Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 220: Chương 220: Vợ Chồng Thân Mật, Là Đạo Lý Hiển Nhiên!







Edit: babynhox

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn như dao của hắn bắn thẳng vào thân thể cô, Lạc Tích Tuyết có loại cảm giác không hiểu, cô vừa định há mồm nói cái gì đó, lại bị Chiêm Mỗ Tư hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.

Đầu lưỡi hắn nhanh nhẹn đưa vào thăm dò, không để lại một chút đường sống, làm cho cô gần như không cách nào thở được.

Không có dây dưa ướt át ngày xửa, càng không có một chút nhẹ nhàng an ủi, nụ hôn thô thổ gặm nhắm, lửa nóng mãnh liệt.

Có luồng hơi lạnh lẽo lóe ra từ trong mắt người đàn ông, mà nụ hôn này càng đi sâu vào hơn, hắn gần như là đánh thẳng tiến vào như vậy, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng xoay quanh dây dưa cô, tất cả mùi đàn hương của riêng cô.

"Ưm không cần" Lạc Tích Tuyết vùng vẫy, lại làm cho hắn càng đoạt lấy dã man hơn, trong lúc cô há mồm, hắn gần như la cắn nát môi của cô.

Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, vốn là vùng vẫy yếu ớt lại trở nên không chịu nổi, thân thể Lạc Tích Tuyết bị Chiêm Mỗ Tư ôm chặt vào trong ngực, lại càng run rẩy dữ dội hơn, chỉ có thể bị ép tiếp nhận người đàn ông tùy ý gặm cắn thấm hút.

Hắn giống như một cương thi hút máu, giống như mùi máu tươi của con người mới chính là thứ hắn thích nhất, hắn không ngừng cắn nát vết thương trên đầu lưỡi của cô, mãi đến khi đầu lưỡi cô dần dần mất cảm giác, trước mặt bỗng tối sầm, cũng sắp vì không thở được mà chết ngất, lúc này Chiêm Mỗ Tư mới buông cô ra.

Lúc này đầu óc Lạc Tích Tuyết đã trống rỗng, sức lực trong cơ thể gần như là bị hút cạn, cả người mềm nhũn như lá vàng rơi rụng ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, gần như trong phút chốc như thế, cô không thể xác định mình có còn sống hay không.

Chỉ là nàng còn chưa kịp thở dốc, Bàn tay ma quỷ của Chiêm Mỗ Tư đã vuốt ve trên hai chân trắng nõn nhảy cảm của cô, lực động tác trên tay lớn đến dọa người, dục vọng trong mắt càng làm cho lòng người hoảng sợ

"Không cần, Chiêm Mỗ Tư, đừng đụng tôi!" Lạc Tích Tuyết có chút hoảng sợ muốn kéo bàn tay dao động giữa đùi cô, tiếc là hai tay của mình đã bị dây lưng của hắn trói chặt, cô càng vùng vẫy thì chỗ cổ tay càng bị cắt đứt đau đớn, hơn nửa sức của hắn lớn đến dọa người, căn bản là cô không thể nào phản kháng.

"Chết tiệt, em cứ như vậy kháng cư tôi đụng em sao? Tôi là chồng của em, tôi đụng vào em, là đạo lý hiển nhiên!! Sao em có thể không thích, có thể nói với tôi ‘ không cần ’?" Chiêm Mỗ Tư ôm nỗi hận trừng mắt nhìn cô, ngón tay văn vê đỉnh mềm mại của cô, ác ý gây kích thích, lại từ từ dẫn đốt nhiệt tình của cô.

"Chiêm Mỗ Tư, anh không được đối với tôi như vậy, không ——" Lạc Tích Tuyết kêu khàn cả giọng, cô sợ hắn sẽ mất đi lý trí làm ra chuyện quá phận, nhưng ánh mắt chán ghét và nét mặt kháng cự của cô, lại càng làm hắn tổn thương hơn.

Rốt cục Chiêm Mỗ Tư quyết định không thương tiếc nửa, hắn hạ quyết tâm, ngón tay thon dài không chút lưu tình nào đâm sâu vào thân thể của cô, động tác ác liệt, khiến cho cô từng đợt sợ hãi.

"Không được, Chiêm Mỗ Tư, không được như vậy!" Lạc Tích Tuyết đau đớn cắn môi, ngẩng cổ, gào thét ra tiếng: "Anh còn đụng vào tôi như vậy, tôi sẽ hận anh!"

Cô chán ghét bộ dạng này của hắn, tuy trước kia làm chuyện này hơn phân nửa cũng là hắn ép buộc, nhưng hắn chưa bao giờ làm nhục cô như vậy, bây giờ bọn họ đã là quan hệ vợ chồng, hắn còn đối với cô như vậy, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nhục nhã.

"Tích Tuyết, chỉ cần có thể giữ em lại, cho dù là hận anh, anh cũng không có vấn đề gì! Nếu em muốn trả thù! Anh đợi!" Chiêm Mỗ Tư dời ánh mắt nhìn trên bộ ngực không ngừng phập phồng thở gấp của cô,chợt sáng chợt tối, miệng phát ra lời nói hung ác, vô tình, gần như là muốn đâm cô bị thương.

Ngay sau đó, hắn đã đè ép lên, giường lớn bởi vì hai người đè lên nhau mà lõm xuống, ngược lại làm cho thân thể hai người bọn họ càng dính sát chặt chẽ hơn.

Gần như là thô bạo, hắn cúi người cắn môi của cô, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào trong miệng cô, lửa nóng xâm nhập vào trong mỗi tấc hương thơm trong miệng cô, hơi thở ngông cuồng của người đàn ông liền xông vào tất cả cơ quan cảm giác của Lạc Tích Tuyết.

Bây giờ hắn chính là một dã thú hung dữ khát máu, toàn thân đều đã tản ra hơi thở tàn khốc nguy hiểm, tùy thời đều có thể ăn tươi nuốt sống cô, ăn đến xương cốt cũng không còn.

Thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy, việc này đối với cô còn khó chịu hơn cực hình, cô không cách nào chịu đựng được cách đoạt lấy điên cuồng như vậy, cũng không thể đè nén được kích thích hắn mang tới, hắn đối với thân thể cô quá mức quen thuộc, mỗi lần đều dễ dàng trêu chọc, có thể kéo dậy nhiệt tình của cô, mà phản ứng này cũng làm cho cô càng xấu hổ hơn.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, môi lộ ra màu trắng tím, cả người giống như là phải nghênh đón một trận tuyết lạnh rơi xuống đột ngột, thân thể không thể khống chế được càng ngày càng lạnh.

Chiêm Mỗ Tư bắt lấy bờ vai cô, gắt gao nắm chặt, trong lồng ngực tích trữ lửa giận, gần như xông lên đến cực điểm nh, hắn nắm lấy cằm của cô, ra lệnh: "Nói yêu anh, bảo đảm sau này sẽ không rời xa anh, sẽ cùng anh chung sống thật tốt!"

Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn môi, cho dù sức hắn nắm bả vai và cằm của cô, gần như có thể vò nát cả người của cô, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì, chịu đựng không phát ra một tiếng nào.

Hắn cho rằng dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy, có thể ép cô khuất phục sao? Không, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với hắn.

Môi mỏng của Chiêm Mỗ Tư vẽ ra đô cong lạnh lùng, có khó có thể kiềm chế phẫn nộ trong mắt, con ngươi thâm sâu của hắn phát ra này lạnh lẽo, gần như muốn đông cứng cả người Lạc Tích Tuyết.

"Cho em một cơ hội cuối cùng, nói em yêu tôi, nói em sẽ không ly hôn, chỉ cần em đồng ý thu lại lời nói trước đó, lần này tôi sẽ bỏ qua cho em." Hắn cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, một cái bóng lớn bao trùm trên mặt của cô, vẻ mặt đột nhiên biến thành như ma quỷ làm cho người ta sợ hãi.

"Tôi không, anh muốn làm?" Lạc Tích Tuyết quật cường, cô né tránh đụng chạm của hắn, ngay lúc cô vừa định cự tuyệt, phát hiện Chiêm Mỗ Tư đã cúi người hôn môi lên vành tai của cô.

Nụ hôn thô bạo, nhỏ nhặt rơi lên khắp toàn thân của cô, hắn muốn ở trên người nàng, tạo ra tất cả dấu vết thuộc vệ hắn.

Hắn hối hận trước kia mình quá tự tin, quá tin tưởng cô, căn bản là cô chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng, nếu hắn còn tiếp tục dung túng như vậy, cô thật sự sẽ vô tình né tránh ở bên cạnh hắn!

Hắn nắm hai chân mảnh khảnh của cô tách ra hai bên, đem nóng bỏng của mình. Cúi đầu xuống, đồng thơi môi mỏng gặm cắn cánh môi của cô.

"A! Đau" Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, hai tròng mắt chứa đầy hơi nước, miệng nhỏ hoảng sợ thở dốc.

Thân thể của cô, giống bị một cây kim đâm nhập, đau đớn sợ hãi!

"Xin anh, thả tôi!" Thân thể nam nữ cách xa chênh lệch, vùng vẫy cuối cùng cũng biến thành phí công, cô chỉ có thể nghẹn ngào cầu xin hắn

"Vì sao khóc? Tôi là chồng của em, chúng ta làm loại chuyện này là đạo lý hiển nhiên, vì sao em lại không tình nguyện? Vì sao?" Tay của Chiêm Mỗ Tư xoa nhẹ gương mặt cô, ngón tay dính nước mắt của cô, ánh mắt nặng nề u ám.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.