Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 33: Chương 33: Chương 32: Âm mưu quỷ kế




Edit: Sokute_112k

Việc quay phim tiến triển rất tốt, có vui vẻ sôi nổi, có những trò đùa quái đản, đương nhiên, cũng không thiếu cảnh người tranh kẻ đoạt diễn ra ngày ngày kia.

Chỉ đáng thương cho Lê An An ở trường học, ngoài việc không có gì thú vị, còn có một con ruồi không ngừng bu bám lấy cô ấy, ừm, bản thân cô không phải cái thùng rác.

“Văn Tư Tư, rốt cuộc cô muốn cái gì?” Lê An An thật sự không thể kiên nhẫn được nữa, không phải cô ta nói sẽ đi thu âm nhạc đệm phim sao, tại sao lại về nhanh như vậy.

“Bạn học Lê, Khuynh Thành phải đóng phim, một mình cậu rất cô đơn, nên mình nghĩ phải ở bên cạnh cậu nhiều hơn.” Văn Tư Tư “tốt bụng” giải thích.

Lê An An nhìn cô ta, cẩn thận chưa từng có, sau đó trong mắt đầy vẻ cảm động, lời nói ra lại khiến mặt Văn Tư Tư trắng bệch: “Bạn học Văn, cảm ơn cậu đã tự cho ý tốt của mình là đúng, nhưng một mình tôi rất ổn, vả lại mỗi ngày Khuynh Thành đều gọi điện về nên tôi không cảm thấy cô đơn chút nào.”

“Bạn học Lê, tuy ngày nào Khuynh Thành cũng gọi cho cậu, nhưng một mình cậu ở trường cũng rất nhàm chán mà, có phải cậu không thích ở cùng mình không?” Văn Tư Tư nhìn Lê An An, giống như chỉ cần nghe cô ấy từ chối một lần nữa thì sẽ lập tức rơi nước mắt.

“Trường học? Không phải là nơi để học tập sao?” Hàm ý là, ở trường cũng không rảnh, tốt nhất là cô ta sinh ra từ đâu thì quay trở về nơi đó đi thôi.

Nhưng dường như Văn Tư Tư nghe không hiểu: “Đương nhiên đến trường để học tập là chính, nhưng lúc nào mình cũng thấy bạn học Lê lên lớp chỉ nghịch di động, lúc tan học thì về một mình, giờ Thể dục cũng chỉ chơi một mình, nếu bạn học Lê không thích việc chỉ có hai bọn mình chơi cùng nhau, chúng ta có thể đi tìm mấy người Hạng Giai vui đùa.”

Ngọa tào (= ĐM), đạo hạnh tăng lên rồi!

Văn Tư Tư hỏi: “Bạn học Lê, cậu thấy thế nào?”

Không được tốt lắm đâu nha!

“Ồ, bạn học Lê không nói gì, vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé, hai chúng ta mau đi thôi, vừa lúc tiết sau là tiết Thể dục, mình nghĩ mấy người Hạng Giai chắc chắn sẽ rất chào đón cậu.”

Lê An An nhìn Văn Tư Tư cứ thế kéo mình đi đến sân Thể dục, Mặc Khuynh Thành, mau tới cứu bảo bối của cậu này! Bạch liên hoa thăng cấp rồi, da mặt quá dày, mình không đối phó được!

Về phần Văn Tư Tư, cô ta không thèm quan tâm trong lòng Lê An An nghĩ gì, hiện giờ cô ta chỉ có một mục đích, làm cho Lê An An trở thành bạn của mình, tránh xa Mặc Khuynh Thành, ai bảo cô dám cướp việc thu âm nhạc đệm của cô ta, không chỉ có vậy, cô ta còn phát hiện dạo này anh Thuỵ không hề tới tìm mình, chắc chắn nguyên nhân là vì Mặc Khuynh Thành!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô lại có được một gia đình êm ấm hạnh phúc, một anh trai thương yêu cô như tính mạng, mà bản thân cô ta lại chỉ là một đứa con riêng, không thể nói cho ai biết về cha mình, từ nhỏ luôn bị nói là dã chủng! Mẹ cô ta nói, đàn ông thích phụ nữ nhu nhược, nên cô ta luôn cố gắng học tập, đương nhiên, cô ta cũng phải nhận được tất cả mọi thứ.

Ngày đầu tiên vào lớp mười liền gặp được Mặc Khuynh Thành, cô ta nhận thấy, đây là con cá lớn, sau nửa tiếng lại càng hiểu rõ tính cách của cô, ngây thơ quá mức, nói trắng ra, chính là cực kỳ ngu ngốc, làm quen rồi biến cô thành kiểu người như cô ta muốn, đồng thời khiến tất cả mọi người đều ghét cô, nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ như thế thì cả đàn ông, cả hào quang sẽ là của cô ta.

Nhưng không hiểu sao Mặc Khuynh Thành luôn luôn nghe lời lại đột nhiên thay đổi, không còn tùy hứng, mang theo hào quang sáng chói, Mặc Khuynh Thành dựa vào cái gì mà dám cướp hết những thứ vốn thuộc về cô ta chứ!

Cô ta nhất định không thể để việc này xảy ra nữa, con đường của cô ta vẫn khá thuận lợi, đại hội thể dục thể thao lần trước Mặc Khuynh Thành không mắc bẫy, chắc có lẽ đã nghi ngờ mình, nhưng không sao, cho dù có hỏi cô ta, cứ đổ hết tội lên người Hạng Giai là được rồi.

Hơn nữa, cô ta tin nguyên nhân Lê An An luôn ghét bỏ mình là vì Mặc Khuynh Thành châm ngòi, chỉ cần cô ta thừa dịp Khuynh Thành không tới trường đi mua chuộc lòng người, đoạt lại mọi thứ vốn có, Mặc Khuynh Thành sẽ chỉ còn một mình, lúc đó người cúi đầu trước chắc chắn là cô.

Không thể không nói, Văn Tư Tư quá coi trọng bản thân, không nghĩ Mặc Khuynh Thành đã thay đổi, cũng không nghĩ lại nguyên nhân do đâu, chỉ nghĩ phải đoạt lại những thứ vốn không thuộc về mình, thật sự cô ta vẫn coi Mặc Khuynh Thành là con ngốc ngày trước sao?

**

Thành phố B, dù không sầm uất như ở đế đô, nhưng cũng là một thành phố lớn, mà nhà họ Tô còn là một gia tộc lớn ở thành phố này.

Trong phòng đọc sách của nhà họ Tô, gia chủ nhà họ Tô - Tô Lệ và con trai ông ta - Tô Ngạo đều có vẻ mặt âm u.

“Tiểu Thuỵ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Ngạo nhìn con trai mình.

“Ba, Mặc Khuynh Thành thay đổi rồi, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ gặp vấn đề.”

“Không phải đang tốt đẹp sao? Lúc trước gọi điện về cho chúng ta nói đã nắm chắc Mặc Khuynh Thành, nhất định tập đoàn Mặc thị sẽ đoạt về tay, vì sao giờ lại thay đổi?”

“Ba, trước kia con không để ý tới cô ta, cô ta cũng sẽ tự động đuổi theo con, nhưng bây giờ, dù con có chủ động đứng trước mặt, cô ta cũng không thèm bố thí cho một cái liếc nhìn.” Không sai, là bố thí, dù có phủ định thế nào, hắn ta cũng phải thừa nhận Mặc Khuynh Thành đã không còn yêu mình nữa.

“Hừ, lúc trước bảo con đối xử tốt với con bé một chút, con lại không chịu!” Tô Lệ nhìn đứa cháu đích tôn mà mình luôn luôn hài lòng, lại làm chuyện như vậy khiến gia tộc mất đi khả năng được vào đế đô.

“Ba, ba đừng trách tiểu Thuỵ, không phải chỉ là một đứa con gái sao, tiểu Thuỵ cũng có cô gái mình thích.” Tô Ngạo không đành lòng nhìn con trai bị trách mắng, đỡ lời.

“Hồ đồ! Hiện tại là thời điểm mấu chốt của Tô gia, ở thành phố B đã gặp phải trở ngại, chỉ có tới đế đô mới có cơ hội phát triển mạnh, mà nhà họ Mặc đứng đầu trong thương trường, hơn nữa không thể tra được gia thế nhà họ, chỉ có hai khả năng, hoặc là không có gia thế, nếu không thì là gia thế rất lớn mạnh.”

“Ông nội nghĩ là khả năng thứ hai sao?”

Tô Lệ hài lòng gật đầu, cháu trai ông còn thông minh hơn con ông, như vậy nhất định có thể dẫn dắt Tô gia phát triển tới mức mạnh nhất: “Không sai, nếu là loại thứ nhất, Mặc gia không thể thuận lợi như vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã nổi danh.”

“Nhưng bây giờ Mặc Khuynh Thành không còn để ý tới con nữa.”

“Vì vậy ông nội muốn con phải dùng mọi biện pháp để kéo con bé quay trở lại, lúc cần thiết nhất, có thể để gạo nấu thành cơm.”

Tô Thuỵ do dự, một bên là gia tộc, một bên là tình yêu, thật sự hắn ta phải vì gia tộc mà buông bỏ tình yêu ư?

Tô Lệ nhìn ra sự do dự của Tô Thuỵ: “Tiểu Thuỵ, phụ nữ thì muốn lúc nào cũng có ngay, nhưng nếu không có gia tộc, con lấy cái gì để có phụ nữ?”

“Đúng vậy, tiểu Thuỵ, ba nghĩ Tư Tư sẽ hiểu nỗi lòng của con, sau này khi lấy được mọi thứ của nhà họ Mặc, con bé sẽ là nữ chủ nhân tương lai của Tô gia.” Tô Ngạo không có ý muốn làm gia chủ, dù sao để con mình làm gia chủ, bản thân ông ta còn có thể giảm bớt ít việc, chơi đùa với con gái, thật tốt.

Tô Thuỵ cũng thấy biện pháp này rất tốt, hắn ta nghĩ Văn Tư Tư cũng sẽ đồng ý: “Vâng.”

“Hắt xì.”

“Sao vậy?” Mặc Dận lo lắng nhìn Mặc Khuynh Thành, vội cầm lấy chiếc áo bên cạnh, khoác lên người cô.

“Anh, em không lạnh, có lẽ là ai đó đang nhớ đến em thôi.” Mặc Khuynh Thành nói đùa, lại không biết chỉ trong ngày hôm nay, có tới hai kẻ thù kiếp trước đang không ngừng gài bẫy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.