Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 193: Chương 193: Dao nhọn




Edit: windy

Hai người rất nhanh liền rời khỏi, đến ngay cả thời gian chờ Mặc Khuynh Thành thay đồ cũng không có.

Lúc Mặc Khuynh Thành xuống lầu, trên sofa chỉ còn lại một mình Giản.

“Đi rồi?”

Như trong dự kiến, trực tiếp ngồi xuống, nâng chén trà lên bắt đầu uống.

“Mặc tiểu thư, cô một chút cũng không sợ hãi?”

Giản có chút tò mò, cô gái thế nào có thể khiến cho Y nguyện ý hy sinh nhiều như vậy.

“Tôi cần phải sợ?” Ngẩng đầu lên, nhíu mày, một giây sau, phản ứng của cô dọa Giản ngốc người.

“Ai nha, tôi rất sợ đó nha!” Làm ra bộ dáng kinh ngạc, rồi lại lập tức khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.

Giản sửng sốt, sau đó cười to.

“Ha ha ha, thú vị, rất thú vị! Thảo nào Y không nỡ, đáng tiếc, tôi không gặp cô trước rồi.”

“Cạch.”

Đặt chén trà xuống, vẻ mặt Mặc Khuynh Thành âm trầm, “Anh ta đã đi rồi anh còn lôi anh ta ra làm tôi thấy ghê tởm.”

Tiếng cười của Giản càng thêm mãnh liệt.

“Mặc, Mặc tiểu thư, hóa ra cô cũng chán ghét Y như tôi, thật là, sớm biết như vậy vừa rồi liền không nhận chỗ tốt kia nữa, như vậy tôi có thể giữ cô bên cạnh rồi.”

“Không thể tưởng được đường đường là người buôn súng ống đạn dược Tam giác vàng, lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy.”

Không hề che dấu khinh bỉ của mình, không phải nói những người này đều là việc không ác không làm sao? Sao hôm nay vừa thấy liền khác như vậy.

Đương nhiên, suy nghĩ như vậy cũng không khiến cho bản thân buông lỏng cảnh giác, có thể làm tới buôn súng ống đạn dược Tam giác vàng, vẫn là rất lợi hại, nếu như thực sự không có thủ đoạn nào, người người đều có thể làm được rồi.

Một giây sau, nụ cười khóe miệng Giản liền cứng ngắc, nháy mắt lộ ra vẻ ngoan độc.

“Phi.”

“Này, cô đánh không lại tôi.”

Anh ta sớm đã nhìn ra động tác của Mặc Khuynh Thành lập tức đứng dậy né tránh, nhìn mình ban đầu làm ghế tựa nháy mắt sụp đổ, anh ta liền phòng thủ, ừm, thân thủ kém hơn cô chút, đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không làm hành vi thô bạo mất hình tượng như vậy.

“Mặc Khuynh Thành, rốt cục cô là ai!”

Trước đó Y nói cô là một minh tinh của Hoa Hạ, anh ta cũng cho người điều tra qua, Y nói cũng không sai, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý giữ lại một người có thân thủ lợi hại như vậy ở bên cạnh, cho dù bản thân thấy cô ta rất thú vị.

“Tôi là ai? Không phải anh đã tra rất rõ ràng rồi sao?” Trực tiếp trợn trừng mắt, cũng không biết những người này vì cái gì mà mình làm ra chút ngoài dự liệu của bọn họ liền kinh ngạc như vậy.

“Chỉ là một minh tinh nhỏ bé lại có thân thủ như vậy, cô cho là tôi ngu ngốc sao?” Đã thế còn biết thân phận của mình, không lẽ là người của quân đội Hoa Hạ?

Nghĩ như vậy, anh ta càng thêm cảnh giác, toàn thân vận sức chờ công kích, chỉ cần Mặc Khuynh Thành nói ra một chút không đúng, anh ta liền ra tay.

“Ai dám làm một lão đại Tam giác vàng ngu ngốc được, tôi chỉ là cảm thấy anh quá yên tâm đối với tôi thôi.” Không sai, giống như hiện tại, cho dù là bộ dáng tùy thời chuẩn bị công kích, nhưng trong mắt lại không hề có sát ý.

Giản nghe xong, cũng không làm bộ dáng hung ác nữa, thâm sâu thở dài, uể oải nói: “Một chút cũng không đùa, thật là, nhưng mà cô làm sao biết được?”

Thật đúng là giả vờ mà...

Khóe mắt Mặc Khuynh Thành giật giật, “Trong mắt anh không có sát ý.”

Lúc này Giản mới bừng tỉnh, đập ót, “Không hổ là diễn viên nha, điểm đó cũng có thể phát hiện ra được, không được, tôi không phục, chúng ta làm lại lần nữa!”

Mặc Khuynh Thành: “...” Người này xem diễn trò đến nghiện rồi hả?

Nhìn cô không hiểu, Giản không phục, trực tiếp xông lên công kích trước.

Bởi vì trước đó đã nói thân thủ mình không bằng cô, cho nên ra tay có chút không lưu tình.

Đột ngột công kích khiến cho dưới chân cô có chút lảo đảo, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Chết tiệt, người này nói thế nào liền làm thế, biến ảo vô thường như vậy! Nhưng mà thân thủ thật không tồi, chí ít là ngoại trừ Mặc Dận, Công Thủy, cô gặp được đối thủ cực mạnh rồi.

Thu liễm tâm tư lại, thật sự đối ứng, tuy lúc trước đánh giá là thân thủ không bằng mình, nhưng không bảo đảm anh ta không đem toàn lực ra.

“Bốp.”

“Bang.”

Mọi người nghe được động tĩnh vội vã chạy tới, nhìn thấy một màn lại khiến cho họ kinh ngạc.

“Sao Boss lại động thủ với người này!”

“Mấu chốt là thân thủ của người này lại có thể cùng Boss không phân thắng bại!”

“Tôi cảm thấy không phải ngang nhau, không phát hiện ra động tác của Boss không ổn định như trước sao?”

Âm thanh líu ríu truyền vào trong tai Giản, khiến anh ta nghiến răng nghiến lợi. Xú nha đầu chết tiệt, nếu không bởi vì cô, mình sẽ trở nên chật vật thế này sao?

“Thời điểm đối chiến vẫn còn phân tâm, xem ra anh không làm thật nha.”

Giọng nói cất lên, trong giây lát, tốc độ trên tay cô nhanh hơn, đột nhiên biến hóa khiến cho Giản phản ứng không kịp.

“Ưm.”

Ngực trúng một đánh, theo bản năng lui về phía sau vài bước.

“Boss vậy mà lại thua! Thật không thể tin được!”

“Đúng vậy, không nhìn ra cô gái trẻ tuổi lại có thân thủ như vậy, nhưng mà Boss thua không phải là chúng ta cần báo thù sao?”

“Hình như là có chuyện như vậy, chúng ta phải lên sao?”

“Hay là thôi đi, Boss cũng đánh không lại cô ấy, chúng ta làm sao có thể đánh lại được.”

“Cùng tiến lên là được.”

“Ngu dốt, anh nghĩ như thế liền muốn bị đánh à! Huống hồ Boss còn chưa nói gì, ngoan ngoãn đứng chờ, đừng xen vào việc người khác.”

Người nọ ôm đầu: “...” Này có phải nhàn quá không?

Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, trêu tức nhìn anh ta, “Thuộc hạ của anh thật không tồi, hay là chờ ngày tôi rời khỏi, tặng tôi mấy người đi?”

“Cô muốn? Cho hết cô.”

Hiện tại Giản không chỉ đau ngực, đến tim cũng đau, rốt cục là anh đã tạo nghiệt gì vậy, sao lại có mấy thuộc hạ không đáng tin như vậy!

“Boss thật độc ác.”

“Ngài ấy không độc ác, khẳng định là cảm thấy chúng ta vô dụng rồi.”

“Hừ, chúng ta vô dụng, ngài ấy cũng vô dụng.”

“Hừ, anh không muốn đi theo Boss nữa hả?”

“Không nghe thấy sao, ngài ấy nói lúc đưa cô ấy đi liền đưa chúng ta cho cô ấy đó.”

“Tuyệt đối không có khả năng, kiểu minh tinh này, lấy đâu ra nhiều tiền mà nuôi chúng ta được.”

“Nói rất có lý, nhưng chúng ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Boss được.”

“Còn không mau cầu xin?”

“Này có chút gian nan, thôi, thuận theo tự nhiên đi, dù sao mấy năm nay tôi cũng tích góp được không ít, cho dù không làm gì nữa, cũng có thể giàu hết đời rồi.”

“Xem tiền đồ của anh kìa!”

“Cắt, đừng nói anh không nghĩ như tôi!”

...

Giản cảm giác giữa cổ có một cỗ máu dâng lên, muốn nói lời nói trước chỉ là nói nhảm, hiện tại anh ta liền cảm thấy mình có nên thay đổi người dưới tay chút không, thân làm Boss, thực sự là bất lực!

Mặc Khuynh Thành có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới thuộc hạ dưới tay một lão đại buôn súng ống đạn dược lại ở chung giống như anh em, thế giới quan coi như bị phá vỡ hết rồi.

“Được rồi, lão tử mệt mỏi quá, quả thực, không hổ là người Mặc gia, già cũng biến thái, mà trẻ cũng biến thái.”

Mặc Khuynh Thành: “...” Già?

“Anh quen người Mặc gia?”

“Đúng vậy, nhưng có một số việc cô vẫn không nên biết thì tốt hơn, nhưng mà cô yên tâm, an tâm ở đây, coi như ở nhà đi.”

Coi như ở nhà?

Tâm tư Mặc Khuynh Thành không ngừng cuồn cuộn, cô sớm biết quốc gia có chỗ sáng chỗ tối, có lẽ những người này là người làm ngầm đi, nhưng sao Nhan Tử Diệp lại không biết?

Giản như nhìn ra nghi ngờ của cô, “Mặc tiểu thư, không cần nghĩ quá nhiều, thân phận của chúng tôi, người không liên quan tuyệt đối không biết.”

Hiểu rõ cười, xem ra thân phận của bọn họ cực kì kín đáo.

“Vậy thì cảm ơn anh trước vậy.” Mặc kệ thế nào, tóm lại không cần nhắc nhở treo mật nữa.

“Nói khách khí cái gì, đều là người một nhà, nếu cô thật muốn cảm ơn, liền cảm ơn Y đi, tôi cũng không biết anh ta vậy mà đưa cô cho tôi đâu.”

Nói tới đây, anh ta cũng không thể không cảm thán vận mệnh an bài, nếu người Y giao Mặc Khuynh Thành không phải là mình mà là người khác, anh nghĩ đến lúc đó, coi như biết rõ, cũng đã muộn rồi.

“Nhưng mà sao cô có thể ở cùng Y vậy?”

Mặc Khuynh Thành trợn trắng, cái gì ở mà cùng? Xem cô là phân, Nhan Tử Diệp là tảng đá thối tha hả?

Nhưng cô vẫn giải thích: “Lúc quay phim ở nước M, tự nhiên đụng phải trên đường, tôi cũng rất kỳ quái vì sao lần đầu tiên gặp mặt liền mang theo mục đích, mà anh ta còn điều tra tôi rất rõ ràng nữa.”

“Vậy sao...”

Y ở trong hội có tiếng là tính tình bất định, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy Y có thể hy sinh lợi ích lớn như vậy vì một người, nếu là người khác, không cần nghĩ muốn, trực tiếp bắn chết rồi.

“Đúng rồi, Hoa Hạ thế nào rồi?” Cô đã không còn là Mặc Khuynh Thành trước đây, coi như cho dù cô không tiếp xúc với những thứ này, cô cũng biết một chút.

“Chuyện bên Hoa Hạ tôi cũng không rõ lắm, nhưng cô đừng lo lắng, có Mặc lão gia ở đó, sẽ không xảy ra nhiều chuyện đâu.”

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, cô tin ông nội của mình, cũng tin tưởng Mặc gia.

“Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cô muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi, nhưng mà tôi nhắc nhở một câu, không cần gửi bất cứ tin tức cầu cứu gì cho ai đâu.”

“Tôi hiểu.” Cô biết Nhan Tử Diệp không có khả năng an tâm để cô ở đây, bên ngoài khẳng định có người của anh ta.

Đêm khuya, trực thăng về tới sân thượng tòa nhà.

“Nhan Tử Diệp, anh lại đi đâu vậy!”

Không biết Quảng Y biết được tin thế nào, trực tiếp ở chỗ này chờ anh ta, ai ngờ tới tận tối mới trở về, gió lạnh đã thổi cô ta tới đóng băng rồi.

“Tôi ngược lại không biết Quảng đại tiểu thư từ khi nào lại thấy hứng thú với chuyện của tôi rồi.”

“Nói thế nào anh cũng là người của Quảng gia, tôi không thể quan tâm chút sao?”

“Tôi không phải người Quảng gia!”

Ngực phập phùng lên xuống, giọng điệu lạnh lùng, phát tiết nội tâm phẫn nộ của anh ta.

Cái gì mà người Quảng gia, anh ta chưa bao giờ là người Quảng gia! Anh ta chỉ là con dòng dõi thư hương, một người khát vọng tình thương của cha, một người được mẹ phó thác!

Quảng Y bị dọa cho lui về sau một bước, sau đó châm chọc nói: “Nhan Tử Diệp, cho dù anh có phủ nhận thế nào, cũng không thể thay đổi được dòng máu trong người anh, thế nào, khinh thường người Quảng gia? Anh đừng có quên, cha của anh là ai.”

Nhan Tử Diệp lạnh lùng phi một cái, “Tôi đương nhiên biết cha của tôi là ai, cha tôi là Nhan Nguyên Nhậm, ông ấy là người đối tốt duy nhất với tôi sau mẹ tôi.”

“Nhan Nguyên Nhậm? Nhan Tử Diệp, anh lại chối bỏ toàn bộ quan hệ với Quảng gia, nhưng ông ta có thể cho anh cái gì? Tình cảm? Đừng nói đùa, thế giới này không cần mấy thứ hư vô mờ mịt gì đó, chỉ cần có tiền tài quyền lực mới là quan trọng, mà những thứ này, Quảng gia có thể cho anh, nếu không thì làm sao anh có thể trở về Quảng gia?”

Quảng Y một chút cũng khinh thường anh ta, chỉ là dã chủng mà thôi, giả bộ khát vọng tình thương của cha.

“Quảng Y, tôi nghĩ cô chưa bao giờ biết, trở về Quảng gia, cô cho là tôi nguyện ý?”

Từ nhỏ đến lớn, anh ta vẫn tự hỏi chính mình, vì sao mẹ cho dù đã chết, cũng muốn mình trở về Quảng gia, nói cái gì mà nhận tổ quy tông, anh ta cũng bất giác hiểu được, cho dù trong người anh ta có nửa dòng máu là huyết mạch Quảng gia thì thế nào, cho tới bây giờ đều là người xa lạ, hà tất phải kỳ vọng tới chút tình thân kia. Sự thật cũng đã chứng minh toàn bộ, anh ta đúng.

“Không muốn? Nhan Tử Diệp, con mẹ nó anh còn làm bộ như ai đó ép buộc anh, bà mẹ kỹ nữ kia của anah không phải thứ tốt đẹp gì!”

“Rầm.”

Nhan Tử Diệp trực tiếp đạp Quảng Y ngã trên đất.

“Quảng Y, cô muốn chết cứ việc nói thẳng, tôi rất thích trên tay dính máu tươi người nhà Quảng gia.”

“Nhan Tử Diệp, anh dám!” Quảng Y có chút sợ hãi, nhưng tự tôn không cho phép cô ta lùi bước.

“Cô thử xem.”

Ngồi xổm người xuống, dưới ánh mắt của mọi người, bàn tay trực tiếp bóp lấy cổ Quảng Y.

“Ư... Nhan, Nhan Tử Diệp, tôi, tôi sai rồi...”

Thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp, rốt cục cô ta cũng biết sợ hãi, đáng tiếc, Nhan Tử Diệp không nguyện cứ như thế liền tha cho cô ta.

“Quảng Y, có đôi khi tôi thực sự cực kì hâm mộ độ ngu xuẩn của cô, chứng minh Quảng gia bảo vệ cô cực kì tốt, nhưng tôi thì sao, cô có biết tôi đã sống như thế nào không? Cô không biết, bởi vì khi tôi xuất hiện tại cửa nhà Quảng gia, chỉ có sự chán ghét của cô.”

Quảng Y cầm lấy tay anh ta, muốn ngăn anh ta lại, nhưng một người không hề có thân thủ như cô ta sao có thể địch lại một người đàn ông trưởng thành được.

“Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ để ý tới toàn bộ Quảng gia, tôi trở về, chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của mẹ tôi thôi, nhưng các người đó, không chỉ coi tôi như kẻ thù, lại còn tìm cách đối phó tôi, Quảng Y, cô cảm thấy tôi nên tha thứ cho cô sao?”

“Hư, không cần nói gì, nếu không thì tôi sẽ không nhịn được mà trực tiếp bóp chết cô.”

Quảng Y hoảng sợ ngậm miệng lại, sợ anh ta thực sự sẽ bóp chết mình.

“Như vậy không phải ngoan sao, Quảng Y, sao cô không nghĩ ra, tôi đây trở về Quảng gia để cướp đoạt Quảng gia với các người, hay là Quảng gia một mực lợi dụng tôi? Tôi chưa từng tiêu một đồng của các người, nhưng mà, người ông nội thân thiết nhất của cô cùng với người cha thân yêu của cô, lại coi tôi như công cụ, lần lượt lợi dụng, đúng rồi, còn có người em trai tốt của cô nữa, vốn không muốn so đo với các người, nhưng các người càng làm như vậy, tôi muốn là không phản kích, giống như có lỗi với nhiều năm chiếu cố bấy lâu nay?”

“Arthur.”

“Dạ.”

“Đưa Quảng đại tiểu thư cùng thuộc hạ của cô ta đi, không được thất lễ, đợi tới khi nhiệm vụ hoàn thành.”

“Rõ.”

“Khụ khụ khụ.”

Tay Nhan Tử Diệp buông lỏng ra, Quảng Y cuống quít che cổ của mình điên cuồng hít thở không khí mới, từng giây từng phút vừa rồi, cô ta liền cảm thấy thần chết đã ở bên cạnh mình rồi, Nhan Tử Diệp thật sự quá khủng bố rồi.

Nhan Tử Diệp đứng lên, lấy khăn tay ra, lau sạch sẽ từng ngón tay, sau đó tùy ý ném sang một bên.

“Quảng Y, nếu cô còn tiếp tục quấy rối, tôi có thể thật sự bảo đảm không xong...”

“Tôi, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về Hoa Hạ.”

Cô ta không dám ở cùng một chỗ với Nhan Tử Diệp nữa, cô ta phải về Hoa Hạ, đúng, lập tức trở về!

“A, trở về? Quảng Y, đã quá muộn rồi.”

Quảng Y đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta nói, cái gì mà đã quá muộn rồi, cô ta muốn trở về trực tiếp bay về là được, hay là...

“Nhan Tử Diệp, anh, anh muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tuyệt đối để cho cô trở về không mất sợi tóc nào.”

Quảng Y cảm thấy thả lỏng, Nhan Tử Diệp đã nói như vậy, thì cô ta liền không vội trở về nữa, tuy không biết anh ta rốt cục muốn làm gì.

“Arthur, đưa về.”

“Vâng ạ.” Đi tới bên cạnh Quảng Y, lạnh lùng nói: “Quảng đại tiểu thư, mời.”

“Được.”

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng khắp đường phố an tĩnh.

“Leng keng.”

“Thiếu gia ở trên lầu.”

“Cảm ơn chú Trương.”

“Đội trưởng, chúng tôi đến rồi.”

“Ừ, đến rồi.”

Mặc Dận nhìn những người trước mắt, rõ ràng là năm người Mặc Khuynh Thành huấn luyện trước đó.

Liễu Uông nắm chặt quả đấm, hơi kích động nói: “Đội trưởng, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau hành động rồi!”

Mấy người khác tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.

“Lần này, vất vả cho các cậu rồi.”

Giang Minh nói: “Đội trưởng, anh đừng nói như vậy, chúng tôi bình thường trong doanh trại toàn ngốc người không thì ngồi nói chuyện, lần này có thể cùng nhau hành động, làm cho chúng tôi rất kích động.”

“Lời này nói rất đúng, tuy hiện tại chúng tôi làm về kỹ thuật, nhưng thân thủ vẫn là quan trọng nhất, tôi cũng đã lâu không đánh nhau một trận thoải mái rồi!” Người nói chuyện chính là Biện Dương tóc đỏ.

“Biện Dương, anh đây là cảm thấy huấn luyện ngày thường sắp xếp khiến anh quá thoải mái rồi hả?” Lâm Chiêu đẩy đẩy gọng kính, buồn bã nói.

Biện Dương thuận tiện đứng lại phía sau, cười nịnh: “Sao có thể, anh Lâm huấn luyện vừa vặn tốt, vừa vặn tốt.”

“Chậc, Dương tử, cậu thật có tiền đồ.”

“Cậu có tiền đồ, có bản lĩnh thì cũng không cần mỗi ngày cầm món đồ chơi rách nát này!”

“Đó mà rách nát? Dương tử, cậu nghĩ súng của tôi là để chơi hả!”

“Thế nào, súng có đôi khi không bằng dao đâu!”

“Cậu!”

“Được rồi, hai người nói ít một câu đi, còn trách không đủ chuyện sao?” Mặc Giác nâng trán, vì sao ấn tượng thần thánh liền biến thành như vậy rồi.

Không sai, đây chính là đội quân chủ lực thần bí nhất trong doanh trại – đội quân mũi nhọn, bọn họ chính là con dao nhọn của đất nước, dao nhọn, chỉ cần đất nước ra lệnh đến chỗ nào, dao nhọn sẽ nhắm ngay chỗ đó.

Nhưng mọi người tham gia quân ngũ nói nghe nói qua đội ngũ này, lại không có ai từng gặp qua thành viên trong đó, cho dù là người có quân hàm quan quân, cũng không biết, bởi vì bọn họ là đội ngũ trong tay Nhất Hào, ngoại trừ ông ta, không có người nào khác biết được thân phận cụ thể của bọn họ.

“Xem ra bay một ngày cũng không tiêu hao nhiều tinh lực của các cậu.”

Mặc Dận cảm thấy cực kỳ vui mừng, đây là đội ngũ anh tiếp nhận từ tay Mặc Tuyển Thần, những người này cũng là anh chọn lọc ra, những người anh em kề vai chiến đấu đến bây giờ, có lẽ những người đó đều cho rằng dao nhọn cũng chỉ có sáu người, nhưng bọn họ không biết, người đứng đầu dao nhọn là Mặc Tuyển Thần, ông mang theo năm người, mà mình lại mang thêm năm người, tin tưởng về sau dao nhọn sẽ càng thêm lớn mạnh.

“Đội trưởng, chút thời gian đó tính gì, nhớ ngày đó lúc chúng ta...”

“Đi đi đi, Hứa Minh Chí, anh vẫn nên ngậm miệng lại đi, lại nói lúc trước rồi.”

Hứa Minh Chí xui xẻo định nói tiếp, nhưng lời nói của anh ta tất cả mọi người đều biết hết, mà hiện tại, cho dù dao nhọn để lâu không dùng, cũng là một phát trúng.

“Một khi đã như vậy, tôi liền bố trí nhiệm vụ cho các cậu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.