Nhưng anh vì không muốn để cho Lạc Tích Tuyết lo lắng, vẫn kiên trì như cũ.
Cho đến khi đi tới phòng, anh cũng không nhịn được ngã xuống mặt đất.
"Chiêm Mỗ Tư?" Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, kịp chạm đến mặt anh, cơ thể anh nóng đến dọa người.
Anh sốt rồi?! Cô theo bản năng muốn đi mua chút thuốc cho anh.
Nhưng vừa quay người lại, Chiêm Mỗ Tư lại nắm chặt váy cô, không để cho cô đi.
"Không cho đi!!" Anh dùng chút sức lực còn lại, ánh mắt cố chấp như cũ.
Lạc Tích Tuyết thở dài, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng an ủi: "Chiêm Mỗ Tư, anh bệnh rồi, em chỉ muốn xuống dưới, mua thuốc cho anh!"
"Em đừng rời khỏi anh, gọi những người khác đi mua!" Chiêm Mỗ Tư ôm cô thật chặt, không để cho cô rời khỏi anh.
Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ, chỉ có thể cho tiền boa, bảo phục vụ đi mua thay.
Cô cũng bảo người mang theo cháo loãng, dụ Chiêm Mỗ Tư ăn, giúp anh thay bộ quần áo ướt, rồi đưa cho người ta làm sạch bộ quần áo của anh.
Thật vất vả làm xong một loạt công việc, cô mệt mỏi thở ra.
Chiêm Mỗ Tư cũng nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, chỉ là dù đã ngủ anh vẫn rất lo lắng, một tay vẫn ôm chặt eo của cô, cả người giống như một đứa bé nép ở trong ngực cô, tựa như sợ cô sẽ biến mất.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể cùng ngủ với anh, chỉ là cô không thể ngủ được, cô thật là không ngờ Lạc Thiên Uy mặc dù đã trưởng thành, vẫn còn lệ thuộc như thế.
Cô cho là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, nhất định anh sẽ rất thất vọng về cô, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không muốn buông.
Chẳng lẽ cô phải bất chấp tất cả, ở lại bên cạnh anh sao?
Cô không làm được, chờ anh tỉnh dậy, Cô sẽ cùng anh nói rõ mọi chuyện.
Lạc Tích Tuyết dẫn anh xuống lầu ăn cơm, sau khi ăn xong, cả người anh lấy lại tinh thần như bình thường.
"Thiên Uy, lần này em thật sự muốn ly hôn!" Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tay Chiêm Mỗ Tư đang cầm dao nĩa lập tức dừng lại, cõi lòng đau thắt lần nữa ùa tới.
"Em muốn rời khỏi anh? Tại sao không cho anh thêm một cơ hội?" Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "anh chưa từng yêu Tống Khuynh Vũ, chỉ là cô ta đơn phương yêu anh, lần kia là cô ta hạ xuân dược, nếu như em bởi vì chuyện này mà không muốn ở bên cạnh anh, anh có thể đi giết cô ta ngay lập tức!!"
Lạc Tích Tuyết lập tức khẩn trương lắc đầu: "Không cần, Thiên Uy, làm sao anh lại giết người!" Coi như Tống Khuynh Vũ cố ý tính toán, giết cô cũng không thể giải quyết vấn đề, huống chi giữa bọn họ cũng không phải chỉ có vấn đề của Tống Khuynh Vũ.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phiếm hồng: "Chỉ cần có thể đi cùng với em, cho dù muốn anh giết người ai, anh đều nguyện ý vì em!!"
"Nhưng chúng ta thủy chung là chị em ruột." Lạc Tích Tuyết thở dài, trong con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
Nhớ tới đứa nhỏ trong bụng, về sau chào đời sẽ không thấy mặt cha, cô không đành lòng.
Rõ ràng là lỗi lầm của người lớn, tại sao khiến đứa bé chịu đựng, huống chi đoạn tình cảm này của bọn họ là nghiệt duyên, cũng chẳng thể đi đến cùng.
"Anh đã sớm nói với em rồi, anh không quan tâm, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, cần gì so đo những thứ kia? Huống chi với thân phận Chiêm Mỗ Tư của anh bây giờ, không ai dám hoài nghi em và anh là không thích hợp ở bên nhau!!" Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay của cô, nóng nảy muốn nói rõ cõi lòng với Lạc Tích Tuyết.
"Tích Tuyết, anh thật lòng yêu em, từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mình em, em hãy tin tưởng anh, cho anh thêm một cơ hội nữa được hay không? Những chuyện như lần trước, anh đảm bảo sẽ không cho nó xảy ra lần nữa!"
"Nhưng tôi đã cùng Lãnh Khinh Cuồng lên giường, còn mang thai đứa bé của anh ta, anh không ngại sao?" Lạc Tích Tuyết có chút mờ mịt trừng mắt nhìn Chiêm Mỗ Tư thử dò xét hỏi
Lòng của Chiêm Mỗ Tư hung hăng bị đánh một phát, anh đau đớn nói: "Anh là đàn ông, chuyện như vậy anh không ngại, chỉ cần em đồng ý không ly hôn với anh, về sau ở lại bên cạnh anh, anh có thể không so đo chuyện em cùng Lãnh Khinh Cuồng, bao gồm sẽ tiếp nhận con của hắn ta!"
Lạc Tích Tuyết trầm mặc, trong mắt dâng lên chuỗi chua xót
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh tuấn như thế, tác phong nhanh nhẹn của một người đàn ông xinh đẹp, tiền cũng có rất nhiều, lo gì không tìm được một cô gái tốt hơn cô?
Cô có chút không hiểu, cô chẳng những cùng Lãnh Khinh Cuồng léng phéng, nhưng anh cũng tha thứ. Cô thật sự không hiểu vì sao anh chấp nhận chịu uất ức vì cô như thế.
Anh càng như vậy, trong lòng của cô lại càng sợ, rõ ràng cô không xứng với anh, anh lại chẳng chịu buông tay cô.
"Tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chỉ biết càng thêm khổ sở." Lạc Tích Tuyết hít sâu một cái, cố gắng để ình bình tĩnh lại, "Lạc Thiên Uy, hãy buông tay em ra, xem như em cầu xin anh."
Lạc Tích Tuyết tránh khỏi sự kiềm chế của anh, không nhìn anh nữa, xoay người, yên lặng rời đi.
Trong lòng đau đớn đến tuyệt vọng, hàng loạt đau đớn xâm nhập trái tim Chiêm Mỗ Tư.
Cô quyết tuyệt tình như thế, vô tình rời khỏi anh
Cô muốn cùng anh ly hôn, cùng người đàn ông khác rời khỏi đây, về sau cô sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh.
Nhìn bóng lưng Lạc Tích Tuyết, từ từ biến mất ở trong mắt của anh, lòng của Chiêm Mỗ Tư giống như đã bị đào lên, ngực trống rỗng, chỉ có con mắt đen như mực là khẽ động đẩy.
Không, không cho phép cô rời khỏi anh, không cho phép cô không cần anh, anh không cam lòng, anh không thể, anh không cho phép
"Lạc Tích Tuyết!!!" Chợt anh thét gào gọi tên cô.
Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động mạnh, đôi mắt đã sớm ướt đẫm lệ, giật mình đứng tại chỗ.
Chiêm Mỗ Tư liền nhảy mấy bước, đi tới trước mặt cô.
"Muốn thế nào mới có thể chứng minh anh yêu em là chân thật?" Đôi mắt anh đỏ bừng, nội tâm đau như bị ai xé rách.
Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, để cho em biết tâm tình của anh đối với em, tột cùng là kiên định bao nhiêu!!!” - Chiêm Mỗ Tư âm chầm.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt chứa tình yêu điên cuồng cùng thống khổ cực độ.
Sự ác độc của cô vừa ngoan vừa khéo, giống như là có dự cảm sẽ xảy ra cái gì không tốt chuyện, cô nhanh chóng nhào qua Lạc Thiên Uy.
Chỉ là đã không kịp
Lạc Thiên Uy đã cầm đã cầm một con gao găm, chợt cắt một đường dài trên cổ tay mình
Máu tươi vẩy ra ngoài, văng đến mặt Lạc Tích Tuyết, nhiễm đỏ bộ quần áo trắng như tuyết của cô, cả áo sơ mi màu trắng tất cả đều biến thành máu đỏ tươi.
“A!!!” Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào gào lên, cơ hồ không còn sức để hít thở.
Làm thế nào cô cũng không nghĩ đến, Lạc Thiên Uy sẽ dùng phương thức cực đoan và tàn nhẫn như vậy.
"Anh điên rồi? Anh có phải bị điên hay không?" Cô vọt tới bên cạnh anh, kéo lấy cánh tay của anh, dùng sức gầm thét.
Thế nhưng sự tàn nhẫn này vẫn không ngừng lại, ngược lại vẫn còn tiếp tục.
Chiêm Mỗ Tư cứ như vậy cầm dao đâm vào tay mình, không chút do dự trợt mũi dao khắp nơi.