Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 72: Chương 72: Chương 71: Khắp nơi phản ứng




Edit: TranGemy

Nhà họ Mặc là một khung cảnh đầm ấm, còn có một số người khác lại như thể gặp mưa dầm liên miên.

“Bốp!”

“Mẹ chỉ cho con làm những chuyện gì, sao không làm được gì ra hồn thế hả!” Lưu Tinh nhìn Văn Tư Tư ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc nỉ non, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Mẹ, con thật sự không biết sao Mặc Khuynh Thành lại có thể lợi hại như vậy, cô ta chen vào giữa con với Tô Thụy, còn cướp cả bài nhạc phim của con, bây giờ 《 Nghê quân 》 bắt đầu phát sóng, danh tiếng của cô ta càng lúc lại càng lớn!”

“Hồ đồ, lúc đó mẹ đã bảo con phải nắm chắc lấy cơ hội, thế mà còn không làm được, đã vậy còn để cho con nhỏ tiện nhân kia cướp được cơ hội này, trước đó đã dặn con phải thu liễm lại âm thầm nghĩ cách, con đó! Không chỉ bị cô nhỏ đó nhìn ra, xém chút nữa còn không cả giữ được Tô Thụy, con xem con còn có tác dụng gì!”

“Mẹ, con biết sai rồi, vốn còn tưởng cô ta vẫn ngu xuẩn, cuối cùng ai ngờ được kẻ tâm cơ nhất lại là cô ta! Trước đây con đều bị cô ta lừa gạt.”

“Bây giờ nói thế nào cũng có tác dụng gì, con chờ đấy mà bị Tô Thụy vứt bỏ đi!”

Trên mặt Văn Tư Tư toàn là nước mắt, khiếp sợ nhìn Lưu Tinh: “Không thể nào, Tô Thụy sẽ không vứt bỏ con đâu mẹ, anh ấy nói yêu con nhất! Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.”

Lưu Tinh thầm than, nâng Văn Tư Tư từ dưới mặt đấy lên: “Đứa bé ngốc này, con quên hết những gì mẹ nói trước kia rồi sao, hào môn vô tình*, con còn chờ mong cậu ta thực hiện lời hứa hẹn với con sao, đừng có u mê nữa, con phải nhớ kỹ, chỉ có thứ nắm được trong tay mới là thật.”

*hào môn vô tình: nhà giàu quyền thế thì không có tình người –

Lúc này trong đầu Văn Tư Tư là một mảng hỗn loạn, cô ta biết những gì Lưu Tinh nói đều đúng, nhưng về mặt tình cảm vẫn muốn tin tưởng Tô Thụy.

“Mẹ, con…”

“Tư Tư, con không cần nói nữa, mẹ biết hết, có những chuyện chính con phải tự mình nhìn ra, con nghĩ xem, nếu Tô Thụy thật sự là một lòng một dạ với con thì sao còn đến phim trường thăm con tiểu tiện nhân kia.”

Tới phim trường!

Trong mắt Văn Tư Tư hiện lên vẻ phức tạp, chuyện tới thăm phim trường kia cô ta cũng biết, đó chính là lần cô ta đến phim trường cầu xin đạo diễn Từ, không ngờ lại gặp Tô Thụy mang theo một đống đồ đứng ngoài cửa.

“Tư Tư, mẹ sẽ không hại con, nếu Tô Thụy thật sự toàn tâm toàn ý với con, mẹ đương nhiên chúc phúc cho con, nhưng cậu ta không có, ăn trong bát còn ngó trong nồi, con thật sự coi bọn nhà giàu là kẻ đơn thuần à!”

Văn Tư Tư mạnh mẽ dùng lý trí áp đảo tình cảm cá nhân, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự kiên định: “Mẹ, mẹ nói rất đúng, Tô Thụy yêu con, nhưng anh ấy cũng tuyệt đối không buông tay Mặc Khuynh Thành, nhà họ Tô ở thành phố B đã phát triển đến mức độ cao nhất rồi, nếu còn muốn lớn mạnh hơn nữa, ắt sẽ mong muốn vào được Đế Đô, mà con thì không có tiền không có quyền thế để trợ giúp được cho anh ấy, chỉ có Mặc Khuynh Thành mới có thể.”

“Con có thể tỉnh táo mà suy nghĩ như vậy là được rồi, Tư Tư, con nhất định phải nhớ kỹ, cho dù tình hình có xấu đến đâu, đều không được để cho cảm tính lấn át lý tính, biết chưa?”

“Mẹ, con hiểu rồi.”

“Như vậy mới là con gái ngoan của mẹ, mau để mẹ nhìn xem, đánh là vì thương con thôi, để mẹ bôi thuốc cho con.”

“Mẹ, con không sao.”

Văn Tư Tư hạ tầm mắt xuống, che giấu xảm xúc trong đôi mắt, Tô Thụy, em sẽ để cho anh biết, ai mới là người thực sự có thể hỗ trợ cho anh được!

Ngược lại với tình hình nhà họ Văn, nhưng bên phía Tô Thụy cũng rất tệ.

Hôm nay vừa đến trường học đã nghe thấy mọi người thảo luận sôi nổi về bộ phim 《 Nghê quân 》 mới lên sóng tối qua, hơn nữa còn có người trực tiếp chạy tới trước mặt anh ta mà nói về Mặc Khuynh Thành.

“Tô Thụy, vận khí của cậu thật kém, trước kia Mặc Khuynh Thành tô vẽ mặt mũi như quỷ, còn thường xuyên không có ý tứ gì, bây giờ thì tốt rồi, không hóa trang thành chim công nữa, cũng không theo đuổi cậu nữa, thế nào, có phải giờ cảm thấy bên tai hết sức thanh tịnh không?”

“Ai da, cậu cũng đừng có làm Tô Thụy khó chịu thêm nữa, cậu ta coi mắt cá thành trân châu, bây giờ Mặc Khuynh Thành là ai chứ, người ta là đại minh tinh rồi, không chỉ có diễn xuất, còn có thể ca hát, mấu chốt nhất là được đạo diễn Từ nhìn trúng, nhất định sau này sẽ có tiền đồ rộng thênh thang.”

“Cậu nói như vậy là không đúng rồi, tiền đồ của Tô Thụy nhà chúng ta cũng không tệ đâu, cậu xem, giá trị nhan sắc cao, gia thế tốt, học tập cũng luôn nằm trong top đầu, nói ra thì, bây giờ Mặc Khuynh Thành rất xứng đôi với Tô Thụy!”

“Các người đừng ở đó mà nói hươu nói vượn nữa, mau về chỗ đi.” Tuy rằng Tô Thụy nghe mấy lời này rất thỏa mãn, nhưng trong lòng vẫn có gì đó khó chịu.

Mặc Khuynh Thành, cậu xem, bọn họ đều nói cậu với mình là trời sinh một đôi, cho nên cậu nhất định phải là của Tô Thụy tôi!

Trong trường học còn có một nơi mây đen mịt mù.

“Tống Tiểu Bảo, cậu nói xem Khuynh Thành xin phép nghỉ thì cũng thôi đi, sao Tô Nhạc Thiên cũng xin nghỉ thế này.” Lê An An nhìn lại tình hình của hai người, thế này là không có ai chơi cùng rồi!

“Không biết.” Tống Tiểu Bảo trả lời mà đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Cậu thì biết cái gì, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đọc sách rồi lại đọc sách!”

“Bạn học Lê, dù sao mình đọc sách cũng còn tốt hơn cậu cả ngày chỉ biết líu ríu như chim sẻ.”

“Cậu nói mình giống…”

Sau câu nói kia, Tống Tiểu Bảo tự động giơ tay lên che chắn, trong mắt hiện lên vẻ tội lỗi, cậu không muốn cãi nhau, sau khi trở về từ buổi dã ngoại, cậu luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh, cái cảm giác bất an như vậy thật không dễ chịu.

Người xin nghỉ Tô Nhạc Thiên, một chút cũng không biết bởi vì mình mà hai người bạn đang xảy ra tranh chấp, giờ này cậu ta đang ở nhà gọi một cú điện thoại quốc tế.

“Cassiel, có chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cha, con bị phát hiện rồi.”

“Bị phát hiện? Sao lại thế?”

Tô Nhạc Thiên kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua một lần.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát rồi mới nói: “Không ngờ tính cảnh giác của nó lại mạnh như vậy, chuyện này cũng không thể trách con được, con cũng không cần lo lắng, chúng ta cũng không có ác ý gì với bọn họ.”

“Vâng con cũng nói với anh ta như vậy, có điều, cha…”

“Có gì cứ nói thẳng.”

“Cha, anh ta đã biết con là ai, sao chúng ta không trực tiếp đưa anh ta về luôn?”

“Cassiel, cục diện bây giờ, nếu đưa nó trở về thì có khác nào đưa nó về chịu chết?”

“Cha, con không có ý này.”

“Cha biết, về sau không cần nói những lời này, con cứ áng binh bất động, đừng vội ra tay, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tự nhiên có thể trở về thôi.”

“Vâng.”

--- ------ ------ ------ ------

Hôm nay bạn ed mới đi quẩy đêm về. Tính đăng chương mới vào sinh nhật ed mà qua ngày mới mất rồi, hihi~~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.