Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 37: Chương 37: Chương 36: Đói bụng rồi, để anh làm đồ ăn cho em




Ánh mặt trời khi chiều xuống hơi chói mắt, thời tiết ấm áp, gió xuân từ từ thổi qua, tiếng lá cây xào xạc, chim chóc kêu lảnh lót, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên rộn ràng, đẹp đẽ, thấm vào lòng người.

Phòng Mặc Khuynh Thành trái ngược với phòng của những cô gái trẻ khác, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, dụng cụ đều làm từ gỗ Hoàng hoa lê*, hoa văn không chỉ mang vẻ cổ điển xa hoa mà nó còn tăng thêm vẻ hiện đại, thời thượng, khiến người ta không cảm thấy quá cổ xưa, không hợp với người trẻ tuổi.

*Gỗ Hoàng hoa lê: gỗ Sưa.

Gỗ Hoàng hoa lê vốn rất vững chắc, lại có công dụng an thần, là loại cây đứng thứ hai trong danh sách bảo vệ của cả nước, cùng gỗ Tử đàn, gỗ Kê sí, gỗ Thiết lực xưng danh tứ đại danh mộc của xứ Hoa Hạ xưa kia. Hoa văn về thiên nhiên khắc trên gỗ giống như nước chảy mây trôi, đẹp đẽ rung động lòng người.

Mà là thiên kim duy nhất của nhà họ Mặc, một thân hưởng ngàn vạn yêu thương, có thể có được Hoàng hoa lê - loại gỗ cả ngàn dặm mới tìm được một cây, thêm phong cách độc đáo, lại càng đặc biệt hơn người.

“Kẹt.”

Mặc Dận vừa kết thúc cuộc nói chuyện, thong thả mở cửa phòng Mặc Khuynh Thành, đi đến cạnh giường, không cởi áo mà cứ thế nằm xuống, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, sợ hãi không dám đụng vào.

Có lẽ là do có hơi thở quen thuộc, Mặc Khuynh Thành liền xoay người nằm nép sát vào lòng anh.

Thân thể Mặc Dận lập tức cứng đờ lại, anh không dám động đậy thêm, chỉ sợ đánh thức thiên hạ trong lòng mình. Lại nghĩ đến những gì vừa nói khi nãy, anh càng không dám động đậy, sợ những thứ tốt đẹp trước mắt sẽ lập tức biến mất trong nháy mắt.

“Cục cưng, em biết không, khi em nói với anh rằng em đã có người mình thích, anh đau lòng biết bao?”

“Cục cưng, vốn dĩ anh đã tuyệt vọng, nhưng em lại cho anh hy vọng một lần nữa.”

“Anh, có thể mong chờ một lần nữa sao?”

“Chỉ một chút, có được không?”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có Mặc Khuynh Thành vô tư ôm lấy Mặc Dận, hai tay cô đặt trên vòng eo rắn chắc của anh, khoé miệng lại cong lên một nụ cười.

Mặc Dận hoàn toàn không ý thức được, nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng không tự chủ mà cười theo. Hành động của anh có vẻ thật điên rồ, nhiều năm nay đều đã sống như thế, vậy mà chỉ vì một vài lời nói của Mặc Tuyển Thần mà rối rắm, thật là không nên.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, vốn ban đầu hai mắt đã mệt muốn sụp xuống, nên chỉ lát sau anh đã ngủ mất.

Nguyện cùng nhau trải qua những năm tháng bình yên tươi đẹp, cho đến thiên hoang địa lão*

*Trời đất cùng già đi.

**

“Ký ức như một đoạn phim, không ngừng phát đi phát lại...”

Tiếng chuông quen thuộc kêu lên, Mặc Khuynh Thành nhíu mày thật chặt, tỏ vẻ chán ghét cái thứ đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ của mình, nhưng tiếng chuông như đang chống đối cô, vang lên liên tiếp không ngừng nghỉ.

Ngay lúc này, một bàn tay to lớn chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng cô, vỗ về cảm xúc của cô, vừa ấm áp vừa vững chắc, khiến chân mày cô dần thả lỏng.

“Alô.” Mặc Dận nói nhỏ, trầm trầm đầy từ tính.

“Á, thật lòng xin lỗi, có lẽ tôi gọi nhầm số.” Lê An An nghe được một giọng nam truyền ra từ điện thoại, vội vàng giải thích

“Lê An An?”

“A, sao anh lại biết tên tôi?”

“Tôi là anh cả của cục cưng.”

“Hoá ra là anh cả Mặc, em chào anh, Khuynh Thành đâu ạ, có phải hôm nay cô ấy về rồi không?”

“Ừm, nhưng em ấy vẫn đang nghỉ ngơi.”

Vốn dĩ Lê An An còn mong sẽ rủ được Mặc Khuynh Thành ra ngoài chơi, nghe xong những lời này từ Mặc Dận liền nghẹn lại, sao cô lại không hiểu được ngụ ý trong lời nói đó? Rất muốn giả ngu nhưng đáng tiếc, hiện thực lại tàn khốc như vậy.

“Đợi em ấy tỉnh tôi sẽ nói lại lời của cô.”

Nói xong, cứ thế cúp điện thoại.

“Tút tút tút....”

Lê An mờ mịt nhìn màn hình di động, không kịp phản ứng lại, cô bị người khác cúp điện thoại? Lại là anh cả của bạn thân mình? Đúng là vậy rồi, khốn kiếp thật!

Ở bên này, lại nói Mặc Dận vừa cúp điện thoại, vốn còn đang muốn ngủ cùng cục cưng thêm một lát, ai biết vừa cúi đầu xuống liền thấy Mặc Khuynh Thành đang mở to mắt nhìn anh.

“Cục cưng tỉnh rồi?”

Mặc Khuynh Thành máy móc gật đầu.

“Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, để anh bảo thím Trương làm điểm tâm cho em.” Mặc Dận nhẹ nhàng xoa tóc cô, tao nhã đứng dậy, vẻ mặt bình thường bước ra ngoài phòng.

Gió lay nhẹ tấm rèm cửa, thổi bay sợi tóc của Mặc Khuynh Thành, tuy vậy những thứ đó đều không thể so sánh với tâm trạng của cô lúc này, giống như lốc xoáy đang càn quét, tất cả mọi thứ bị thổi loạn.

Mặc Dận xuống lầu, không bảo thím Trương làm điểm tâm mà tự mình đi vào phòng bếp, xắn tay áo, chuẩn bị bắt tay vào làm bánh.

Có lẽ biểu hiện của anh rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn, nhưng chỉ cần nhìn động tác của anh thì sẽ không cho rằng như vậy nữa.

“Độp.”

Mặc Dận nhìn quả trứng gà vỡ tan, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, quả nhiên chỉ có cô ấy mới khiến anh mất bình tĩnh như vậy.

Đáng tiếc, cô gái nhỏ trên lầu kia cũng không biết, chỉ có thể thở dài, dừng suy nghĩ, bắt đầu làm lại từ đầu.

Chỉ lát sau, trong phòng bếp truyền ra mùi bánh ngọt thơm nức, khiến Mặc Khuynh Thành mới bước xuống dưới lầu không tự chủ nuốt nước miếng.

Có lẽ là tâm linh tương thông, Mặc Dận đi ra từ phòng bếp, trên người mặc tạp dề ren, làm giảm đi sự mạnh mẽ của anh, tăng thêm một chút ấm áp.

“Đói bụng sao? Bánh ngọt sắp ăn được rồi.”

“Tạch.”

Mặc Khuynh Thành vui vẻ cầm di động trong tay, he he he, anh cả như vậy, rất có giá nha!

“Anh cả, em đói rồi.”

Mặc Dận vốn đang muốn nói gì đó, lập tức đi vào phòng bếp, cục cưng đói rồi, bánh ngọt phải làm nhanh hơn.

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới là, em đói bụng, anh làm đồ ăn cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.