Editor: Sokute112k
Tiết đầu tiên là tiết Văn của lớp thầy Cao chủ nhiệm.
Thầy Cao cầm tập sách đi lên bục giảng, nhìn xuống mọi người nói: “Hôm nay chúng ta chào đón một học sinh mới tới, bạn học Tô, em vào đi.”
Xôn xao.
Mọi người kinh diễm nhìn người đang bước từng bước lên bục giảng, mà mắt Mặc Khuynh Thành cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, là anh ta.
Người đó chính là Cassiel, mái tóc dài được ghim lên nhờ chiếc kẹp ghim da màu đen, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen thường thấy, con ngươi xanh lục thẫm tản ra ánh sáng, khoé miệng lại cười hồn nhiên, giống như cậu bé được nuôi dưỡng trong bọc kĩ lưỡng mới được đưa ra ngoài thế giới.
Học sinh nữ trong lớp mắt hình trái tim màu hồng phấn, có người to gan còn đứng hẳn lên để nhìn rõ anh ta.
Còn những học sinh nam thì bất mãn sao lại có người đẹp trai như vậy chuyển vào lớp mình, nơi này vốn đã tăng nhiều thịt ít*, nhìn đi, một người như vậy vừa tới mấy cô gái đã trở thành cái dáng vẻ gì rồi, giống như những con sói nhìn thấy miếng mồi thơm phưng phức vậy, nếu không phải vì còn thầy chủ nhiệm ở đây thì chắc chắn không đến một giây tất cả đều vây quanh anh ta rồi.
*Tăng nhiều thịt ít: Ý là nhiều nam ít nữ.
“Hừ, là người nước ngoài đó nha.” Có học sinh nam không nhịn được nói.
“Thì đó, mà đâu phải là chưa thấy đàn ông con trai bao giờ, chung quy cũng chỉ là một lũ háo sắc mà thôi.”
“Này, mấy cậu nói kiểu gì vậy, sao mình lại thấy sặc mùi ghen tỵ thế nhỉ, tiếc quá đi, đúng là một đàn heo mà.” Một học sinh nữ đứng bên cạnh mỉa mai, trước giờ Vũ Nhân cô ghét nhất là những kẻ không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh* như vậy.
*Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh: Giống không ăn được thì đạp đổ.
“Vũ Nhân, cậu có ý gì, bọn mình ghen tỵ ư? Không phải chỉ là một người nước ngoài thôi sao, có gì tốt đâu, trái lại là mấy cô gái như các cậu, chỉ toàn sính ngoại.”
“Thì làm sao...”
Thày Cao nhìn bên dưới ngày càng ầm ĩ, nhíu chặt mày, khi hiệu trưởng đưa Tô Lạc tới ông đã lường trước sẽ xảy ra chuyện này, chỉ là không nghĩ nó dữ dội như thế: “Được rồi, trật tự!”
“Bạn học Tô, em tự giới thiệu về mình đi.”
“Xin chào, mình là Tô Lạc, là người bản địa, mẹ mình là người Trung Quốc nên mình muốn về đây học tập, trải nghiệm cuộc sống trước kia của bà, hi vọng sau này chúng ta có thể sống chung một cách thân thiện, tiện thể nói, mình rất mong chờ cuộc sống sau này nhé!” Nói xong anh ta còn nghịch ngợm nháy mắt.
“Aaaaa!”
“Bạn học Tô, chúng ta chắc chắn sẽ rất hoà hợp.”
“Đúng vậy, bạn học Tô, sau này có chuyện gì cứ tới tìm mình.”
“Bạn học Tô, cậu có bạn gái chưa?”
“Tô Lạc, mình muốn sinh khỉ con cho cậu!”
Mặc Khuynh Thành đang rất bình tĩnh liền bị một câu này làm giật mình, trời ạ, có cần thoáng thế không.
Hứng thú nhìn Tô Lạc trên bục giảng, chờ anh ta đáp lại những lời nói này.
“Bạn học này, hình như mình không có khả năng sinh khỉ con đâu.”
“Phụt...”
“Hahaha...”
“Khuynh Thành, cậu ta nói rất đúng, người sao có thể sinh ra khỉ được.”
Mặc Khuynh Thành cũng cười, ấn tượng tốt với Tô Lạc càng tăng lên.
Thầy Cao dở khóc dở cười: “Được rồi, mấy đứa đừng đùa nữa, bạn học Tô, em cứ xuống ngồi cạnh Tống Tiểu Bảo đi, vừa hay chỗ đó còn trống.”
Tô Lạc nhìn về phía cửa sổ, thấy Mặc Khuynh Thành đang nhìn mình , vui mừng lộ rõ: “Cảm ơn thầy.”
Anh ta đi xuống dưới lớp, bước chân càng lúc càng nhanh, lúc này ưu thế của đôi chân dài được bộc lộ, chỉ hai ba bước đã tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, nở nụ cười như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, có thể làm mọi thứ tan chảy: “Mặc Khuynh Thành, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Chào cậu, Cassiel.”
Nói câu như vậy sao cả lớp lại không hiểu, hoá ra Mặc Khuynh Thành và Tô Lạc biết nhau.
Đủ loại ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ cùng dồn về một chỗ khiến Lê An An cảm thấy da đầu mình tê dại, chỉ là, Mặc Khuynh Thành và Tô Lạc không cảm thấy gì thì thôi đi, sao đến cả Tống Tiểu Bảo cũng không có cảm giác gì, thật không công bằng!
Tống Tiểu Bảo như nhận ra ánh mắt của Lê An An, quay đầu cười ngây ngô.
Beep, ai muốn thấy phản ứng này chứ!
Tô Lạc nói vài câu với Mặc Khuynh Thành sau đó ngồi xuống cạnh Tống Tiểu Bảo, ở trước Mặc Khuynh Thành.
“Được rồi, bắt đầu học bài, mở sách giáo khoa trang 52, “Bàn về đạo Thầy” của Hàn Dũ, đầu tiên chúng ta cùng đọc sơ qua một lượt.”
“Xưa nay học giả ắt có thầy dạy, thầy là người truyền đạo, người tiếp thu tri thức, giải thích nghi vấn như vậy. Con người sinh ra không ai biết được tất cả mọi thứ, ai chẳng có điều không hiểu? Không hiểu mà không tìm thầy hỏi, điều không biết ấy sẽ mãi mãi không thể làm sáng tỏ được....”
Tiếng đọc bài vang khắp phòng học, còn Lê An An ngồi bên này đang đục nước béo cò.
“Ai, đẹp trai à nha, cậu làm thế nào quen Mặc Khuynh Thành nhà mình vậy?’’ Lê An An đung đưa hỏi Tô Lạc.
Tô Lạc không ngẩng đầu, thuần thục dùng quyển sách che trước miệng mình, hơi tựa người ra sau: “Cuối tháng trước, sáng hôm đó mình suýt nữa làm cậu ấy ngã.”
Lê An An hiểu ra, hoá ra còn có cả chuyện xưa như vậy.
Mặc Khuynh Thành lo cô nghĩ quá nhiều, nói thêm một câu: “Chỉ đơn giản vậy thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lê An An cười mờ ám, Mặc Khuynh Thành càng giải thích càng đáng nghi. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế, khó lắm mới được một lần chạy bộ buổi sớm, suýt nữa bị té ngã, ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lại có học sinh mới tới, hơn nữa cả hai người còn biết tên nhau, làm gì có ai bị va tới suýt ngã còn đi trao đổi họ tên chứ, rõ ràng có quỷ, phi, có quỷ mà!
Mặc Khuynh thành nâng trán, nhìn vẻ mặt cô ấy nhất định lại đang nghĩ linh tinh.
“A.”
“Thầy Cao đang nhìn.” Mặc Khuynh Thành mặt không đỏ tim không đập nói một câu.
Lê An An vội vàng giả bộ đọc bài, khẽ mím môi, mặt nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng lên phía bục giảng, sau đó quay đầu nhìn với ánh mắt hung dữ. bên trong viết rõ mấy chữ: Mặc Khuynh Thành, cậu dám gạt lão tử.
Mặc Khuynh Thành ngồi yên không động, nhóc con, nhìn tiểu gia ta có trị được ngươi hay không.