Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 206: Chương 206: Quyển 2 - Chương 108




edit: windy

Trời đêm tối đen, không có bóng dáng ngôi sao nào.

Trong biệt thự, mọi người thấy Quảng Lương Bình quay lại, nghi hoặc nhăn mày lại.

Không phải ông ta đã rời khỏi rồi sao?

“Lão Quảng, sao ông lại quay lại? Có phải cảm thấy cứ như vậy rời đi là không tốt không?”

Trình Kiến Cương mở lời, hoàn toàn như không nhìn thấy người Quảng Lương Bình đưa tới.

“Hừ, lão Trình, ông đừng giả bộ nữa, nói vậy trong lòng các người cũng rõ suy nghĩ của tôi, một khi đã như vậy, tôi cũng không quanh co lòng vòng với các người nữa.” Đảo mắt sang Mặc Ngật, “Mặc Ngật, lúc trước Tiểu Y cùng A Chỉ đến chỗ ông muốn ở bên cháu trai cháu gái ông, hiện tại tôi đã biết lý do ông không đồng ý rồi, a, lúc đó hai người kia chắc đã ở bên nhau rồi, nhưng mà cũng phải, nếu là ở bên nhau rồi tôi còn có một điều thắc mắc, hiện tại không cần nữa.

“Lương Bình, ông vẫn không thu tay lại sao?” Mặc Ngật nói khẽ, trong giọng nói bao hàm vô hại.

“Lão Mặc, vì sao cha tôi phải thu tay lại! Nếu không bởi vì các người quấy rối, Hoa Hạ bây giờ, chính là của chúng tôi!”

“Hạo Bân!”

Trực tiếp cắt ngang lời ông ta, ở đây nhiều người như vậy, cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng không thể nói trắng ra như vậy.

“A, lão Quảng, ông còn không cho con trai ông nói hết? A, không phải là hỏng chút chuyện thôi sao, chỉ cần ai có chút đầu óc liền rõ ràng tà tâm của ông.” Vũ Văn Vinh ôm ngực, gạt Trình Kiến Cương ra, sâu xa nói.

“Vũ Văn Vinh, nơi này không có liên quan tới Vũ Văn gia, Tống gia các người, nếu hai nhà các người muốn giữ lại địa vị gia tộc, liền nhanh chóng cút khỏi nơi này cho tôi!”

“Cút? Thật xin lỗi, Quảng Lương Bình, tôi không biết cút thế nào, ông có muốn làm mẫu không?” Ánh mắt khinh thường, Tống Lập cảm thấy Quảng Lương Bình này có phải có chút tự tin quá mức rồi không?

“Này, lão già, lúc trước không có tiến vào quân giới hay chính giới, hiện tại liền bị ông khinh thường rồi hả, ài, thật đáng buồn thật đáng buồn.”

Lắc đầu, vẻ mặt bi thương, mọi người đứng xem đầu đầy hắc tuyến.

Già vậy vẫn còn diễn, thật là lão vương lâu năm không diễn!

“Xem ra các người là không định rời đi, như vậy cũng được, để khỏi phải sau này gặp mặt thấy ngại ngùng, Nhị Hào, tôi nghĩ những chứng cớ đó có thể đưu bọn họ ra công lý rồi.”

Nhị Hào?

Sẽ không phải là Nhị Hào kia chứ!

Mọi người nhìn ra cửa, Tào Thiểm từ phía sau những người đó đi ra.

“Quảng lão gia chủ, ông nói chứng cứ nào?”

Xì xào...

Không thể nào, chẳng lẽ trên tay Quảng gia thật sự có những chứng cứ gia tộc này? Không có khả năng đi, không nói đến những người khá, cả Mặc gia, nhiều năm qua cũng chưa bao giờ nghe nói bọn họ mượn quyền lực làm đặc quyền, nói thẳng ra, Quảng ngược lại lại hống hách hơn.

Quảng Hạo Bân lấy trong túi ra một chồng giấy chuyển lên, “Nhị Hào, đây là chứng cứ chúng tôi thu thập được, mời xem qua.”

“Nhiều như vậy?”

Nhị Hào nhìn mấy người Mặc Ngật, ánh mắt lấp lánh.

“Đúng, lúc trước khi chúng tôi điều tra cũng không thể tin được, người của tứ đại gia tộc lại làm ra chuyện như vậy, ngay từ đầu tôi còn nghĩ phía bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cha tôi nói chứng cứ chính là chứng cứ, cho dù có cái gì khó nói, cũng không rửa sạch được.”

Hay cho câu chứng cứ chính là chứng cứ! Mặc Khuynh Thành lần này là tức giận thật, hận không thể tiến lên trực tiếp xé toạc gương mặt ghê tởm của bọn họ.

“Cục cưng, đừng kích động.” Mặc Dận kéo tay cô, ngăn cản động tác của cô.

Mặc Khuynh Thành quay đầu nhìn anh, trong đáy mắt tất cả đều là lửa giận.

Nắm chặt tay cô vỗ nhẹ nhẹ, “Cục cưng, ông nội có kế sách đối ứng.”

Chuẩn bị bước chân tới lại lui về, nếu anh đã nói như vậy, xem ra tình huống như vậy bọn họ đã đoán được rồi, nhưng mà... Gặp phải ánh mắt rét lạnh xẹt qua, những chuyện đã qua, người Quảng gia tuyệt đối không thể buông tha!

Giờ phút này Nhị Hào đã mở tập giấy ra, tốc độ xem từ chậm đến nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng kém.

“Rầm.”

“Thật quá đấng!”

Tập giấy thật dày rơi trên mặt đất, người đứng gần đó tò mò nhìn tập giấy trên mặt đất, sau đó sắc mặt liền trắng xanh.

“Sao lại có thể như vậy? Điều này không có khả năng!”

“Tống gia bán thuốc giả? Sao tới bây giờ chưa từng nghe qua tin tức như vậy?”

“Vũ Văn gia hối lộ quan chức? Chuyện này thật nực cười, thực lực của Vũ Văn gia còn cần hối lộ?”

“Mặc gia buôn súng ống đạn dược? Đây có phải là sự thật hay không?”

“Ai biết được, những chứng cứ này đều khác biệt rất lớn so với hình tượng bình thường của bọn họ.”

“Đều nói biết người biết mặt không biết lòng, có lẽ chính là mặt ngoài lương thiện, trong lòng đều là ác động!”

“Lời này cũng không đúng...”

Mỗi người một ý kiến, mấy người là đương sự lại bình tĩnh nhìn, cũng khiến cho nghi ngờ của bọn họ bị lung lay.

Không lẽ bọn họ không lo lắng, hay là chứng cứ Quảng gia lấy ra là giả?

Những phản ứng này cũng nằm trong dự kiến của Quảng Lương Bình.

“Mặc Ngật, với tình cảm nhiều năm của chúng như vậy, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng những chứng cứ này là tôi điều tra ba lần được kết quả này, nếu là ông thật sự không muốn thừa nhận, tôi còn có nhân chứng.”

“Quảng Lương Bình, tôi ngược lại không biết ở trong mắt ông, vẫn còn giữ được tình cảm của chúng ta, thời gian dài như vậy tới nay, hành động của ông chúng tôi đều đã để ở trong mắt, chẳng qua luôn để đó, vốn tưởng ông có thể vừa lòng, kết quả, là chúng tôi quá mức khờ dại rồi.”

“Ha ha ha!”

Quảng Lương Bình cười, “Nhượng bộ? Lời này mà Mặc Ngật ông cũng có thể nói ra, nhớ ngày đó chúng ta cùng nhau trải qua thời gian gian nan, nhưng cuối cùng địa vị Mặc gia các người lại cao hơn Quảng gia, này còn chưa tính, nhưng Mặc Ngật ông để tay lên ngực tự hỏi xem, vì sao không đồng ý đám cưới, hai gia tộc lớn mạnh, ông lại chọn một người phụ nữ không có thân phận gì làm phu nhân Mặc gia, nhớ ngày đó con gái của tôi thích con ông biết bao nhiêu!”

“Quảng Lương Bình, chuyện này là lỗi của tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, huống hồ ông thật sự cảm thấy dã tâm của ông là vì không đám cưới?”

Mặc Ngật thật sự dở khóc dở cười, ông không biết chuyện năm đó lại bị Quảng Lương Bình lấy ra làm cái cớ cho dã tâm của ông ta!

Mấy người khác cũng lộ ra bộ dáng không dám tin, cũng chỉ có người mặt dày như vậy mới cảm thấy mọi người trên đời này đều có lỗi với ông ta.

“Lão Quảng, cho dù ông có thể miễn cưỡng lấy cớ này, chúng tôi đây có mấy người mà?” Trình Kiến Cương cực kì muốn biết bọn họ vẫn luôn không có xung đột lớn, sao Quảng Lương Bình lại không buông tha cho bọn họ.

“Các ông?” Quảng Lương Bình nhìn, đôi mắt thâm sâu xuất hiện vẻ châm chọc, lại nhanh chóng biến mất, “Lão Trình, tôi biết các ông trách tôi đưa ra những chứng cứ này, nhưng thân là người giúp nhân dân, tôi có nghĩa vụ tra ra những thứ bại hoại này.”

Trình Kiến Cương trực tiếp cười lạnh lên tiếng, ý của ông ta là bọn họ là bại hoại hả? Đi, nói nhiều cũng không thể thay đổi được điều gì.

“Ông đã nói chúng tôi làm ra việc này, còn có nhân chứng, nếu như chúng tôi không theo bước tiếp theo của ông, liền có lỗi với âm mưu đã lâu của ông rồi, nhân chứng đâu, gọi lên đi.”

Quảng Lương Bình quay đầu nhìn về phía Nhị Hào, Nhị Hào gật gật đầu, “Quảng lão gia chủ, nếu có người chưa từ bỏ ý định, vậy thì mời nhân chứng ra đây đi.”

“Hạo, Hạo Bân?”

“Vâng, cha.”

Quảng Hạo Bân lôi một người đàn ông gầy yếu từ trong đám người ra, tóc trắng xanh cúi xuống, có vẻ đặc biệt thê thảm.

“Ông à, ông không cần phải sợ, có chuyện gì cứ nói cho tôi.”

Trên mặt Nhị Hào mang theo nụ cười hòa ái, chăm chú nhìn người trước mặt.

Từ Đông Phong kích động cúi đầu, khẩn trương không biết nói thế nào cho phải.

“Đồng hương, không cần khẩn trương, người nơi này sẽ không khó xử ông, cứ yên tâm nói đi.”

Từ Đông Phong cắn môi dưới, giống như hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, “Nhị, Nhị Hào, việc này tôi không nên nói ra, chỉ là hiện tại tôi thật sự cùng đường rồi, tại đây có rất nhiều thế lực của Đế Đô, người dân như tôi đặc biệt nhiều, bình thường nhẫn nại cho qua đi, nhưng mà hiện tại tôi đã tan cửa nát nhà rồi, cũng không có gì hay để ý nữa.”

“Đồng hương, ông nói tiếp đi.”

Từ Đông Phong tiếp tục nói: “Nhà của chúng tôi vốn đã cũ rồi, phá bỏ và dời đi nơi khác cũng rất bình thường, nhưng chỉnh phủ không bồi thường cho chúng tôi, cũng không cho nhà cửa, ngay từ đầu không dám đòi hỏi nhiều, hàng xóm cũng đến hỏi, kết quả liền không trở về, về sau tôi thật sự không đợi được nữa, vụng trộm đi tìm thử, mới biết hóa ra bọn họ căn bản là tính toán tay không bắt sói trắng!”

“Thật quá đáng!”“Ngay dưới chân Đế Đô lại xảy ra chuyện như vậy!”

“Tới cùng là tập đoàn nào làm ra chuyện như vậy, quả thực không đem chúng ta để vào mắt!”

“Đúng vậy, nhưng mà, chuyện này không lẽ có liên quan tới người ở đây?”

Câu nói đầu tiên của người này đã nói ra suy đoán của mọi người, không ngừng đem tầm mắt nhìn về phía mấy người có khả năng, sau đó chờ đợi chuyện phát triển tiếp.

“Dưới sự quản lý của tôi, lại xảy ra chuyện như vậy, đồng hương, ông không phải sợ, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ông, ông có nhớ rõ lúc đó là ai phụ trách phá bỏ và có nhiệm vụ dời đi nơi khác?”

“Là ông ấy!”

“Xì xào.”

Từ Đông Phong chỉ vào Vũ Văn Vinh.

“Là Vũ Văn lão gia chủ? Không có khả năng đâu!”

“Này có cái gì mà không có khả năng, thương nhân không phải là nặng lãi!”

“Tập đoàn Vũ Văn tuyệt đối không phải kiểu vì chút lợi ích mà buông tha cho thanh danh mấy chục năm qua!” Người nói chuyện cũng là thương nhân, ông ta biết rõ thanh danh là thứ quan trọng nhất của thương nhân.

“Lời này nói không sai, nhưng ông đừng quên tập đoàn Vũ Văn với ba gia tộc khác có quan hệ rất tốt, chỉ cần bọn họ mắt nhắm mắt mở, ai dám có gan nói bậy!”

“Nhưng tôi không tin bọn họ sẽ làm chuyện như vậy, nhân chứng cũng có thể làm giả được.”

“Ông thúi lắm!”

Từ Đông Phong hận không thể trực tiếp xông lên trước đánh cho người đang nói một trận.

“Đồng hương, ông bình tĩnh một chút!”

Quảng Hạo Bân đúng lúc ngăn ông ta lại, “Đồng hương, bọn họ không biết sự tình, ông không cần để ý, dù sao đầu sỏ cũng đang ở trong này.”

Từ Đông Phong lùi lại, đôi mắt đầy tơ máu rơi trên người Vũ Văn Vinh, “Vũ Văn lão tặc! Tôi muốn ông đền mạng!”

Vũ Văn Vinh từ trong đám người đi tới, bình tĩnh hỏi: “Đồng hương, tôi biết ông đang tức giận, nhưng tôi có thể đảm bảo, tập đoàn Vũ Văn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

“Ông đương nhiên nói như vậy! May mắn khi đó tôi có chuẩn bị trước, các người xem!”

Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần là người ở đây, tầm mắt đều rơi vào trên người Vũ Văn Sâm.

Vũ Văn Vinh cũng quay đầu nhìn anh ta, “Sâm nhi, rốt cục là thế nào?”

Vũ Văn Sâm cau mày, trong lòng hồi hộp một phen, đây không phải là lần đó đi tới Vũ thành điều tra bị chụp lại sao?

“Ông nội, khoảng thời gian trước con tới Vũ thành điều tra chút chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là vì chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác.” Sau đó quay đầu nhìn Từ Đông Phong, “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ khả năng nhà ông đang gặp khó khăn, nhưng này cũng không phải là vì ông nhất thời ham tiền, không sai, tập đoàn Vũ Văn là đang chuẩn bị kế hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác của chính phủ, nhưng đây là văn kiện chính phủ gửi xuống, chúng tôi không có khả năng sửa đổi, càng không thể giống như lời ông nói, tôi không bắt sói trắng.”

“A, cậu đã thừa nhận phải đi điều tra phá bỏ và dời đi nơi khác rồi, vậy không phải đại biểu việc cậu làm cậu cũng rõ?”

Vũ Văn Sâm nhăn mày lại, “Khả năng hiểu lời của ông có vấn đề, chuyện này cùng với tập đoàn Vũ Văn không có vấn đề gì, ông không cần đem điều này, hắt nước bẩn lên trên người chúng tôi.”

“A...? Xem ra cậu là chuẩn bị không thừa nhận, vậy cũng không sao, cũng không biết cậu có biết người này không?”

“Đó là người nào?”

“Boss!”

“Quảng Hạo Bân, mau buông anh ta ra!”

Chết tiệt, bọn họ vậy mà đánh anh ta thành ra như vậy! Nếu không phải bản thân quen thuộc anh ta, thật là không biết người bị thương chính là trợ lý Điền Bác Kim của mình!

“Xem ra cậu quen người này?”

“Người kia là ai?” Vẻ mặt Nhị Hào lộ vẻ nghi ngờ.

“Nhị Hào, người kia chính là trợ lý của Vũ Văn Sâm, Điền Bác Kim, cũng là người gây ra tai họa cho Từ Đông Phong.”

“Chính là cậu! Lão tử đánh chết cậu!”

Từ Đông Phong nghe được lời ông ta nói, trực tiếp xông lên đánh tới tấp.

“Tôi đánh chết cậu, đánh chết cậu!”

“A! Tôi, tôi là phụng mệnh hành sự!”

Không xong!

Vũ Văn Sâm nhìn tình huống hiện tại, cũng hiểu rõ Điền Bác Kim bây giờ đang vu oan giá họa!

“Đồng hương, ông không nên đánh, đây chính là nhân chứng quan trọng, Vũ Văn Sâm, cậu quen người này chứ?” Quảng Hạo bân biết rõ là quen biết, lại vẫn ra bộ không biết mà hỏi, nếu không nhìn được trong ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của ông ta, Vũ Văn Sâm thật cho là toàn bộ chuyện này không phải ông ta thiết kế.Hay lắm, cũng dám tính kế anh!

“Không sai, tôi quen người này, là trợ lý của tôi Điền Bác Kim.” Nếu không thừa nhận, mới đúng là có tật giật mình.

“Không thể nào? Quả thực là tập đoàn Vũ Văn làm? Thật là quá đáng!”

“Quả thực là phụ lòng tín nhiệm của chúng ta! Tôi còn bảo với mẹ là ngày mai tới trung tâm Vũ Văn đi dạo, hiện giờ xem ra, hay là thôi đi.”

“Khả năng Vũ Văn Sâm không biết đâu, tôi thấy thế nào cũng thấy Vũ Văn Sâm sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

“Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, vậy mà còn chưa tin, có phải cô nhìn trúng Vũ Văn Sâm này rồi không?”

“Nói cái gì vậy! Tôi thừa nhận, tôi có hảo cảm với Vũ Văn Sâm, nhưng là hảo cảm với soái ca, đó là thưởng thức, trái lại anh, từ sau khi Quảng gia tới đây, anh vẫn luôn ở phía sau châm ngòi, xem ra anh cùng một bọn với bọn họ!”

“Thúi lắm! Sao tôi có thể cùng bọn với bọn họ, nói cho cô biết, tôi chỉ là tùy việc mà xét!”

“A, tùy việc mà xét? Từ lúc công tử đính hôn tới giờ, liền một mực nghĩ tất cả mọi cách làm cho người ta có ấn tượng đồi bại với bọn họ, còn nói tùy việc mà xét, quả thực là nực cười!”

“Cô!”

“Tôi cái gì, tôi cũng là tùy việc mà xét!”

“Được rồi.” Nhị Hào nhíu mày, lạnh giọng nói một câu, sau đó nói với Vũ Văn Sâm: “Vũ Văn Sâm, cậu còn có gì để nói?”

Vũ Văn Sâm vuốt hai tay, bất đắc dĩ nói: “Nhị Hào, nếu ông liền cứ như vậy mà phán định là tôi làm, tôi cũng không thể nói gì hơn.”

Hay cho lấy lùi làm tiến!

Quảng Lương Bình sớm biết người trong mấy gia tộc này đều không phải người đơn giản.

“Cháu Vũ Văn, cháu đang ngầm thừa nhận rồi hả? Kì thật chuyện này một mình cháu là làm không nổi, có phải là có người nào hỗ trợ không?”

“Ha ha.”

“Cậu cười cái gì!” Quảng Hạo Bân nhìn Vũ Văn Sâm chuyện xấu ập lên đầu vẫn có thể cười lên tiếng, trong lòng liền không vui, vì sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy, không phải là bạn tốt với mấy người kia sao? Sao không cầu cứu?

“Quảng Hạo Bân, tôi cười các người quá tự cho là đúng, vật chứng có thể giả tạo, nhân chứng có thể vu oan giá họa, kết quả các người còn khẩn trương định tội tôi như vậy, tôi ngược lại là không biết, Quảng gia có thể điều khiển Nhị Hào trong lòng bàn tay, rốt cục là dã tâm lớn bao nhiêu.”

“Oanh.”

“Cậu nói bậy bạ cái gì đấy!” Trong mắt Nhị Hào thoáng hiện lên vẻ kích động, theo bản năng trực tiếp phản bác!

Xong rồi!

Quảng Lương Bình giận trừng mắt nhìn Tào Thiểm thiếu kiên nhẫn, bọn họ chỉ là hoài nghi, nghe được lời của ông ta như vậy, hiện tại xác định là khẳng định rồi!

“Nhị Hào, cậu không nên tức giận, những người này chẳng qua là vùng vẫy giãy chết mà thôi!”

Vừa nói, vừa ám chỉ ông ta.

Tào Thiểm kiềm chế lại, khôi phục như bình thường, nhưng sắc mặt vẫn có chút âm trầm, “Vũ Văn Sâm, lời này cậu nói hơi quá đáng!”

“Tào Thiểm, là tôi nói quá đáng, hay là nói trúng bí mật sâu nhất trong lòng ông rồi?”

“Vũ Văn Sâm, lời không có căn cứ cậu vẫn nên không nói thì tốt hơn.” Quảng Lương Bình khép hờ hai mắt, trong giọng nói bao hàm cảnh cáo.

“Quảng lão gia chủ, nếu tôi dám nói ra miệng, đương nhiên cũng có chứng cứ.”

“Vũ Văn Sâm cũng nói có chứng cứ? Chẳng lẽ Nhị Hào thật là người Quảng gia?”

“Không có khả năng đâu, dù nói thế nào địa vị Nhị Hào cũng cao hơn Quảng gia, nếu như thật sự là như thế, vậy vì sao vị trí này lúc trước không phải là người nhà Quảng gia?”

“Đúng vậy, nâng đỡ một người không quen biết lên được vị trí này còn không bằng nâng đỡ người trong nhà.”

“Nhưng mà xem bộ dáng kia của Vũ Văn Sâm, nói hình như là thật rồi?”

“Này rốt cục là làm sao vậy...”

“Vũ Văn Sâm, tôi nể tình cậu là tiểu bối, nhưng nói như vậy thì vẫn không nên đâu.”

Quảng Lương Bình chấn kinh, một giây sau lại khôi phục như bình thường, không sai, nơi này tất cả mọi người sẽ không tin lời nói vớ vẩn như vậy, này cũng biết rõ vì sao rồi.

“Quảng lão gia chủ, ông không nên kích động, tôi nói có chứng cứ chính là có chứng cứ, đương nhiên, chứng cứ này cũng không giả dối như trong tay người nào đó, cũng không biết Quảng lão gia chủ có lá gan để tôi đưa chứng cứ ra không?”

“Quảng...”

Tào Thiểm đè lại lo lắng bối rối, bình tĩnh nói: “Nếu cậu vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết, như vậy liền lấy chứng cứ ra cho chúng tôi xem đi.”

Khinh thường xuy một tiếng, đem tầm mắt nhìn về phía Mặc Dận ở trên đài, lúc này, phải nhờ anh rồi...

“Lật tử.”

“Anh Dận, đến đây.”

Lý Lợi cầm một chiếc USB, đi tới chỗ chiếu phim, đem đầu USB cắm vào máy tính, rất nhanh, trên sân khấu liền xuất hiện một video.

“Quảng lão gia chủ, ông nói bọn họ có thể đáp ứng không?”

Đây là chuyện đã xảy ra ở Quảng gia ngày đó!

Ở đây người thuộc phía bên Quảng gia không tự chủ được nhìn một chút Quảng Lương Bình sắc mặt trở nên rất khó coi, đây là chuyện gì, lại bị người khác quay lại được!

“Tào Thiểm, bọn họ tuyệt đối sẽ đáp ứng.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà lão gia chủ, tôi có một vấn đề vẫn...”

“Đủ rồi!”

Quảng Hạo Bân thật sự nhìn không được nữa, nếu để cho cái này chiếu tiếp, như vậy kế hoạch chuẩn bị từ lâu không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao?

Xông lên trước, ý muốn đập nát máy tính ra.

“Này, ông muốn làm gì? Máy tính này là tự tôi thiết kế, giá cả cũng không ít, nếu là phá hủy, ông đền cho tôi à?”

Lý Lợi che ở trước mặt ông ta, ra vẻ vắt cổ chày ra nước.

Mặc Khuynh Thành che miệng cười trộm, Lật tử này thật biết trợn mắt nói dối, đây rõ ràng là máy tính công ty, còn nói là tự thiết kế, thuận tay đánh cướp cũng không thể đánh cướp như vậy.

“Cút ngay ra cho tôi! Mấy thứ trong máy tính đều là giả!”

“A...? Giả? Tôi ngược lại muốn hỏi một chút, những thứ này là cái gì?”

Nhất Hào dẫn người đi tới, lúc đi qua Tào Thiểm, trong ánh mắt rõ ràng mang theo tàn khốc.

“Nhất Hào.”

Đi lên đài, Nhất Hào vỗ vỗ vai Mặc Dận, “Thật sự xin lỗi, làm cho tiệc đính hôn của cậu biến thành như vậy.” Cực kỳ hiển nhiên, ông biết đối với Mặc Dận, đính hôn với Mặc Khuynh Thành là cực kì quan trọng.

“Không sao, đính hay không đính cũng không thay đổi được chúng tôi quyết định ở bên nhau.” Nói xong, liền quay đầu nhìn Mặc Khuynh Thành, trong ánh mắt tất cả đều là ôn nhu.

Nhất Hào vui vẻ gật đầu, sau đó đi lên giữa sân khấu cầm micro, lạnh lùng nhìn Quảng Lương Bình, “Quảng Lương Bình, ông vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”

“Nhất Hào, tôi không hiểu ý của ông, chẳng lẽ ông tin tưởng video không thể tưởng tượng được mà Mặc gia lấy ra?”

Kế hoạch đã thực hiện, cho dù bị nhìn thấy thì đã thế nào, ông ta nhất định phải đạt được vị trí kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.