(Em gái ở đây là từ thân mật để chỉ tất cả phụ nữ.)
Edit: Yuurei Bana
Hôm nay trời không được đẹp, bầu trời âm u, thỉnh thoảng xuất hiện mấy tia chớp cắt qua chân trời, cuồng phong gào thét , muốn thổi ngã những tòa nhà phía trước, hạt mưa to tròn rơi xuống ướt mặt đất, cũng ướt luôn cả không khí.
Lớp năm nhất đã sớm vào học, không vì thời tiết xấu mà nghỉ.
Trong vườn trường vang vọng tiếng bạn học đọc sách, tiếng giáo viên đi kiểm tra từng tầng, nhưng mà cạnh cửa sổ của một lớp 11 có một người đang chống cằm, chau mày lại.
“Haizz.” Lê An An thở dài lần thứ n.
Từ sau đại hội thể dục thể thao, đám người Văn Tư Tư xin nghỉ về nhà dưỡng bệnh, còn Mặc Khuynh Thành cũng bởi vì phim truyền hình của Từ Lập mà xin phép rời trường học, chỉ còn lại một mình cô, thật sự rất nhàm chán!
**
Khách sạn H nằm ở phía đông của đế đô, là tên thành cổ văn hóa, cũng là nơi quan trọng để đạo diễn quay phim.
“Đạo cụ không phải để ở chỗ đấy, mau lấy ra!”
“Diễn viên quần chúng đâu rồi, thay quần áo xong chưa?”
“Chén rượu đâu, đồ ăn đâu, đồ trên bàn bị mấy người ăn rồi sao! Còn không nhanh đặt lên!”
“Đèn số một cho sáng hơn nữa, đèn số năm sang trái một chút!”
“Trường ký (người ghi chép ở trường quay) đâu, hiệu ứng âm thanh xong chưa?”
“Chuẩn bị, cảnh thứ 13, lần đầu, action!”
Phố Trường An có một kỹ viện trong ngõ hẻm, cứ vào buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, đám đông bắt đầu khởi động, tiểu lâu hai tầng, trong lâu ngoài lâu đều chật ních toàn người là người.
Cửa Xuân Phong lâu.
“Ôi, đây không phải là Ngọc công tử sao, hôm nay ngọn gió nào thổi người tới đây thế?”
“Ma ma, hôm nay gió thu nổi lên, vừa vặn thổi ta tới đây.”
“Cái miệng nhỏ nhắn của ngài sao lại ngọt như vậy, mau vào đi, các cô nương đều rất nhớ ngài đấy!”
“Phấn Điệp, Vũ Cúc, Ngọc công tử đến, các con mau ra đây!”
“Ngọc công tử, rốt cuộc thì ngài cũng đến rồi, Điệp Nhi nhớ ngài muốn chết.” Phấn Điệp, người cũng như tên, xiêm y màu hồng nhạt bao lấy thân thể mềm mại, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng, bước đi nhẹ nhàng, góc áo khẽ bay lên, giống như con bướm đang bay.
“Ngọc công tử, ngài là quý nhân hay quên, sao có thể nhớ nhân vật nhỏ bé như chúng ta được chứ.” Vũ Cúc mặc xiêm y màu vàng, chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống, hai tay nắm chặt vào nhau tiết lộ tâm trạng kích động của nàng ta.
“Haizz, vẫn là Điệp Nhi nhớ bản công tử, trái tim đáng thương của ta, bị tiểu Cúc giẫm lên, Điệp Nhi, mau tới kiểm tra trái tim của bản công tử.” Ngọc Diện công tử bày ra bộ dáng bị tổn thương nặng nề, kéo tay Phấn Điệp chạm lên ngực mình.
“A! Công tử, sao Điệp Nhi cảm thấy tim của ngài không còn đập nữa vậy?” Phấn Điệp hoảng sợ.
“Cái gì?!” Vũ Cúc sợ hãi chạy xuống dưới, đưa tay đặt lên ngực Ngọc Diện công tử, nhịp tim đập mãnh liệt truyền đến lòng bàn tay.
“Ngọc công tử!”
Ngọc Diện công tử nắm tay Vũ Cúc, thuận thế ôm lấy thắt lưng của nàng ta. “Tiểu Cúc, vẫn là nàng tốt với tâm của bản công tử, nàng xem, nàng vừa tới, nó lại đập thình thịch luôn, ừm, nhảy rất vui vẻ nha…”
Âm cuối kéo dài, làm người nghe được cả người run lên, quả thực chính là yêu nghiệt!
“Ngọc công tử, ngài không thích Điệp Nhi.” Phấn Điệp mềm mại ngã lên người Ngọc Diện công tử, tay ngọc nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn.
“Sao bản công tử lại không thích Điệp Nhi được chứ?”
“Hừ, vừa rồi tâm công tử không chọn Điệp Nhi, chắc chắn là ghét Điệp Nhi rồi.”
“Đó là bởi vì Điệp Nhi quá sợ hãi, dọa đến nó.”
“Xem cái miệng của công tử này, ai cũng không có tội, được rồi, chúng ta vẫn nên đi lên lầu, ở trong này làm hầu tử (con khỉ) cho người khác xem à?”
“Nghe lời tiểu Cúc nhà ta, đi, theo bản công tử trở về phòng.”
Đợi ba người chậm rãi biến mất ở bậc thang, mọi người ở đại sảnh mới tán gẫu náo nhiệt trở lại, nội dung trong đó chủ yếu đều là hâm mộ Ngọc Diện công tử được tề nhân chi phúc (Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu).
“Cắt!”
Mặc Khuynh Thành đi từ trên lầu xuống, khí thế phong lưu lười nhác biến mất, tự nhiên như vậy làm cho Từ Lập cảm thán, mình thật sự tìm được hạt giống tốt.
Lúc cô đến gần, Mặc Dận lấy nước ấm đã sớm chuẩn bị xong, đưa tới bên miệng cô.
Mặc Khuynh Thành tự nhiên níu chặt tay anh uống nước.
“A Triết à, hai người này như vậy không thấy không thoải mái sao?” Thôi Nghi Giai hận không thể thấy một lần phá hỏng một lần, có cần như vậy không, có cần phải ân ái như vậy không, cũng không phải là người yêu, có nhất định phải ngược con chó độc thân không? Ngại con chó là cô ăn thức ăn chưa đủ nhiều sao?
“Nghi Giai, tình cảm anh em nhà người ta tốt đẹp, em ghen tị cái gì, có cần anh Tỉnh đút em uống nước không?”
“Anh Tỉnh, vậy anh nhanh chút cho người ta uống nước đi, người ta muốn ngồi trên đùi anh uống.”
Tỉnh Triết suýt chút nữa là đứng không vững. Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân (khó hưởng thụ nhất là yêu thương của mỹ nhân), cổ nhân nói không hề sai.
Nhưng mà tình hình bên này hoàn toàn không ảnh hưởng đến bên kia, Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành uống hết từng ngụm từng ngụm, quần áo trên người còn chưa thay ra, ánh mắt chậm rãi chuyển qua ngực cô, đủ loại khó chịu, hận không thể trực tiếp kéo xuống!
“Anh ơi, xong rồi.” Mặc Khuynh Thành uống xong chén nước, rốt cuộc cũng cảm nhận được mình đã sống.
Mặc Dận để chén xuống, lại lấy khăn tay từ trong túi ra, nghiêm túc lau chùi môi cô.
“Anh Tỉnh, em đói bụng.”
“Đây đây.”
“Anh Tỉnh, em khát.”
“Nào, há miệng.”
“Anh Tỉnh, em mệt.”
“Ngồi đi.”
“Anh Tỉnh…”
Đầu Mặc Khuynh Thành đầy vạch đen nhìn hai người tự vui đùa, mình có bộ dạng này sao?
“Cục cưng, có cần phải thay quần áo không, rất nóng.” Mặc Dận mặc kệ hai người kia làm gì, anh chỉ chú ý đến bộ quần áo kia, ừm, quần áo bị chạm qua.
“Không nóng ạ.” Mặc Khuynh Thành nghi ngờ nhìn mình một lát, không có lộn xộn, vì sao anh cả lại nhìn mình như vậy?
“Khuynh Thành, có thể thay quần áo rồi, buổi chiều không còn phần diễn của cô nữa.” Từ Lập nói trái với lương tâm, không còn cách nào, ai bảo Mặc Dận là đại kim chủ chứ.
“Được, anh cả, anh đợi em một lát.”
Sau khi Mặc Khuynh Thành rời đi, Thôi Nghi Giai và Tỉnh Triết không náo loạn nữa.
Hu hu hu, vừa rồi ánh mắt Mặc Dận thật là khủng khiếp!
Bé rất sợ!
Bé phải về nhà!