Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 227: Chương 227: Trói Hắn Trên Giường, Trừng Phạt Quyến Rũ







Edit: babynhox

Bỗng dưng, cằm của cô ta, bị một bàn tay thô to mạnh mẽ nắm chặt.

Bàn tay to có đốt ngón tay rõ ràng, nắm cằm cô ta đến đau, miệng cô ta không khỏỉ mở lớn, đau đến cô ta nhíu chặt mày.

"Tôi nói cô buông tôi ra!" Giọng nói của Chiêm Mỗ Tư, lạnh đến không thể lạnh hơn nửa.

Hắn lấy mấy tấm khăn giấy ra, cau mày lau chùi nước bọt trong suốt trên dục vọng của mình.

Tuy Tống Khuynh Vũ đã trãi qua huấn luyện, kỹ xảo xem như là hạng nhất, nhưng không phải cô, không phải cô, hắn sẽ không cần.

Tống Khuynh Vũ uất ức nhìn Chiêm Mỗ Tư, trong mắt che đầy đau buồn: "Uy"

"Cầm tiền, thừa lúc tôi còn chưa nổi giận, cút!!" Tức giận đẩy cửa ra, Chiêm Mỗ Tư chạy đi như bay.

"Tuyết nhi, anh và cô ta không có xảy ra chuyện gì như em tưởng tượng." Chiêm Mỗ Tư nở nụ cười lưu manh, đưa tay kéo Lạc Tích Tuyết, nhìn không vui ở trong mắt cô, trong lòng hắn lại như là ngọt ngào như mật đường,"Anh không có chạm vào cô ta, một cây ngón tay cũng không có."

Lạc Tích Tuyết ngẩn người, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu xinh đẹp, lửa giận trong lòng càng cháy càng mạnh "Một ngón tay anh cũng không chạm vào, đều để cho cô ấy hầu hạ anh, anh cần gì động ngón tay! Lợn giống! Cút ngay cho tôi!"

"Tích Tuyết, anh oan uổng a, anh không bị cô ta dụ dỗ chút nào, em cũng không thể khen ngợi anh một chút sao?" Chiêm Mỗ Tư ôm chặt cô, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm trên mặt cô:" Anh muốn có giống thì cũng muốn giống của một mình em?"

"Lưu manh!" Lạc Tích Tuyết bị hắn ôm, lời nói ve vãn và hơi thở nóng bỏng bên tai, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại nghĩ đến trên người hắn có mùi hướng của phũ nữ, cô lại nhíu mày: "Được rồi, cho dù chuyện của Tống Khuynh Vũ anh qua được, vậy vết môi son đỏ và mùi nước hoa trên quần áo của anh, là chuyện gì xảy ra?"

"Tích Tuyết, em không biết ông xã của em làm nghề gì sao? Bình thường xã giao một chút, luôn luôn không thể tránh được, nhưng mà anh có thể thề, anh chưa từng chạm những người phụ nữ khác, đều là khách hàng và người bán tìm tới chơi đùa, anh không có chạm qua bọn họ!" Chiêm Mỗ Tư cười hì hì nhìn cô, trong lòng đang mơ hồ, cho dù cô đang vùng vẫy ở trong ngực cũng không có hiệu quả.

"Anh gạt người, dấu môi son trên đồ lót, cũng là xã giao có thể in lại sao?" Lạc Tích Tuyết chu miệng lên, căm hận trừng mắt nhìn hắn.

Chiêm Mỗ Tư cẩn thận quan sát thay đổi trên mặt của cô, biết cô đã tin.

"Tuyết nhi, đây là lần đầu tiên em ăn dấm chua." Hắn cười càng ngày càng kiêu ngạo, lén hôn lên môi thơm mát của cô. Thì ra cô cũng có một mặt như vậy, hắn còn tưởng rằng cô sẽ thờ ơ với hắn, không nghĩ tới phụ nữ bình thường ghen, cô cũng sẽ ghen.

Lạc Tích Tuyết nhìn hắn tươi cười đắc ý thì bắt đầu bối rối, mình làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là vì ghen?!

Cô cuống quít bỏ chạy về phòng, lúc gần đi lại còn đạp hắn một cái, người đàn ông này tươi cười đến rất lưu manh, khiến cô hốt hoảng.

Ý cười trên khóe môi Chiêm Mỗ Tư càng sâu hơn, hắn biết hơn phân nửa là cô sẽ không đi sâu vào vấn đề muốn hỏi, hắn cũng không muốn giống như trước kia hung hăng cưỡng ép cô như vậy, muốn nghĩ cách để cho cô nhìn rõ đáy lóng mình, không phải càng tốt sao?

Chỉ cần cô đồng ý đi về phía hắn nửa bước, còn lại 99 bước rưỡi, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng chạy như điên tới.

Cô vì hắn mà ghen, khóe miệng Chiêm Mộ Tư lla6ucong lên.

Sáng sớm hôm sau, tinh thần Chiêm Mỗ Tư sang sảng, dậy rất sớm.

"Chào buổi sáng!" Hắn buông bữa sáng xuống, tràn đầy tinh lực chào hỏi với người phụ nữ nào đó rõ ràng là đang khó chịu.

Lạc Tích Tuyết tức giận hừ một tiếng.

Ngày hôm qua ép hỏi Uy Mục mới biết được, thì ra mấy ngày này Chiêm Mỗ Tư đều có về nhà, chỉ là cô không biết mà thôi.

Hắn đều đợi đến nửa đêm cô ngủ thiếp đi mới trở về, trộm hôn lên môi cô, sáng sớm hôm sau cô thức dậy hắn lại đi tới.

Mỗi ngày đều có người ghi chép lại nét mặt buồn bã của cô báo cáo cho hắn, mà Chiêm Mỗ Tư nhìn mặt cô càng ngày càng đen, tâm trạng rất tốt.

Còn về dấu môi đỏ và mùi nước hoa trên quần áo của hắn, tất cả đều là Chiêm Mỗ Tư cố ý tạo ra, để cho cô nghi ngờ.

Hắn muốn gợi lên lòng ghen tỵ của cô, để cho cô để ý, để cho cô lo lắng. Nếu không làm như vậy, mỗi ngày cô gặp hắn đều lạnh nhạt, kết hôn lâu như vậy cũng không chịu cho hắn chạm vào một chút, làm sao hắn chịu đựng được.

Tống Khuynh Vũ xuất hiện là ngoài ý muốn, không có trong dự tính của Chiêm Mỗ Tư, nhưng chính vì như vậy, càng làm cho Lạc Tích Tuyết nghi ngờ hắn có người phụ khác ở bên ngoài.

Phụ nữ đều là như vậy, lúc bạn còn truy đuổi cô ấy, cô ấy lại không có cảm giác với bạn, đột nhiên có một ngày bạn không truy đuổi cô ấy nửa, lại còn vui vẻ bên người khác, ngược lại cô ấy lại chú ý đến bạn.

Lạc Tích Tuyết chính là người phụ nữ như thế, mà Chiêm Mỗ Tư cũng rất chú ý tới điểm này của cô, càng lợi dụng, càng có trò cười.

Nhưng mà suy nghĩ cả một buổi tối, rõ ràng là Lạc Tích Tuyết đã nghĩ thông suốt, nhưng Chiêm Mỗ Tư lừa cô lâu như vậy, ở trong lòng cô cực kỳ khó chịu, vậy cũng không cần có vẻ mặt vui vẻ với hắn.

Bữa sáng của cô, trước kia lúc ở Trung Quốc, đều là tự tay Chiêm Mỗ Tư làm cho cô.

Dạ dày của cô không tốt, mà ăn lại không có mùi vị, một tuần bảy ngày phải đổi bảy mùi vị.

Chiêm Mỗ Tư không cho người hầu xử lý, bữa sáng của cô hắn vẫn kiên trì tự tay nấu nướng cho cô, cho dù thỉnh thoảng không có nhà, hắn cũng sẽ tự mình làm xong, để cho người hầu lấy về.

"Nóng?" Nhìn cô cau mày không ăn, Chiêm Mỗ Tư cười, nghiêng nửa người lên, khoa trương thổi thổi cháo.

Lạc Tích Tuyết nhìn đầu của hắn gần như là dán sát vào ngực mình, tức giận mở miệng,"Sáng sớm anh ăn đậu hủ đã no sao?"

Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu hôn lên môi mềm mại của cô,"Đói bụng đã lâu, có được đậu hủ lót bụng. Bây giờ, anh muốn gấp gáp ăn bữa ăn chính, có thể không?"

Trời mới biết trong khoảng thời gian này, hắn chịu đựng có bao nhiêu vất vả. Vì làm đủ trò, đoán chừng hắn đã bị cấm dục mấy tháng a, bây giờ không tìm cô bồi thường, làm sao được?

Bàn tay xấu xa của hắn đã sờ soạng lên theo vạt váy của Lạc Tích Tuyết, sáng sớm vừa mới tắm rửa xong, da thịt mềm mại thơm ngát, bàn tay to của hắn càng tăng thêm sức, lòng bàn tay nóng bỏng, mang theo hơi thở tình dục, Lạc Tích Tuyết có thể nghe thấy được trong tiếng nuốt đói khát phát ra từ cổ họng hắn.

Không có chống cự như trước, Lạc Tích Tuyết bỗng quay đầu, tươi cười ngọt ngào với hắn.

Nhịp tim của Chiêm Mỗ Tư liền rơi rớt nửa nhịp, đương nhiên là yêu cầu gì cũng đồng ý.

Lạc Tích Tuyết hôn lên môi của hắn, chủ động dùng hơi thở lâu dài hôn nông nhiệt theo tiêu chuẩn, làm cho không khí trên bàn ăn nóng lên.

Chiêm Mỗ Tư vôi vàng đè cô xuống thảm trải sàn, mắt thấy hắn muốn mình ngay tại chỗ, đột nhiên Lạc Tích Tuyết lại xoay người đứng lên, quần áo ngay ngắn, cười cười với người đàn ông vẫn còn ở trang thái ngu ngơ trên mặt đất,"Đi tắm đi, em chờ anh ở trên giường."

Vì thế, Chiêm Mỗ Tư căng lên lập tức đi tắm nước nóng, trên người vẫn còn mùi nước hoa nam tính đặc biệt tỏa ra.

Lần đầu tiên, người phụ nữ mình yêu chủ động nhào vào ngực mình, đương nhiên hắn muốn làm đủ tất cả.

Nhưng sau khi lên giường, Lạc Tích Tuyết cũng không nói gì, chỉ lấy mấy cái cravat của hắn, trói hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư lại ở đầu giường. Còn chặt hơn so với hắn đã trói cô trước kia, phải biết rằng người đàn ông này có sức rất lớn, cũng không thể để cho hắn chạy thoát.

"Tuyết nhi?" Hai tay Chiêm Mỗ Tư bị ít nhất là năm cái cravat quấn cột vào đầu giường, hắn nghi ngờ cũng không dám vùng vẫy, rất không dễ dàng cô mới chủ động để ý đến hắn.

Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng, xác định hắn không thể nhúc nhích, bắt đầu thong thả cỡi quần áo, từng món từng món, quyến rũ mà có tiết tấu.

"Đừng nóng vội, chờ xem." Cô cười như không nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện lên gian xảo.

Chỉ chốc lát, cả người cô chỉ còn cái quần lụa mỏng trong suốt màu trắng, cũng không mặc cái gì ở bên trong, nhánh tóc dài đen như thác nước choàng trên người cô,ngọn đen chiếu lên thân thể trắng nõn trần trụi, lồi lõm, nhỏ mảnh thích hợp, giống như là có một lớp ánh sáng óng ánh di chuyển toàn thân.

Cô đứng ở đó, tóc đen tôn lên thân thể mềm mại xinh đẹp, mỗi một nơi đều tản ra mùi vị quyến rũ, thấy Chiêm Mỗ Tư miệng đắng lưỡi khô, hai mắt bốc lửa.

Cô nhoẻn miệng cười, từng bước một, chậm mà tràn ngập sức kéo dãn, học mèo hoang trèo lên giường.

Ngón tay linh hoạt cởi bỏ áo sơ mi và quần của Chiêm Mỗ Tư, từ từ chậm chạp hiện lên thân thể của hắn, cô tiếp xúc vào không khí chính là búp hoa chậm chạp nở rộ, lướt qua hai khối tròn thô cứng, thân thể của Chiêm Mỗ Tư từ từ nóng lên, một đường đi lên trên, hai đốn nhỏ nỏng bỏng nhanh chóng giống như đám lửa lan ra đồng cỏ.

Vì cô cố ý vặn vẹo mà hắn thở gấp, cô gái chết tiệt này, từ đâu mà học được những chiêu quyến rũ đàn ông như vậy, lại còn cột hắn lại, để cho hắn không thể thỏa thích, quả thực là muốn hành hạ chết hắn!!

Lạc Tích Tuyết học theo bộ dáng bình thường của hắn, chân thon dài chen vào giữa hai chân chân của hắn, dùng mềm mại của cô từng chút từng chút chen vào dục vọng căng cứng của hắn.

Thân thể hai người thân mật kết hợp quá quen thuộc, cô động tình vuốt ve thân thể hắn, nhìn cái cằm gợi cảm của hắn dương lên vì chịu đựng không nổi nhiệt tình này.

Cô không nhịn được bò lên ột chút, kề sát bên lỗ tai của hắn, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ,"Có cảm giác hay không, ưm Chiêm Mỗ Tư có muốn em hay không?"

Hắn đương nhiên cảm giác được rồi! Mà còn là đau nhức muốn nổ tung rồi đây!

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng, môi mỏng nhịn không được bật ra một tiếng than nhẹ.

Lúc này Lạc Tích Tuyết bắt đầu lay động, hai tay ôm cổ của hắn, dùng nơi mềm mại mẫn cảm của mình gắt gao chống đỡ hắn, cô hộc theo tiết tấu của hắn muốn cô, từ trên xuống dưới đè ép trên dục vọng khỏe mạnh của hắn, thân thể mềm mại vặn vẹo trên thân thể nóng bỏng kéo căng của hắn, miệng nhỏ ghé vào lỗ tai hắn phả ra hơi thở nóng bỏng và tiếng rên rĩ,"Chiêm Mỗ Tư thích không? Ừm?"

Chiêm Mỗ Tư đâu chỉ là thích, quả thực là nhiệt tình đến kinh khủng, chỉ là Lạc Tích Tuyết cứ chạm tới xung quanh, không chịu đưa vào cho hắn, vậy sẽ làm cho hắn nôn nóng.

Nhưng càng là vùng vẫy, tay lại càng bị siết chặt, rốt cục thì bây giờ hắn đã hiễu rõ tại sao cô trói hắn rồi.

Xem ra hôm này là người phụ nữ này cố ý, cố ý làm như vậy để hành hạ hắn, trả thù hắn.

Thật giận a, người đẹp ở trong ngực, muốn lại muốn không được, Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấy toàn thân đã khô nóng khó nhịn rồi.

"Tích Tuyết, mau giúp anh cởi bỏ dây!" Hắn vội vàng nôn nóng nói, ánh mắt đỏ lên.

"Anh gấp cái gì chứ? Em còn chưa chơi đủ!" Lạc Tích Tuyết Kiều hờn dõi liếc mắt một cái, tiếp tục vỗ về chơi đùa trên thân thể hắn.

Quả thực là Chiêm Mỗ Tư bị cô hành hạ sắp điên rồi, nhìn hai gò má ửng hồng của cô, còn có bộ dáng lười biếng đỏ mặt ru rú ở trong lồng ngực mình, đáng chết! Hắn sắp vì không thỏa mãn dục vọng mà chết rồi!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.