Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 42: Chương 42: Chương 41: Ngữ văn giỏi hơn cậu.




Lễ đường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành đứng lên, cô không khỏi cảm thấy may mắn. Hôm nay mặc một bộ váy liền áo theo phong cách cổ xưa, váy ngắn cỡ trung màu trắng, cổ áo dựng thẳng, phía trên thêu hoa văn của sứ thanh hoa, trước ngực trái lại chỉ một màu trắng đơn giản, nhưng mà trên váy phác họa nhiều bông hoa nhỏ màu lam.

Chậm rãi đi lên sân khấu, hoàn toàn không có chút xấu hổ.

Lúc đi ngang qua Viên Ấu Toàn, nở một nụ cười với cô ấy, sau đó ngồi vào khu vực đặt đàn tranh đã chuẩn bị từ trước.

Tiện tay sờ xuống một chút, trong mắt Mặc Khuynh Thành lộ ra chút thỏa mãn, ít nhất cũng không đưa cho cô một cây đàn không đạt tiêu chuẩn, đáng tiếc không có móng đàn, không thể chọn những khúc phức tạp.

Suy nghĩ, hai tay thả trên dây đàn, gảy khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” kinh điển nhất. Làn điệu uyển chuyển, dẫn mọi người tiến vào khung cảnh nước chảy thành dòng.

Có lẽ sau khi sống lại tâm tình thay đổi, thủ khúc này đã đột phá trình độ vốn có của cô. Trước kia mặc dù cô gảy đàn tốt hơn người bình thường tốt một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, mà bây giờ, tiện tay gảy lại có thể nghe ra một trình độ hoàn toàn khác, chỉ là một khúc dạo đầu đã có khả năng hấp dẫn mọi người đi theo tiếng đàn của cô, tiến vào trong khúc nhạc.

“B-A-N-G..GG!”

Một tiếng chói tai cắt đứt thanh âm, thức tỉnh mọi người.

Nhưng mà Mặc Khuynh Thành ngay cả mày cũng không nhíu lại, dường như không có chút ảnh hưởng nào, tiếp tục gảy đàn.

Ở giữa hàng thứ nhất là một cụ già, nhìn Mặc Khuynh Thành như vậy, vuốt vuốt chòm râu của mình, hài lòng nhẹ gật đầu.

Khúc cuối cùng, mọi người vẫn chưa ra khỏi cảnh tượng núi non hùng tráng, dòng chảy dài nhỏ, trong rừng cây thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót, đột nhiên, “B-A-N-G..GG”

Hoàn thành, phương pháp đánh thức đặc biệt như vậy.

Mặc Khuynh Thành đứng dậy, không nhìn đàn tranh đã biến thành từng mảnh nhỏ, cúi chào khán giả, giống như lúc đi lên, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.

Lê An An kích động nhìn Mặc Khuynh Thành, mà Tống Tiểu Bảo lại lộ ra vẻ sùng bái.

“Khuynh Thành, cậu thật lợi hại! Đây là cái biết một chút của cậu sao?” Lê An An tăng âm lượng, làm cho mọi người ở mấy hàng trước sau đều có thể nghe thấy.

“Đúng vậy, bạn học Mặc, cậu thật lợi hại, dây đàn đứt nửa chừng mà cậu vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục gảy, mình quyết định sau này cậu chính là thần tượng của mình!” Hiếm thấy ngoại trừ thẹn thùng Tống Tiểu Bảo còn có cảm xúc kích động như vậy.

“Tống Tiểu Bảo, sau cậu đoạt lời thoại của tớ!” Lê An An vỗ đầu cậu, quay lại nói với Mặc Khuynh Thành: “Nhưng mà, Khuynh Thành, bây giờ cậu, aizzz, thật sự rất xấu nha. Cậu xin nghỉ nửa tháng, hoàn toàn không có khả năng đăng ký, cũng không biết là tên khốn nào mộng du thành cậu tới đăng ký, chứ đừng nói đến là chuẩn bị cho cậu một cây đàn hỏng, dây đàn cũng bị đứt, đây là tiệc tối mồng một tháng năm của trường đấy, vậy mà vẫn còn loại chuột như vậy.”

“Bạn học Lê, chuột gì vậy?”

“Chính là con chuột cắn đứt dây đàn ấy! Những con chuột kia thật đáng ghét, cắn dây đàn cũng coi như xong, thế mà không cắn đứt từng dây một.”

“Bạn học Lê, có loại chuột như vậy ư? Là mình out rồi ư? (*) Lại không biết có loại chuột thông minh như thế, thật muốn biết là mua ở đâu.”

(*)Out: lỗi thời, không cập nhật.

“Tống Tiểu Bảo, cậu đừng nghĩ nữa, loại chuột này chỉ có trong gầm cầu, chẳng lẽ cậu muốn đi nhặt sao?”

“Tống Tiểu Bảo nhìn Lê An An nháy mắt ra hiệu bèn vội vàng lắc đầu, giọng nói không tự chủ được cao lên, “Mới không cần! Vừa thối vừa bẩn, bạn học Mặc thật dũng cảm, như thế mà vẫn có thể ra tay gảy đàn.”

“Phì.”

Người có thể vào được năm nhất, ai không phải kẻ thông minh, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lê An An và Tống Tiểu Bảo.

Vốn bọn họ còn đang suy nghĩ, vì sao người biểu diễn không đi ra từ phía sau sân khấu mà lại đi từ thính phòng lên. Sau đó dây đàn bị đứt, Lê An An nói chuyện nghỉ phép, làm cho bọn họ càng thêm xác định, Mặc Khuynh Thành lại bị người khác dội nước bẩn(*) nữa!

“Lê An An, cô có ý gì đây, cô nói là Hạng Giai của bọn này cố ý lấy tên của Mặc Khuynh Thành lên đăng ký sao!”

Hỏng rồi!

Hạng Giai thầm hận, miệng của người này sao lại nhanh quá vậy!

“Đường Đan, tôi có chỉ mặt gọi tên ai sao?” Lê An An bắt chéo tay, trêu tức nhìn Đường Đan giống như một con hề.

“Cô, cô già mồm át lẽ phải!”

Nghe nói như thế, người xung quay nhao nhao nhìn về phía Hạng Giai, trong mắt để lộ ra ý tứ “Cậu có một đồng đội heo“.

Điều này làm cho Hạng Giai hận không thể trực tiếp nhét Đường Đan vào một cái chuồng chó nào đó, thật mất mặt!

“Cô nhìn thấy tôi già mồm át lẽ phải ở đâu? Người bạn nhỏ, tranh thủ thời gian về nhà cố gắng học một ít chữ nghĩa bác đại tinh thâm (rộng lớn sâu sắc) của Trung Hoa đi.”

“Lê An An, tao không tin ngữ văn của mày có thể giỏi hơn tao!”

Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế trực tiếp nhìn cô ta, người này là thật sự nghe không hiểu hay giả vờ nghe không hiểu?

Nhưng mà, Tống Tiểu Bảo lại nói một câu: “Bạn học Đường, ngữ văn của cậu không giỏi bằng bạn học Lê.”

“Phụt...”

“Ha ha ha...”

Rốt cuộc người xung quanh cũng bất chấp màn biểu diễn trên sân khấu và lãnh đạo.

Thực mẹ nó cười chết rồi, Đường Đan kia ngốc như heo không cần nói nữa, nhưng mà Tống Tiểu Bảo vẫn nghiêm túc phủ nhận lời nói của Đường Đan, dáng vẻ nghiêm túc này, ai cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của lời nói.

Tống Tiểu Bảo nhìn người xung quanh đều cười, còn nghi ngờ hỏi Lê An An: “Bạn học Lê, bọn họ cười cái gì vậy, mình chỉ nói sự thật thôi, ngữ văn của Đường Đan không giỏi bằng cậu.”

“Ai u mẹ kiếp!”

“Bụng của tôi, cười chết tôi rồi.”

Lê An An cười ngả trước ngả sau, ôm lấy tay của Tống Tiểu Bảo rồi nhanh chóng buông ra, “Tống Tiểu Bảo, cậu thật sự là một bảo vật!”

“Bạn học Lê, mẹ của mình cũng nói như vậy.” Tống Tiểu Bảo xấu hổ cúi đầu xuống.

Ôi!

Da gà nổi đầy đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.