Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 217: Chương 217: Phản Bội Cô, Hẹn Hò Với Người Phụ Nữ Khác







Editor: Tịnh Yên

Chiêm Mỗ Tư nheo mắt, đi thẳng tới ngoài cửa, nhận điện thoại.

"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Ở đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi truyền đến Tống Khuynh Vũ hạ thấp âm thanh báo qua tình hình.

Nghe xong nội dung sơ bộ, sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư lập tức âm trầm, đứng lên: "Nói như cô thì tôi thất thủ sao. Cô đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ngay lập tức! hai mươi phút nữa, gặp nhau ở chỗ cũ!"

Tắt điện thoại, Chiêm Mỗ Tư không yên lòng quay đầu lại tìm hiểu xem Lạc Tích Tuyết còn ngủ hay không, suy tư mấy giây, cầm lên áo khoác, bước nhanh ra ngoài. Ủng hộ chính chủ vào ngay || TRÙM TRUYỆN.c o m ||

Nhìn bóng lưng cao lớn vội vã biến mất trước mặt mình, Lạc Tích Tuyết có chút bận tâm, lại có chút nghi ngờ. Đã trễ thế này, anh gọi điện cho ai? Tại sao đã trễ như thế mà vẫn ra ngoài? Anh tìm ai?

Lạc Tích Tuyết đã sớm tỉnh lại, cũng không ngủ lại được, lăn qua lộn trong đầu đều xuất hiện cùng một vấn đề.

Thân thể cô không tự chủ, khoác vội một chiếc áo khoác, tại cổng biệt thự gọi một chiếc taxi, lặng lẽ đi theo phía sau xe của Chiêm Mỗ Tư.

Dọc theo đường đi, cô vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương, cô không biết làm như thế này là đúng hay sai, nhưng lòng hiếu kỳ bị đánh thức, để cho cô không khống chế được mình, xe chạy nhanh như tia chớp, cô chỉ sợ không theo kịp, càng không ngừng thúc giục tài xế:

"Nhanh lên một chút, chạy nhanh lên một chút đi"

Tài xế không nhịn được lườm cô một cái, bất mãn nói:

"Tiểu thư à, làm ơn, tôi đã rất nhanh rồi, cảnh sát sẽ tịch thu giấy phép tôi mất, sao cô gấp vậy, chẳng lẽ muốn theo dõi chồng cô hẹn hò với ai hả?"

Lạc Tích Tuyết đột nhiên giật thót mình, đúng, nếu quả thật bị người tài xế này nói trúng, như vậy, cô làm sao chịu nổi?

Mặc dù cùng Chiêm Mỗ Tư kết hôn cũng không phải là cô tình nguyện, nhưng đối với anh, cô không phải là hoàn toàn không có cảm giác. Nếu như anh nói dối cô, có tình nhân bên ngoài, cô sẽ phải làm như thế nào?

Bên ngoài miệng vẫn cứ nói yêu cô, mới dùng mọi cách để có được cô, thế nhưng bây giờ lại muốn phản bội cô sao?

Đứng xa xa nhìn xe Chiêm Mỗ Tư dừng lại trước cửa một tòa biệt thự, cô lạnh lùng ném cho người tài xế một ít tiền, trầm mặc quay người rời đi.

"Cô thật vô dụng!"

Trong biệt thự, mặt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tống Khuynh Vũ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ đầy bất mãn.

Tống Khuynh Vũ nhìn thái độ của anh trái tim đau nhói như bị ai đó chặt đứt, biết rõ cho đến bây giờ mình đối với anh chỉ là một công cụ thu lợi mà thôi. Nhưng khi thấy anh như thế cô không khỏi đau lòng.

"…. Ukm … thật xin lỗi!"cô áy náy cúi đầu.

"Bây giờ nói những thứ này, có tác dụng gì? Thôi, tôi sẽ tính toán kế hoạch khác, vì kế hoạch hôm nay, có thể trông cậy cũng chỉ thế thôi!" Chiêm Mỗ Tư âm trầm, không chút nào thương tiếc đẩy bàn tay thon dài của cô ra

Tống Khuynh Vũ sửng sốt một chút, ngẫu nhiên gượng cười, anh chán ghét cô như vậy sao? Lâu như vậy không gặp, chỉ muốn ôm anh một cái mà thôi, thế mà anh cũng không chấp nhận?

"Chuyện kết hôn của anh viên mãn chứ?" Cô đột nhiên khổ sở hỏi, cô cũng mơ ước được trở thành Lạc Tịch Tuyệt, được ở bên anh.

"Đây không phải là vấn đề cô nên hỏi!" Chiêm Mỗ Tư vô tình cắt đứt vấn đề của cô, đưa tay cợt nhã gợi lên cằm của cô, không chút để ý hỏi "nhưng mà, ngược lại tôi thấy rất kỳ quái nhé, kế hoạch của cô bị bại lộ, nếu Tiếu Vũ Trạch đã khám phá ra thân phận của cô, tại sao hắn ta lại chịu bỏ qua cho cô, không đem cô giao nộp cho cảnh sát, cô cùng anh đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện cho tới bây giờ, anh còn để ý đến em sao? Em đối với anh chẳng còn giá trị gì nữa rồi!" Tống Khuynh Vũ không chịu nổi, xoay mặt đi nơi khác, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, cô cố nén để nước mắt không chảy ra ngoài, lòng của cô đã bị anh làm cho tổn thương.

"Cô lên giường với hắn ta?" ánh mắt Chiêm Mỗ Tư sắc bén chất vấn.

Tống Khuynh Vũ cười lạnh: "Đây không phải là điều anh vẫn hy vọng sao?" Cô lên giường với Tiếu Vũ Trạch, để cho cô quyến rũ Tiếu Vũ Trạch, như vậy anh có thể mang theo Lạc Tích Tuyết cao bay xa chạy rồi.

"Mà tôi không cho phép cô yêu hắn ta!" Chiêm Mỗ Tư nén lửa giận, nhéo cằm Tống Khuynh Vũ, cảnh cáo nói.

"Lạc Thiên Uy, anh đừng quá ích kỷ như thế, là anh buộc tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được thứ anh muốn, hiện tại tôi đã làm được, mặc dù tôi chưa thành công trong việc quyến rũ Tiếu Vũ Trạch, nhưng tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Mặc kệ thành công hay thất bại, thật ra kết quả cuối cùng đều là giống nhau. Sớm muộn anh cũng vứt bỏ tôi mà thôi!"

Tống Khuynh Vũ bị tức giận nên liền đem tất cả đau khổ trong lòng phun ra ngoài, cô yêu anh, nhưng anh lại xem cô như một vật phẩm, chưa bao giờ coi cô như người của anh, chớ nói chi đến chuyện yêu cô, nói cô làm thế nào lại không đau lòng đây.

"Cho nên cô cố ý khiến Tiếu Vũ Trạch phát hiện có đúng hay không? Từ đầu tới đuôi cô cũng không có tính toán quyến rũ hắn ta, phải hay không?"

Ngón tay thon dài và trắng noãn của Chiêm Mỗ Tư không nhịn được gia tăng sức lực, gò má của Tống Khuynh Vũ đau nên cô bắt đầu vặn vẹo, một đôi mắt đẹp nhíu chặt lại

"Tại sao phải bắt em quyến rũ Tiếu Vũ Trạch? Anh cũng biết em yêu anh, em không ngại chia sẻ anh với Lạc Tích Tuyết, coi như anh chỉ xem em là người tình, em cũng vậy không quan tâm!" Tống Khuynh Vũ gào lên đau đớn, trong mắt chứa đầy nước mắt.

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Con mắt hung dữ của Chiêm Mỗ Tư bắt thẳng vào cô, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

"Trừ phi anh đáp ứng với em, nếu em lên giường với Tiếu Vũ Trạch, anh sẽ không vứt bỏ em, nếu không em sẽ không giúp anh đối phó với hắn ta!" Tống Khuynh Vũ tiếp cận thân thể anh, chặt ôm Lạc Thiên Uy.

Chiêm Mỗ Tư cắn răng, dùng sức giữ chặt cằm của cô: "Cô dám ra điều kiện với tôi? Đừng quên, em gái của cô cũng đang ở Mỹ, mạng của cô tay cũng trên tay tôi!"

"Không, không, đừng, thật sự em không cố ý thất bại, lúc em chạy trốn, đã đâm Tiếu Vũ Trạch bị thương rồi, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh hắn ta!"

Tống Khuynh Vũ kinh hãi kêu lên, em gái của cô sẽ không chết, thuở nhỏ hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cô không muốn làm em gái mình bị liên lụy.

Mặc dù đã sớm biết, Chiêm Mỗ Tư đối với mình là lợi dụng, nhưng cô vẫn cắm đầu cắm cổ yêu anh, chờ đợi một phần tình yêu căn bản không có kết quả, nếu không, hiện tại như thế nào lại rơi vào kết quả như vậy?

Mặt mày Tống Khuynh Vũ trắng bệch, sợ hãi giải thích, chỉ sợ Lạc Thiên Uy sẽ giết chết em gái cô.

Chiêm Mỗ Tư nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu mới từ từ buông cô ra, Tống Khuynh Vũ mệt lả tựa vào bên tường, thở ra một hơi thật dài.

"Vũ Trạch, anh ấy chưa chết?" Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một giọng nói vừa tức giận vừa đau thương.

Nghe được giọng nói cực kỳ quen thuộc kia, cả người Chiêm Mỗ Tư toát đầy mồ hôi lạnh, anh máy móc xoay người lại, phát hiện Lạc Tích Tuyết mang bộ mặt bi thương đứng trước mặt anh.

Giờ phút này Lạc Tích Tuyết chỉ khoác một cái áo khoác màu vàng nhạt, bị gió lạnh thổi qua khiến tóc dài tung bay, xốc xếch xõa xuống bờ vai, cô mang một vẻ mặt khổ sở, hồn bay phách lạc, Chiêm Mỗ Tư không tự chủ đi tới, có chút bối rối cầm bàn tay nhỏ bé đã lạnh buốt của cô, mất tự nhiên nói:

"Thời tiết lạnh như thế, làm sao em mặc ít áo như thế?"

Lạc Tích Tuyết tránh ra tay của anh, cặp mắt lạnh lẽo nhìn anh như nhìn một người xa lạ, trong lòng bi ai không dứt.

Rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào? Luôn miệng nói yêu cô, sau khi bọn họ kết hôn không bao lâu, anh lại hẹn hò với người khác, loại chuyển biến này chẳng phải rất buồn cười sao? Nhưng mà anh nghĩ nhất định đã thuận buồm xuôi gió, hấp dẫn cô gái này, từ trước đến giờ đều anh bá đạo!

Nhớ ngày đó anh có Lisa, cũng bức bách cô trở thành người tình của anh? Hiện tại chẳng qua là có thay đổi một chút thôi.

Chỉ là, cô không thể chịu nổi, giờ phút này, đang ở trước mặt người tình của anh, anh lại giả mù sa mưa làm bộ quan tâm đến cô, đột nhiên trong cổ họng xông lên cảm giác buồn nôn, tận mắt thấy những hành động xấu xa của anh, thật làm cho cô muốn ói!

Người đàn ông này, có thể như vậy thành thạo hoán đổi ngôi vị vợ và người tình, không biết trò chơi vụng trộm rất mệt mỏi; đem cô ra làm trò tiêu khiển.

Bi thương đến chết tâm, mặt Lạc Tích Tuyết không lộ ra vẻ gì nhìn anh, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc.

Cô liếc nhìn Tống Khuynh Vũ không được tự nhiên đứng bên cạnh anh, lại nhìn một chút vẻ mặt nóng lòng giải thích của cô ta, và sắc mặt trắng bệch của Chiêm Mỗ Tư, sâu kín nói:

"Cô ấy chính là người khiến anh phải ra ngoài giữa đêm khuya sao?"

"Tích Tuyết, chuyện không phải như em nghĩ, ngàn vạn lần mong em đừng hiểu lầm!"

Chiêm Mỗ Tư vội vàng giải thích, vô luận như thế nào, anh đều không thể mất đi Tích Tuyết, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt lạnh lùng khi cô nhìn anh, anh càng sợ hãi khi ý thức được cô càng lúc càng muốn xa anh.

Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, cho tới bây giờ anh vẫn muốn gạt cô sao? Bởi vì cô chưa thỏa mãn anh, kết hôn một tháng cũng không để cho anh đụng vào, cho nên anh đi tìm cô gái khác?

Anh đã không đợi được rồi sao? Đói khát thế này? Ngay cả một chút kiên nhẫn cũng không có, làm sao nói yêu cô đây?

Phải biết, anh đã giết Hàn Diệp Thần, lại đem cô từ hôn lễ trói về đây, tất cả chuyển biến khiến cô không kịp thích ứng.

Nhưng anh thì sao, thế nhưng bởi vì cô cự tuyệt, mà tìm đến cô gái khác sao!!

"Hiểu lầm? Thật sao? Tôi không có hứng thú cũng không muốn nghe”

Lạc Tích Tuyết không nói cười, chỉ là ôm đau thương vào lòng, đau lòng tới cực điểm, cô ôm hận mở miệng:

"Anh ước hẹn sẽ ôm ai lên giường, đối với tôi mà nói căn bản không quan trọng, điều tôi quan tâm chỉ là Tiêu Vũ Trạch, tại sao anh ta không chết? Là anh lừa gạt tôi đúng không?"

"Em nghĩ như vậy?"

Vẻ mặt áy náy ngay lập tức kết lại, khiến gương mặt anh trở nên cứng đờ, Chiêm Mỗ Tư ngây dại, anh có chút bị thương hỏi

"Trong mắt em, anh không quan trọng bằng Tiêu Vũ Trạch, đúng không?"

"Anh có tư cách để nói điều đó sao?" Lạc Tích Tuyết khinh thường liếc nhìn anh, người đàn ông này đã phản bội cô, không có tư cách cùng cô thảo luận cái vấn đề này.

"Anh có, đương nhiên có, anh là chồng của em, chúng ta đã cử hành hôn lễ, là vợ chồng chính thức!"

Mặt Chiêm Mỗ Tư trắng bệch, anh không thể nào tiếp thu được thái độ bây giờ Lạc Tịch Tuyệt đối với mình, nhất mỗi lần cô nhắc đến cái tên Tiếu Vũ Trạch này, anh càng thêm cực kỳ tức giận, anh không nhịn được nắm lấy hai vai gầy của cô, luống cuống bối rối rống giận.

"Haizzz…. Tôi biết ai là chồng của mình thì sao. Chúng ta vừa mới kết hôn chừng một tháng, liền không kịp chờ đợi đã chạy tới nơi này hẹn hò với cô gái khác? Chiêm Mỗ Tư, anh thật vô sỉ!"

Lạc Tích Tuyết cười lạnh châm chọc, đầu óc bị anh dao động đến u mê, nhưng cô vẫn cố gắng giữ tinh thần của mình, lời nói vẫn chua ngoa như cũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.