Editor: Sokute_112k
Ngày ba mươi tháng tư, một ngày bình thường như bao ngày khác, năm giờ rưỡi sáng, sương sớm còn quấn quýt trên những tán lá, cơn gió mang theo hơi lạnh âm ẩm, thổi tới khu biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Bên cạnh biệt thự là một vườn hoa rực rỡ, bốn phía có đủ mọi loại cây, ở giữa lại có một cái hồ lớn chứa đầy nước. Loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài cặp uyên ương. Trên đường rất vắng người, hầu hết là những cụ già, nhưng giữa khung cảnh ấy lại có một người trẻ tuổi.
Mặc Khuynh Thành mặc bộ quần áo thể thao màu tím nhạt, đeo tai nghe, chạy chầm chậm trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng có cụ già thân thiện nở nụ cười với cô, cô cũng mỉm cười đáp lại.
“Phù...”
Mặc Khuynh Thành lau giọt mồ hôi trên mặt, cảm giác tức giận đùng đùng khi nãy hầu như không còn.
Tối qua phải diễn trò trước mặt Mặc Tuyển Thần và Lan Tuyết Mai, miệng thì nói vậy, nhưng chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, nói về chị dâu tương lai, cái cảm giác khó chịu cứ nghẹn lại trong họng, không thể giận ra mặt, ngay cả ban đêm ngủ cũng không yên, mơ tới cảnh Mặc Dận nắm tay một cô gái đang cười rất tươi xuất hiện trước mặt cô, nói đó là chị dâu cả của cô.
Mơ đến đó cô choàng tỉnh dậy, cả người ướt như vừa bị ngâm nước, chỉ có thể vội kéo thân thể mệt rã rời dậy, một lúc sau lại nằm xuống nhưng cũng không dám ngủ thêm. Đến khi trời tờ mờ sáng, cô mới quyết định ra ngoài chạy bộ.
Có lẽ là phải vận động nên cô không nghĩ thêm về những chuyện kia nữa, chỉ tập trung chạy bộ, ngược lại như vậy giúp cô được thả lỏng thân thể.
“Á!”
Mặc Khuynh Thành bị người đằng sau va phải, mắt thấy mình ngày càng gần mặt đất hơn, cô chỉ có thể lấy tay che trước mặt mình, mắt nhắm chặt, chờ đợi cảnh hôn đất xảy ra.
Ơ, sao không thấy đau nhỉ?
Mặc Khuynh Thành mở hai mắt, cơ thể cô cách mặt đất khoảng nửa thước, mà thứ ngăn cô không ngã xuống chính là cánh tay đang đặt ngang eo.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Mặc Khuynh Thành ngẩn ra, chủ nhân của bàn tay kia có tiếng nói mát dịu như cơn gió, thổi vào lòng cô, vuốt ve phiền não của cô.
“Tôi không sao.”
Chàng trai đỡ cô dậy, điều này giúp Mặc Khuynh Thành nhìn rõ hơn khuôn mặt của anh ta .
Mái tóc dài được ghim lên một nửa, dính tán loạn trên trán vì mồ hôi nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, một đôi mắt phượng có hồn sáng lấp lánh, trong mắt tràn đầy quan tâm, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện con ngươi của anh ta không phải màu đen mà là màu xanh lục thẫm, điều này khiến Mặc Khuynh Thành càng tò mò. Hơn nữa, sống mũi vừa cao vừathẳng, đôi môi hồng hào cong lên thành nụ cười ấm áp.
“Thật không phải, vừa nãy tôi cúi đầu nhắn tin nên không nhìn thấy cô, hại cô bị ngã.”
Mặc Khuynh Thành cười trả lời: “Không sao cả, anh cũng không hề cố ý, rồi lại nói, không phải vừa nãy anh đã cứu tôi sao?”
Chàng trai nghe thấy từ “cứu” từ miệng Mặc Khuynh Thành, trong đó có chút đùa giỡn, lại khó nén sự chân thành trong đó, nụ cười bên khoé miệng càng lớn hơn: “Vậy may nhờ có tôi ứng cứu rồi, nếu không để mặc một tiểu thư xinh đẹp như vậy ngã xuống sẽ khiến tôi vô cùng áy náy.”
“Phụt...”
Mặc Khuynh Thành cười ra tiếng, nếu là từ miệng người khác nói ra những lời này cô sẽ thấy rất giả dối, nhưng qua miệng của người này cô lại chỉ cảm thấy rất thật lòng. Điều này khiến cô tin vào một câu nói, gặp được nhau chính là duyên phận.
Cassiel nhìn Mặc Khuynh thành nở nụ cười, có lẽ bị cuốn hút, anh ta cũng cười theo.
Cười một lát, anh ta mới nói: “Tên tôi là Cassiel, xin hỏi tiểu thư đây tên gì?”
“Tên tôi là Mặc Khuynh Thành.”
“Rất hân hạnh được gặp cô, tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau.” Cassiel khuỵu một bên gối xuống, cầm tay Mặc Khuynh Thành, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Lông mày Mặc Khuynh Thành khẽ nhếch, loại lễ nghi này chỉ có người châu Âu thường hay dùng, cái chính là, lễ nghi này còn chỉ giới hạn trong tầng lớp thượng lưu, xem ra thân phận của Cassiel không hề đơn giản.
**
“Mẹ, mẹ! Không xong rồi!” Mặc Giác vội vàng chạy từ trên lầu xuống.
Lan Tuyết Mai nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, tiểu Giác rất ít khi hét gọi mẹ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Giác, làm sao vậy?”
“Mẹ, không thấy em gái đâu!”
“Cái gì?”
“Keng!”
Nồi súp Muôi xào trên tay Lan Tuyết Mai nháy mắt liền rơi xuống đất, nhưng bà không hề quan tâm, bước thật nhanh đến trước mặt Mặc Giác, hai tay đặt lên vai cậu: “Tiểu Giác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói rõ đi, sao lại không thấy tiểu quai đâu?”
Mặc Giác cũng không để ý bả vai đau nhói, lo lắng nói: “Con mới vừa ngủ dậy, liền qua phòng em gái gọi con bé rời giường, nhưng con đẩy cửa vào thì không nhìn thấy con bé đâu, giường cũng rất gọn gàng ngăn nắp, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy em ấy đã đi ngủ.”
“Con qua phòng vệ sinh xem có thấy không, mới sáng sớm tiểu quai có thể đi đâu được?”
”Con đi xem rồi, phòng vệ sinh cũng không có.” Mặc Giác nhìn Lan Tuyết Mai đang bối rối, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo quá, có thể sáng sớm con bé đã ra ngoài hít thở rồi.”
“Làm sao có chuyện đó được! Con cũng không phải không hiểu nó!” Lan Tuyết Mai lập tức gạt bỏ ý nghĩ của cậu.
Mặc Giác cũng cảm thấy khả năng này không lớn, mỗi khi Mặc Khuynh Thành ở nhà, mỗi sáng sớm đều là Mặc Dận gọi dậy, không có lần nào là cậu lên gọi.
“Chẳng lẽ là vì anh cả đi vắng rồi?” Mặc Giác chậm chạp nói.
“Tiểu Giác, bất kể là vì lý do gì, hiện giờ quan trọng nhất là phải đi tìm tiểu quai.”
“Con sẽ ra ngoài tìm con bé, mẹ đừng lo lắng.” Mặc Giác nói xong liền chuẩn bị đi ra cửa.
“Ơ, sao mọi người đứng đây hết vậy?” Lúc này Mặc Khuynh Thành từ ngoài cửa đi vào, thấy hai người đứng ở cửa phòng bếp, thắc mắc hỏi.
“Tiểu quai, con về rồi sao? Có mệt lắm không, điểm tâm đã làm xong rồi này.” Lan Tuyết Mai nhìn Mặc Khuynh Thành mặc bộ quần áo thể thao, rất nhanh trí không nói về chủ đề lúc trước nữa.
“Dạ, được, để con lên lầu trước.”