Edit: TranGemy
“Reng reng reng.”
Lê An An vừa nghe thấy tiếng chuông, lúc ấy tiết của giáo viên dạy toán còn chưa kết thúc đã lập tức đứng lên hô to: “Tan học rồi!”
Tô Nhạc Thiên nhìn thầy giáo mặt mũi đen thui đứng trên bục giảng, chỉ biết lắc đầu, Lê An An này đúng là không chết được cũng phải tự tìm đường chết đây mà.
“Tay chân mấy người nhanh lên một chút, chậm thêm nữa là mình không chờ các cậu nữa đâu.” Le An An đứng tại chỗ dậm chân, dáng vẻ khó nén nổi sốt ruột.
“An An, cậu không cần phải gấp gáp như vậy, công viên Tử Lăng gần ngay đây thôi mà.”
“Nhạc Thiên, cậu không hiểu, An An đây là bị thần ăn nhập rồi.” Tống Tiểu Bảo đẩy đẩy gọng kính trên mũi, giúp Lê An An giải thích.
“Nhưng mà đồ ăn cũng ở đó rồi, cũng đâu có chạy mất.”
“Nhạc Thiên, đây là cậu không biết rồi, đồ ăn do thím Trương làm là những món mình thích ăn nhất, rất muốn ăn, rất rất muốn ăn, rất rất rất muốn ăn, sao các cậu còn đứng đơ ra đấy thế hả, còn không đi mau!”
Vì thế, Lê An An hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn theo hai tiểu binh dùng tốc độ của tên lửa lao ra khỏi lớp.
“Khuynh Thành, đồ ăn, mình tới rồi đây!”
Thật vất vả mới đợi được bọn họ, Mặc Khuynh Thành vừa nghe thấy tiếng Lê An An, trên đầu đã hiện đầy vạch đen, quả nhiên cô ấy thích nhất vẫn là đồ ăn.
“Khuynh Thành, cậu thấy mình đến nhanh không, đồ ăn của mình có phải bị nguội mất rồi không, có điều nguội cũng chẳng sao, tuy hương vị ăn không được ngon bằng lúc nóng, nhưng chung quy lại vẫn là rất ngon.”
Lê An An líu la líu lô nói một tràng dài đủ thứ chuyện về đồ ăn khiến Mặc Khuynh Thành đau hết cả đầu, trực tiếp cầm hộp cơm lên nhét vào tay cô ấy.
“Đây, đồ ăn của cậu.”
Lê An An suy nghĩ nhìn hộp cơm, sau đó ánh mắt sáng lấp lánh, thật tốt, cầm có vẻ nặng tay, có vẻ là không ít đâu.
“Các cậu tới rồi? Mau ngồi đi.” Cuối cùng Mặc Khuynh Thành cũng đuổi được Lê An An sang một bên, quay sang cười nói với Tô Nhạc Thiên và Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh cô ấy.
“Không biết mọi người thích ăn cái gì, nên cứ chuẩn bị bừa mỗi thứ một chút.” Mặc Khuynh Thành nói xong, không cần cô phải động tay, Mặc Dận đã mở mấy hộp đồ ăn ra, bên trong không chỉ có đủ các loại cơm nắm mà còn có rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn kèm, ngay cả trà cũng đã được pha sẵn.
“Khuynh Thành, thật vất vả cho cậu, chuẩn bị nhiều đồ như vậy.” Tô Nhạc Thiên cong cong đuôi mắt mang ý cười, ánh mắt lại liếc về phía Mặc Dận.
“Cái này cũng không phải là tự mình chuẩn bị, đều là Dận làm đấy.”
Mặc Khuynh Thành nói đơn giản một câu, nhưng dường như tất cả mọi người đều ngay lập tức nhìn về phía cô, ngay cả Lê An An cũng bất ngờ buông đồ ăn trong tay ra.
Cô bị mọi người nhìn cho phát sợ: “Sao thế?”
“Không có gì, bận rộn cả buổi sáng rồi, thân thể em còn chưa khỏe đâu, mau ăn chút gì đó đi.” Mặc Dận cười rạng rỡ, đưa tay mở hộp đồ ăn dành riêng cho cô ra.
“Oa!” Lê An An vừa nhìn thấy hộp đồ ăn tinh xảo kia, đột nhiên cảm thấy như vừa bị ngược một trận.
Bên trong cặp lồng này, cơm đều được nắm tỉ mỉ thành các loại hình thù, nhìn đáng yêu vô cùng.
“Khuynh Thành, hộp cơm của cậu tuyệt quá!” Thật muốn ăn. Một câu cuối cùng của Lê An An còn chưa ra khỏi miệng đã thấy động tác của Mặc Dận mà bị nuốt ngược trở lại, đây rõ ràng là anh đặc biệt chuẩn bị dành riêng cho Khuynh Thành.
“Đúng vậy…” Mặc Khuynh Thành cũng nhẹ giọng cảm thán, kìm lòng không được mà nhìn về phía Mặc Dận, vì sao cô lại cảm thấy đây là do chính tay anh tự làm nhỉ.
“Cục cưng, nhìn cái gì nữa, mau ăn đi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn phần cơm được trang trí cẩn thận đến độ tinh xảo hoàn mỹ, chọn bừa một cái cho vào miệng.
Mặc Dận nhìn theo động tác của cô, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ, món Mặc Khuynh Thành vừa ăn không phải là…
“Khuynh Thành, sao cậu lại ăn trước mình chứ!” Lê An An kinh ngạc hô lên.
“Khụ khụ khụ…”
Mặc Dận nhanh tay đưa trà hoa lên cho cô uống, thuận tiện dùng ánh mắt lạnh lùng đến tê liệt liếc Lê An An một cái.
Lê An An sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi, nhìn Mặc Khuynh Thành không ngừng ho khan, trong lòng có chút áy náy: “Khuynh Thành, cậu không sao chứ, mình không phải cố ý đâu.”
Mặc Khuynh Thành vừa ho khan vừa xua xua tay, ý bảo cô không sao, chỉ là cô vẫn ho đến đỏ bừng cả mặt khiến Lê An An càng thêm áy náy.
Mực Dận vẫn kiên trì vỗ nhẹ sau lưng cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Cục cưng, đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn anh, khóe mắt anh có chút ướt ướt, nhưng vẫn đang mỉm cười ấm áp với cô, thật quyến rũ.
Điều này làm cho Mặc Dận càng thêm trách móc Lê An An, thậm chí còn nảy sinh ý tưởng lẽ ra hôm nay không nên tìm mấy người bọn họ cùng đi dã ngoại.
“Được rồi, An An, cậu cũng mau ăn đi, để lát nữa là bị Tống Tiểu Bảo ăn hết đấy.” Mặc Khuynh Thành nói lảng sang chuyện khác, cũng thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Lê An An.
Không đúng, Lê An An vừa quay sang đã nhìn thấy Tống Tiểu Bảo cúi đầu ăn uống hăng say đến không ngẩng đầu lên được, ngay lập tức quên mất vừa rồi xảy ra chuyện gì, lớn tiếng hô: “Tống Tiểu Bảo! Cậu ăn chậm một chút cho mình!”
Nhưng mà, Tống Tiểu Bảo nào có nghe được lời này, tốc độ ăn lại càng nhanh hơn, Lê An An nhìn đến hai mắt cũng đỏ lên, đưa tay tay cầm bánh khoai môn vội vã nhét vào miệng.
Lúc này Mặc Khuynh Thành mới âm thầm thở phào một hơi, cô thật sự sợ cô gái ngốc này sẽ bị ánh mắt của Mặc Dận giết chết mất.
Mặc Dận cũng không phải là người ngốc, anh hiểu rõ ý tứ của cô, chỉ có thể yên lặng lấy trà gừng đặt trước mặt cô.
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành khẽ cong lên, nhìn dáng vẻ không cho phép cự tuyệt của Mặc Dận, đành cười khổ cầm bát trà lên uống.
Sau khi ăn xong, Lê An An nhanh chóng lôi kéo Mặc Khuynh Thành xuống núi chơi thả diều, Tống Tiểu Bảo cũng chạy theo góp vui, chỉ còn lại Mặc Dận và Tô Nhạc Thiên ở lại thu dọn tàn cục.
“Cậu có mục đích gì?” Sau khi xác định mấy người Mặc Khuynh Thành không không nghe thấy gì, Mặc Dận mới trực tiếp mở lời hỏi thẳng.
Động tác trên tay Tô Nhạc Thiên thoáng dừng lại trong một giây, ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường, nghi hoặc hỏi: “Anh Mặc, cái gì mà có mục đích gì?”
Mặc Dận đặt cặp lồng vào trong làn, nhìn về phía Tô Nhạc Thiên: “Cậu không cần phải giả bộ hồ đồ trước mặt tôi, tôi đã nói ra như thế, có nghĩa là đã tìm hiểu qua rồi.”
Tô Nhạc Thiên cũng không tiếp tục dọn dẹp, thẳng lưng đứng dậy, đột nhiên bật cười: “Không ngờ thế mà lại bị anh phát hiện.”
“Cassiel, người của gia tộc Franklin, cậu đến Trung Quốc, là vì mục đích gì?”