịu tiến vào.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, ánh mắt mơ màng, sao hôm nay người đàn ông này lại kì kè mè nheo như vậy, làm cô khó chịu như vậy, nhưng cũng không cho cô?
Chẳng lẽ hắn thật sự đã chán ghét cô, yêu người phụ nữ Tống Khuynh Vũ như vậy?
Cô thừa nhận về phương diện trên giường, quả thật trước kia cô có chút bị động, có lẽ không quyến rũ lẳng lơ giống Tống Khuynh Vũ, biết làm thế nào lấy lòng đàn ông. Có lẽ là cô chậm chạp, làm cho hắn chán ghét, hắn mới có thể đi tìm người phụ nữ khác.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Tích Tuyết có bao nhiêu chua xót.
Cô hạ quyết tâm, đem vứt toàn bộ kiêu ngạo ra sau đầu, ngược lại khẽ lên tiếng quyến rũ,"Chiêm Mỗ Tư, cho em, em rất khó chịu"
Đây không giống trước kia, loại âm thanh mời gọi quyến rũ này, làm sao Lạc Tích Tuyết cũng không nói ra miệng được, nhưng bây giờ cô uống rượu, vốn là đã gan dạ hơn, lại nghĩ tới chồng của mình dây dưa với người phụ nữ khác, trong lòng càng thêm không phục.
Ai nói ở phương diện này cô không bằng Tống Khuynh Vũ kia, cô cũng không tin, chỉ cần cô muốn làm, Chiêm Mỗ Tư còn có thể thích người phụ nữ kia sao.
Vì thế Lạc Tích Tuyết không để ý rụt rè, trực tiếp hôn lên môi Chiêm Mỗ Tư, tay nhỏ không lưu loát trêu chọc trên ngực của hắn.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dáng vội vàng xao động của cô, trong lòng mừng như điên, dùng sức lớn hơn hôn cô, bắt lấy mắt cá chân của cô, để cả người cô kề sát chính mình.
"Muốn anh không? Bảo bối?" Hắn nhẹ nhàng mút hôn môi đỏ mọng của cô, giống như cô là búp bê sứ dễ vỡ, giống như sợ làm cô đau.
"Ừm, muốn." Lạc Tích Tuyết không giấu diếm, mà trực tiếp gật đầu, hai tay siết chặt cổ của hắn.
"Anh cũng muốn em!" Chiêm Mỗ Tư cười nhẹ, nghiêng người đè cô dưới thân, hôn từ cổ xuống một đường "Rất muốn yêu em."
Trong lúc đó Lạc Tích Tuyết nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy dưới thân bị hơi nóng vây quanh, đầu lưỡi mềm mại dạo chơi, thường thường há to miệng hút một chút, cũng hút tới lòng của cô.
"Tuyết nhi, nói em sẽ không rời khỏi anh!" Chiêm Mỗ Tư đè lên người cô, hung hăng hôn cô, đầu lưỡi dây dưa với cái lưỡi của cô, vừa nhiệt tình hôn, vừa bướng bỉnh yêu cầu.