Edit: TranGem
“Vù, vù,…”
Gió lớn gào thét, mưa lớn như cả bầu trời đã bị chọc thủng, sấm sét và chớp giật như những tiếng hô chỉ huy các tướng sĩ đang dũng cảm chiến đấu.
Mặc Khuynh Thành nghe được lời nói cuối cùng của Tô Thụy, nhưng bước chân cũng không ngừng lại chút nào, trực tiếp đi thẳng vào màn mưa như trút nước.
Nước mưa điên cuồng hắt lên thân thể cô, xối ướt sũng mái tóc, chảy qua mi mắt cô.
Cô nhìn không rõ con đường dưới chân, chỉ một mực đi về phía trước, bỗng nhiên lại nghĩ tới ngày cô chết trước kia cũng có thời tiết như thế này, làm cô nảy sinh ảo giác, cả người rét run cầm cập cũng không bằng sự lạnh giá trong tâm hồn cô, bên tai còn văng vẳng những lời nói đêm đó.
“Tư Tư, em cần gì phải giải thích, đây đều là chuyện ngoài ý muốn.”
“Bắt Mặc Khuynh Thành về, cho dù dùng biện pháp gì cùng phải khiến cô ta kí tên cho tôi!”
“Mặc Khuynh Thành, không có gì quan trọng hơn tính mạng, chẳng lẽ cô không muốn gặp lại người nhà của cô sao?”
…
“Két”
Mặc Khuynh Thành ngã ngồi xuống đất, nước mưa rơi trên đỉnh đầu chợt biến mất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc dù màu đen đang che trên đầu cô.
“Anh cả?”
Giọng Mặc Khuynh Thành khàn khàn, làm Mặc Dận hết sức đau lòng.
Anh ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau từng giọt nước mưa đọng trên mặt cô: “Cục cưng, chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà?
Mặc Khuynh Thành ngẩn ra, đôi mắt lập tức ánh lên một tia sáng, đúng vậy, cô còn có nhà mà.
“Anh cả, chúng ta về nhà.”
Mặc Dận đưa ô cho Mặc Khuynh Thành cầm, rồi cúi người bế cô lên, động tác vững vàng khiến lòng cô nhất thời được an ổn trở lại.
Trở về nhà họ Mặc.
Mặc Dận trực tiếp bế Mặc Khuynh Thành về phòng, lấy khăn lông sạch từ trong nhà tắm ra cẩn thận lau khô tóc cho cô.
“Thím Trương, thím giúp cục cưng thay quần áo, cháu đi nấu canh gừng.”
Mặc Dận đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì cảm giác được có một lực nhỏ níu anh lại, vừa cúi đầu đã thấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Khuynh Thành đang nắm lấy góc áo anh.
Anh ngồi lại bên mép giường, nhẹ giọng nói: “Cục cưng ngoan, anh cả xuống dưới nấu canh gừng cho em, rồi sẽ trở lại ngay.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt như thể không có gì để bấu víu.
Mặc Dận không còn cách nào khác, cô như vậy thì anh làm sao mà rời đi được: “Thím Trương, thím xuống nấu canh gừng đi, để cháu thay quần áo cho em ấy.”
Thím Trương nhíu mày khuyên: “Đại thiếu gia, hay là để tôi làm đi, như vậy có vẻ không hay lắm.”
“Thím Trương, không sao đâu, thím cũng tháy giờ cục cưng không cho cháu rời khỏi đây, cháu cũng không phải tự mình giúp em ấy thay, thím cứ yên tâm đi.”
“Được rồi, vậy tôi xuống nấu canh gừng, lát nữa sẽ mang lên.”
“Được.”
Lúc ra cửa, thím Trương còn rất có tâm đóng cửa lại.
“Cục cưng, thím Trương đi rồi, bây giờ em bỏ tay ra một chút, để anh tìm quần áo cho em.” Mặc Dận vuốt mái tóc ướt sũng của Mặc Khuynh Thành, trong mắt chỉ có yêu thương và ôn nhu.
Lúc này, Mặc Khuynh Thành mới ngẩng đầu lên, dùng giọng nói khàn khàn đáp: “Anh cả, để em tự làm.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng lên đi về phía tủ để quần áo, tay tùy tiện cầm lấy một bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.
Mắt Mặc Dận nhìn theo động tác máy móc của Mặc Khuynh Thành, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, nhìn bước chân loạng choạng của cô, nhìn cô đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt anh.
Anh rũ mắt, vẻ mặt phức tạp, anh không biết Mặc Khuynh Thành làm sao, lại nghĩ tới tin tức buổi sáng, lúc đó trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa giận ngùn ngụt, nếu không phải vẫn còn chút lý trí thì có lẽ đã thật sự phóng xe thẳng đến Nhất Trung, vào trường lôi cổ cái tên Lộ Phàm kia ra đánh cho một trận. Trên mạng, tin tức này truyền đi với tốc độ ánh sáng, làm anh chợt hiểu ra tất cả chuyện này đều là một cái bẫy được thiết kế để hãm hại Mặc Khuynh Thành. Cũng may mắn là lại đúng vào lĩnh vực của anh, nên trước đó để đám Cường tử cùng phòng kỹ thuật đi xóa các tin tức xấu này, nhưng đây chỉ là trị được ngọn mà không trị được gốc, còn lại thì phải xem ý Mặc Khuynh Thành thế nào.
Mà tình trạng hôm nay của Mặc Khuynh Thành, đột nhiên làm anh ý thức được rằng mình hiểu về cô còn quá ít, chuyện buổi sáng trên mạng không thể đả kích cô đến mức này, nếu không Lê An An đã nói với anh rồi, cho nên, chắc chắn còn có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết, mới có thể làm cho cô hồn bay phách lạc thế này.
Có trời biết lúc đó nhìn thấy Mặc Khuynh Thành thì lòng anh đau đến thế nào. Trong mắt anh, Mặc Khuynh Thành lúc nào cũng hoạt bát, cho dù được cả nhà chiều chuộng nên có chút tùy hứng, kiêu ngạo, nhưng bản chất con người lại rất lương thiện. Lần trước xảy ra chuyện, sau khi cô tỉnh lại thì lập tức thay đổi, như thể cô đã thật sự trưởng thành, có bí mật của riêng mình, vừa nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy đau lòng, không thể hô hấp được.
“Cục cưng, bây giờ anh phải làm sao với em đây…”
Giọng đàn ông trầm thấp, lại tràn đầy sự phức tạp.
“Cạch.”
Nghe thấy tiếng cửa mở, Mặc Dận lập tức kìm xuống suy nghĩ trong lòng, vội vàng đi tới bế cô đặt lên trên giường.
“Cục cưng, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”v
“Không cần.” Mặc Khuynh Thành cúi đầu, không dám nhìn Mặc Dận, cô sợ anh sẽ hỏi, lại sợ anh sẽ không hỏi, không quan tâm cô.
“Cứ ngủ một lát đi, anh sẽ ở bên cạnh em, được không? Nhé?”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu: “Vâng.”
Mặc Dận cười vui vẻ, kéo góc chăn ra đắp kín người Mặc Khuynh Thành, rồi anh cúi đầu.
“Chụt.”
Trong không gian căn phòng yên tĩnh, âm thanh ấy như được phóng đại lên.
“Ngủ ngon.”
Gò má Mặc Khuynh Thành đỏ ửng, nhiệt độ ấm áp trên trán cho cô biết tất cả những chuyện này đều là thật.
Nhìn Mặc Dận ngồi trên ghế salon, cô nhắm mắt lại, sâu sắc cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, cô mới thấy toàn bộ linh hồn mình được xoa dịu.
Ngủ đi, tỉnh dậy thì mọi chuyện đều rồi ổn thôi…