Edit: Tử Liên Hoa 1612
Trận cãi vã trên sân thể dục kết thúc sau khi Mặc Khuynh Thành và Lê An An rời đi mà không giải quyết được gì.
Buổi chiều có chút khác, Lê An An tìm được cơ hội là lại cao giọng châm chọc, Hạng Giai nghe được thì nổi trận lôi đình, lại càng bất lực.
Duy nhất không thay đổi chính là Văn Tư Tư vẫn giống như thường ngày, sau giờ học lại chạy tới chỗ Mặc Khuynh Thành, cho dù Lê An An trào phúng thế nào, cô ta cũng chỉ tỏ ra ủy khuất chứ không đi, làm cho Lê An An cảm giác như đánh vào bông.
Sau khi tan học, Mặc Khuynh Thành từ chối Lê An An mời đi võ quán, trực tiếp trở về nhà.
Lúc này Mặc gia có vẻ quạnh quẽ. Bọn họ không mời người giúp việc, chỉ có một quản gia là bác Trương. Lan Tuyết Mai ra nước ngoài biểu diễn, tối nay Mặc Tuyển Thần có tiệc, Mặc Giác cũng gọi điện thoại cho cô nói không về nhà ăn cơm, đến Mặc Dận...
“Cục cưng, em về rồi à?”
Chìa khóa trong tay Mặc Khuynh Thành rơi xuống đất.
Hiển nhiên Mặc Dận đoán chắc được thời gian cô về nhà, nhưng ăn mặc thế này là sao?
“Anh cả, đêm nay anh nấu cơm à?” Cô có chút không xác định.
“Ừ, bọn họ đều không ở nhà, hôm nay bác Trương cũng xin phép rồi.” Mực Dận buồn cười muốn vò đầu cô, lại phát hiện mình vẫn cầm muôi xào, chỉ có thể từ bỏ.
“Sắp có cơm rồi, em ra kia ngồi trước đi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận đi vào phòng bếp, không nghe lời anh, đi đến cửa phòng bếp.
Phòng bếp có chút hỗn loạn, chứng tỏ chủ nhân phòng bếp lúc này là một người mới tới không thể mới hơn, lúc này anh đang nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong nồi.
“Nên thêm rượu đỏ nữa.”
Mặc Dận quay đầu, nhìn thấy rượu đỏ trong tay Mặc Khuynh Thành, vội vàng nhận lấy, đổ vào nồi.
“Khục.”
Mặc Khuynh Thành che miệng lại, cô tuyệt đối không cố ý cười ra tiếng, chỉ là đại ca vốn cao lớn, đột nhiên biến thành người đàn ông đảm đang nấu nướng trong bếp, sau khi bị mình phát hiện, lỗ tai còn đỏ rực lên, quả thực là kỳ tích!
Mặc Dận vẫn cúi đầu, theo tiếng cười của Mặc Khuynh Thành, hai tai càng thêm đỏ, chỉ là khóe miệng tươi cười biểu hiện tâm tình của anh.
Trên bàn cơm.
Mặc Khuynh Thành cắt miếng thịt bò có chút cháy sém, dưới ánh mắt của Mặc Dận, đưa vào miệng, khựng lại.
“Không thể ăn sao?” Sắc mặt Mặc Dận có chút u ám.
“Không, anh cả, ăn ngon lắm.”
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, trấn an Mặc Dận.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế sofa xem tv.
“Anh cả, anh giúp em kiểm tra thành phần chất trong này được không?” Mặc Khuynh Thành rút một vật từ trong túi xách ra, chính là chai nước khoáng ban ngày Văn Tư Tư đưa cho.
“Được.” Mặc Dận nhận nước khoáng, trong mắt thoáng qua cảm xúc không rõ ràng.
**
Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc Mặc Khuynh Thành thức dậy thì thấy bữa sáng đặt trong hộp giữ nhiệt cùng với một tờ giấy.
Thu dọn một lúc, lại yên lặng trở về phòng.
Biệt thự to lớn trống trải, chỉ có một mình mình, đột nhiên Mặc Khuynh Thành không biết mình nên làm gì.
Ngồi trước đàn dương cầm, thuần thục đàn bài “Tĩnh lặng” của Châu Kiệt Luân.
Có lẽ là do tác dụng của tâm lý, có lẽ là do nguyên nhân hoàn cảnh, trong lòng cô chợt thấy thê lương.
Mưa lạnh ngoài cửa sổ hắt vào ướt đẫm
Chiếc nhẫn trên ngón tay
Mang tới nước mắt của kỷ niệm
Hoa hồng bên cửa sổ đã héo tàn theo gió đêm
Không khí lạnh ùa tới
Không thấy hơi ấm trong lồng ngực
Giấc mộng của chúng ta chỉ còn lại tàn nhẫn
Khung hình rơi xuống vỡ vụn
Chỉ còn lại mình ta bi thương
Hình ảnh nụ cười ngọt ngào làm ấm mùa đông lạnh lẽo ngày ấy
Lần này đã thật sự mất em
...
Lại mất ngủ lần nữa
Trí nhớ trôi dạt về ngày hôm qua
Nụ cười nhợt nhạt của em khiến anh không kiềm chế được mà yêu say đắm
Anh không có tư cách lại gần
Xoay người tránh khỏi tầm mắt của em
Buông tay, nhìn em nắm tay cậu ta
Chỉ để lại anh tương tư không thấy
Lá rụng cũng cười nhạo anh ngu dốt
Anh không thể lừa dối thêm nữa
Anh không còn tư cách sánh vai cùng em, yêu em
Không thể yêu em thêm nữa
Nhớ nhung chỉ còn là trò cười
Muốn rời đi
Cậu ta sẽ càng yêu em hơn anh
...
Một bài chỉ toàn những nốt nhạc rời rạc, sau đó nước mắt tí tách rơi xuống.
“Bốp bốp bốp.” Trong không gian yên tĩnh, tiếng vỗ tay có chút vang dội.
Mặc Khuynh Thành quay đầu, nhìn anh hai nhà mình đang hai mắt sáng ngời, còn cả...
“Anh hai, anh lại qua đêm ở ngoài.” Mặc Khuynh Thành cực kỳ tự nhiên lau nước mắt.
Mặc Giác nhíu mày, đi lên phía trước, oán hận nói: “Đánh đàn thì đánh đàn, nhập tâm như thế làm gì, nước mắt không đáng tiền, thật là, trách không được đều nói nữ nhân làm từ nước.”
“Anh hai, vừa rồi anh ghi âm sao?” Mặc Khuynh Thành xác định mình không nhìn lầm.
“Vừa mới nói em nhập tâm, kết quả em còn có thể phát hiện anh ghi âm.” Mặc Giác chuyển đề tài. “Nhưng mà, cục cưng, vừa nãy em hát thật là dễ nghe, bài gì vậy?”
“Em thuận miệng hát, anh hai thấy nên lấy tên gì?”
Mặc Khuynh Thành không nói sai, một bài hát, hát ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe thế, Mặc Giác cẩn thận nghĩ một chút. “Gọi ‘Phối giác’?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu, do dự. “Gọi ‘Tư cách’ là được.”
“Tư cách? Được, vậy gọi ‘Tư cách’!”
Mặc Giác nói với Mặc Khuynh Thành muốn về phòng, liền đi vào trong phòng mình, thả người nằm vật lên giường.
Vốn là bối rối đã bị ‘Tư cách’ của Mặc Khuynh Thành xua sạch, cậu không hiểu vì sao cục cưng lại đau buồn như vậy.
Lúc vừa về nhà, nhìn xung quanh em gái bao phủ không khí thê lương, giống như một giây sau sẽ biến mất.
Lần đầu tiên trong lòng cậu thấy bối rối, cho đến khi một âm cuối cùng kết thúc, cậu quyết định phá ngang.
“Không được!”
Mặc Giác lấy di động ra, cậu không thể một mình mình nghe bài hát của cục cưng rồi khó chịu, dù thế nào cũng phải tìm vài người chịu cùng!