Hồng Cao không nghĩ tới Mặc Dận sẽ gọi Mặc Giác đến, dưới uy lực cường đại áp xuống, ông gian nan nuốt nước miếng.
“Mặc trưởng quan, sự tình không giống như ngài nghĩ đâu.”
Mặc Giác trực tiếp cắt ngang lời của ông, cười yêu dị, nói ra lời khiến cho ngực Hồng Cao bị đè nén.
“Tôi chỉ cần biết cục cảnh sát các người bắt nạt em gái tôi là được.”
Ngụ ý, sự tình thế nào không quan trọng, quan trọng là... Mặc Khuynh Thành bị bắt nạt rồi.
Sắc mặt Hồng Cao khẽ thay đổi, chuyện này không chỉ liên quan đến những cảnh sát khả nghi này, còn liên quan đến thanh danh của cục cảnh sát, nếu không thể việc lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, như thế tất cả mọi người ở Đế Đô liền biết bọn họ chẳng những vu oan cho người dân vô tội, lại còn dùng thủ đoạn để ép kí tên, vậy sau này còn ai dám tin tưởng cảnh sát có thể thay bọn họ đòi lại công đạo nữa.
“Mặc tiên sinh, Mặc trưởng quan, Mặc tiểu thư, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, có thể hay không...”
“Không được!”
“Ông cho là cái chợ mà cò kè mặc cả?”
“Ai ôi, đau chết em rồi.”
Hồng Cao giật giật nhìn Mặc Khuynh Thành ở trong lòng Mặc Dận kêu to, hiện tại rất muốn phá hỏng làm sao bây giờ?
Mặc Giác làm bộ không nhìn đến, nhưng trong lòng là vụng trộm bật cười, hành động của em gái quả thực là quá tuyệt vời, đáng tiếc một màn như vậy không thể chụp lại cho đám người Mặc Ngật xem bảo bối họ nâng ở trong lòng bàn tay làm xấu là như thế nào.
Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành vào ngực, lạnh nhạt nói: “Cục trưởng Hồng, ông không muốn nháo lớn chuyện này, có biết mấy người đi cùng thôi là ai không?”
Lê An An nhất thời cảm thấy bản thân có đất dụng võ, ưỡn ngực, trên mặt bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn.
“Dù gì ông cũng là Cục trưởng, không nghĩ tới lại có quan hệ mật thiết với Phó Cục trưởng La Khánh kia, thế nào, bắt nạt công tử chúng tôi không có chỗ dựa? Ông chờ đấy!”
Cô làm bộ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Hồng Cao nhìn thấy động tác của cô như vậy, vội vàng nói: “Ngăn cô ấy lại!”
Lê An An nhìn cảnh sát vây quanh, nhanh chóng trốn ở phía sau Ban Hữu, mở miệng nói: “Các người đừng tới đây, nếu không thì tôi sẽ quay lại, nói cho dân chúng cả nước biết, cảnh sát bắt nạt người dân vô tội vị thành niên!”
“...”
Địch Lương Tuấn thấy một màn như vậy yên lặng thoáng nhìn qua Mặc Khuynh Thành, không hổ là người Mặc gia mang đến, quang minh chính đại khiến người khác tức đến hộc máu.
Cảnh sát chung quanh đều không biết nên làm gì bây giờ, bọn họ xông lên hay là không lên?
Địch Lương Tuấn bất đắc dĩ nói với Hồng Cao: “Cục trưởng, tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên xử lý công khai.”
Hồng Cao suy nghĩ phủ quyết đi, “Loại chuyện này sao có thể trực tiếp xử lý, để cho người ngoài nghĩ như thế nào!”
Địch Lương Tuấn giải thích nói: “Cục trưởng, ngài nghĩ bọn người Mặc Khuynh Thành sẽ từ bỏ ý đồ, đuối lý vốn là chúng ta, còn không bằng trực tiếp thoải mái chấp nhận giải thích, như vậy thanh danh cục cảnh sát còn có thể vãn hồi một chút.”
Bên ngoài cục cảnh sát, các phóng viên phát hiện manh mối đều đã gắt gao vây quanh ở cửa, thần kinh căng thẳng, sợ trực tiếp bỏ qua tin tức.
“Mặc Khuynh Thành thật là hung thủ? Xem ra không giống.”
“Anh biết cái gì, đừng quên, giữa Văn Tư Tư với cô ta có một người đàn ông.”
“Không thể nào, tôi đã gặp qua người kia, bộ dáng còn không có đẹp bằng người nhà cô ấy.”
“Ai, anh khoan hãy nói, bộ dáng của Mặc Khuynh Thành xinh xắn không phải không có đạo lý, nhìn người nhà xem, quả thực liền là nghịch thiên rồi.”
“Đúng vậy, hâm mộ muốn chết.”
“Bọn họ xuất hiện rồi!”
Hồng Cao đi ở phía trước, Địch Lương Tuấn đứng ở bên cạnh cùng Kỷ Thực.
“Cục trưởng Hồng, Mặc Khuynh Thành có phải thật sự là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Văn Tư Tư không?”
“Hành vi như vậy về mặt pháp luật là cố ý giết người sao?”
Hồng Cao mang theo tươi cười hướng phía mọi người nói: “Mặc Khuynh Thành tiểu thư không phải là hung thủ, chúng tôi chỉ tìm cô ấy để giúp đỡ điều tra, ngược lại mà nói, ngược lại là cục cảnh sát chúng tôi có lỗi với cô ấy.”
Một vị phóng viên nhanh trí nháy mắt nói: “Cục trưởng Hồng, ý của ông là có người gây ra bất lợi với Mặc Khuynh Thành?”
Địch Lương Tuấn tiến lên một bước, nói: “Vấn đề này cứ để tôi trả lời đi, sự tình là như này, chúng tôi mang Mặc Khuynh Thành trở về, là muốn hỏi mấy vấn đề, ai ngờ...”
Ông đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra một lần, sau đó nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi cô phụ tín nhiệm của mọi người, vậy mà lại để cho loại chuyện này phát sinh, thực xin lỗi.”
“Xì xào...”
Không nghĩ tới sự tình lại như vậy, bọn họ không ngừng chụp ảnh, sợ bỏ qua tin tức hot.
Hồng Cao: “Ngày mai chúng tôi sẽ đăng báo giải thích, cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ cho nội bộ chúng tôi xảy ra vấn đề.”
Đây là cách Địch Lương Tuấn nghĩ ra được, nếu chuyện này dù thế nào đều sẽ bị lộ ra ngoài, còn không bằng chính bọn họ nói ra.
Sau đó, Mặc Dận mang theo đám người Mặc Khuynh Thành rời khỏi cục cảnh sát về nhà.
Mặc gia.
Mạc Thúy Tư vừa nhìn thấy Mặc Khuynh Thành đi đến, trực tiếp ôm chặt lấy cô.
“Cục cưng, rốt cuộc cháu cũng trở lại, hại bà lo lắng suốt.”
Hai tay Mặc Khuynh Thành không ngừng vỗ sau lưng của bà, Mạc Thúy Tư dù sao cũng lớn tuổi rồi, thân thể không còn khỏe như trước kia, cảm xúc quá mức kích động, nếu là té xỉu gì gì đó, ngược lại bản thân sẽ áy náy chết.
“Bà nội, chỉ có chút chuyện thôi, cảnh sát chỉ là hỏi con mấy vấn đề thôi, không cần lo lắng.”
Mạc Thúy Tư nghe được cô nói như vậy, lập tức quát: “Cháu còn không biết xấu hổ mà nói thế, nhớ năm đó lão nương Đại Sát Tứ Phương, cháu đó, chút chuyện như vậy, trực tiếp bắn một phát là xong, dây dưa kéo dài, khiến cho xôn xao dư luận, cháu còn không biết tỉnh lại!”
Mặc Khuynh Thành giống như cầu cứu nhìn về phía Mặc Ngật, người còn không mau lên quản vợ của người đi!
Mặc Ngật khụ một tiếng, trong giọng nói hỗn loạn không hờn giận, “Bà già, lời này của bà là có ý gì, nhớ năm đó nhớ năm đó, hiện tại đã hết thời đó rồi, thời điểm đó chúng ta đều có súng, hiện tại chỗ nào của cục cưng có súng!”
Đúng vậy!
Mặc Khuynh Thành đồng ý gật gật đầu, sau đó đột nhiên cảm giác không đúng, ý này là muốn có súng, bản thân liền trực tiếp bắn những người đó?
Chỉ là sau đó suy nghĩ, muốn bọn họ đưa cho mình một khẩu cũng không sao, dù sao bản thân cũng lâu rồi không dùng.
Mạc Thúy Tư chống nạnh nói: “Không có súng trách ai! Còn không phải là lão già ông muốn làm đặc quyền, ông xem trong mấy người đó, chỉ có ông là Đại Công Vô Tư, nếu không phải vì thế, Tuyển Thần lúc trước sẽ không...”
“Bà già!”
“Mẹ!”
Hai tiếng nói vang lên, trực tiếp ngắt lời của Mạc Thúy Tư.
Bà xấu hổ nói: “Dù sao, ngày mai ông liền cho cục cưng một khẩu súng để phòng thân.”
Mặc Ngật bất đắc dĩ nói: “Biết rồi biết rồi, bà lắm chuyện.”
Ngày hôm sau, độ hot trên mạng không có đi xuống, Mặc Khuynh Thành liền nhìn một cái bay đến khách sạn H.
Tuy chỗ thuê có chút khác biệt, nhưng địa điểm quen thuộc này khiến cho cô bớt đi thời gian quen thuộc hoàn cảnh.
Lễ khai máy chọn tại ngọn nói phía sau khách sạn H.
Thác nước chảy thẳng xuống, nước suối trong suốt dọc theo dãy núi chậm rãi chảy theo dòng, cây cối tươi tốt xanh um, chung quy có khéo léo thân qua lại xuyên qua.
Từ Lập mang theo người mang theo máy quay đồ đạc bước qua bước lại dẫm nát bùn đất có chút ấm ướt, cuối cùng chọn được địa điểm để khai máy.
Đây là sườn núi có vẻ nhẹ nhàng, phía dưới sườn núi có một dòng suối nhỏ trong suốt, dòng suối nhỏ bên cạnh tương khảm từng viên đá nga noãn, dẫm lên trên, cực kì thoải mái.
“Mọi người xem, bên trong còn có cá!” Quý Đồng kinh ngạc chỉ vào dòng suối nhỏ nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía dòng suối, quả nhiên, bên trong không chỉ có mỗi cá thôi.
Địch Thiên: “Có lẽ để cho chúng ta bắt mấy con cá.”
Sau khi Từ Lập nghe được, lập tức táo bạo nói: “Không được, nơi này là nơi chúng ta khai máy, nếu mà phá hủy hoàn cảnh tự nhiên của nơi này, sẽ là điềm xấu.”
Sùng Thiệu cũng nói: “Không sai, nghi thức khai máy là có chỗ nói như vậy.”
Quý Đồng vốn là vui sướng theo từng lời từng chữ của bọn họ, triệt để tắt.
Phó Đạo diễn Phạm Vĩ nói: “Được rồi, trước không cần nghĩ tới mấy thứ này, nhanh dọn dẹp những thứ này cho xong, bỏ lỡ thời khắc khai máy, xem xem Đạo diễn Từ không đánh chết các người không.”
Từ Lập tức giận nói: “Tôi nào có hư hỏng như vậy! Này, sao mọi người vẫn cứ thất thần như vậy, không muốn ăn cơm hả!”
“Ha ha ha.”
Câu cuối cùng của ông quả thực liền có loại cảm giác nói nhiều sai nhiều, quả nhiên, vẫn lên nhanh chóng làm việc, nếu không thì Từ Lập thực sự quật chết bọn họ.
Một cái bàn thật dài được đặt ở trên đá nga noãn, đầu tiên trải lên trên một tầng vải đó, hai cái giá cắm nến, một lư hương, heo nướng cùng với đồ ăn lần lượt đặt lên.
Chín giờ, lễ khai máy bắt đầu.
Từ Lập nói: “ Bộ tác phẩm Ma kiếm truyền kỳ này, kỳ thật là phát hiện vào một năm trước, thời điểm mở ra trang đầu tiên, liền có cảm giác muốn ngừng mà không được, khi đó cách một năm, tôi bù thêm tất cả diễn viên, cũng chiếm được sự ủng hộ của công ty Q&Y cùng với công ty Mặc Ẩn, chúng tôi tin tưởng, dưới sự cố gắng của rất nhiều người, bộ tác phẩm này nhất định sẽ nhấc lên dậy sóng...”
Ông tiếp tục nói: “Một kính lên trời, hai kính đất đai, ba kính con sông, bốn kính cây cối, năm kính...”
Một ly rượu Bạch Cửu đổ xuống đá nga noãn, theo dòng suối nhu hòa, chảy về phía xa.
“Dâng hương.”
Từ Lập đầu tiên, theo thứ tự cầm hương trong tay lần lượt cắm vào giữa lư hương.
“Đốt pháo.”
“Đùng đùng...”
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng vùng núi.
Cuối cùng một tiếng kết thúc, Từ Lập nói: “Được rồi, chúng ta thu thập đồ, đưa đến trong miếu.”
“A? Những thứ này không phải chúng ta ăn?”
Phạm Vĩ giải thích nói: “Nếu là hiếu kính Thiên Địa, mấy thứ đó chúng ta ăn làm sao, cách đó không xa có một cái Tự Miếu, chúng ta đem những thứ này đặt ở đằng đó là được.”
“Được rồi.”
Khách sạn H, không chỉ là địa điểm nổi tiếng chụp hình, còn có phố ăn vặt nổi tiếng, bên trong đầy đủ món ngon khắp các nơi, bởi vậy cũng thỏa mãn không ít minh tinh quay phim.
Từ Lập chọn quán đồ ăn Trung Quốc, tuy nhỏ, nhưng hương vị cực kì chính tông.
“A, không phải Đạo diễn Từ sao, thế nào, đến đây quay phim rồi hả?”
Bọn họ vừa mới ngồi xuống chỗ, liền nghe đến tiếng nói truyền đến cách đó không xa.
Từ Lập thu liễm tươi cười trên mặt, “Đạo diễn Liêu cũng quay phim ở đây hả? Thật là có duyên.”
Được gọi là Đạo diễn Liêu đích thị là một người đàn ông gầy gò mắt híp, ông ta nói: “Lần này Đạo diễn Từ quay phim thể loại gì? Chẳng lẽ lại là cổ đại? Thật sự là đáng tiếc, tôi vẫn chờ mong ông sẽ lại làm bộ tiên hiệp tiếp, đáng tiếc a.”
Người phía sau ồn ào.
“Đạo diễn Liêu, người cũng không biết, bộ tiên hiệp đệ nhất của Đạo diễn Từ đúng là cực kỳ thảm, người để cho ông ấy quay, không phải miễn cưỡng ông ấy?”
“Đúng vậy, tiên hiệp vẫn là Đạo diễn Liêu quay là tốt nhất, Đạo diễn Từ không có khả năng quay thể loại này.”
Liêu Minh phất phất tay, nói: “Mọi người đừng nói vậy, tuy Đạo diễn Từ là học đệ của tôi, nhưng năng lực của ông ấy là rõ như ban ngày, chỉ là tiên hiệp không thể sánh với những bộ khác, không chỉ cần có diễn viên tốt, vẫn còn có đoàn đội tốt, tôi cũng may mắn, gặp được mọi người có kỹ thuật như vậy.”
“Lạch cạch.”
Tiếng thìa bát tiếp xúc đột nhiên ngắt lời của bọn họ.
Người phía sau Liêu Minh cau mày nói: “Này, cái người này không biết cắt ngang lời người khác nói là cực kì không có đạo đức sao!”
“Thẩm Lực, cậu khoan hãy nói đã, cô ta ấy, chưa bao giờ biết hai chữ đạo đức viết như thế nào.”
“Nói thế nào nhỉ?”
“Không chỉ cướp đoạt người đàn ông của bạn thân, còn hạ độc thủ, sinh non hai lần, sau cùng còn bức tử cô ấy, quả nhiên là độc phụ.”
Đạo diễn Liêu vừa nghe, bày ra bộ dáng giảng giải đạo lý, “Đạo diễn Từ, hiện tại con mắt tuyển chọn diễn viên của ông càng ngày càng kém, diễn viên như vậy sao ông còn dùng, có phải thiếu tiền hay không? Tôi có thể giúp đỡ ông một chút.”
“Rầm.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp đem nước trong chén hắt về phía bọn họ, trước khi bọn họ còn chưa nói liền nói trước: “Nước hôm nay sao lại bẩn như vậy, Đạo diễn Từ, có phải ông chủ bỏ đồ bẩn vào không.”
Từ Lập làm bộ như vô tội hỏi: “Không thể nào, ta nhớ rõ cửa hàng này đồ ăn sạch sẽ nhất, ăn ngon nhất.”
Mặc Khuynh Thành tận tình khuyên bảo nói: “Đạo diễn Từ, này người cũng không biết, người bây giờ đó, vì chút lợi ích nhỏ, là có thể biến đúng thành sai, đến ngay cả bạn bè, cũng có thể tranh giành được.”
Nghiêm túc trên mặt Từ Lập lại không thể che hết ý cười ở đáy mắt, “Như vậy sao, không được, để ta đi nói chuyện với ông chủ.”
Mặc Khuynh Thành thở dài, “Đạo diễn Từ, người chẳng qua chỉ là một đạo diễn nho nhỏ, người ta làm sao có thể nghe ý kiến của người được, đáng tiếc lòng người dễ thay đổi mà.”
Nhất Nhân nghe hiểu Mặc Khuynh Thành đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, đều nói nước trong chén đều hắt vào phía đám người Liêu Minh, thở dài, sau đó nói xong quan điểm chính mình.
Thôi Nghi Giai: “May mà bảo bối nhà tôi nói ra, nếu không thì uống hết chén nước bẩn này trực tiếp đi đời nhà mà rồi, đây cũng quá mất mặt rồi.”
Sùng Thiệu: “Nghi Giai, cô nói cũng quá khoa trương rồi, cùng lắm chỉ tiêu chảy, đến lúc đó cô cũng có thể giảm béo.”
Đới Khê: “Chị Nghi Giai đâu cần giảm béo, nếu như thực sự bị tiêu chảy, ngày mai cần phải quay phim sẽ chậm trễ rồi.”
Phạm Vĩ vừa nghe tới sẽ chậm trễ quay phim, vội vàng đứng dậy, “Chúng ta mau đi, nếu là chậm trễ quay phim, cẩn thận nơi này có người nào đó tức giận, tôi cũng không muốn bị đánh.”
“Đúng đúng, chúng ta đi mau.”
“Đổi chỗ ăn cũng được, Đạo diễn Từ, ông nói có phải hay không?”
Từ Lập nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng đứng dậy theo, ngoài miệng lại nói: “Tiêu chảy tốt, vừa lúc có thể tiết kiệm kinh phí, ai, đáng tiếc kinh phí của ta không đủ.”
“Đạo diễn Từ, ông không cần keo kiệt như vậy!”
“Hóa ra Đạo diễn Từ có loại tâm tư này, thật sự là quá đáng giận rồi!”
Liêu Minh đứng tại chỗ trong nháy mắt đầy rẫy nham hiểm.
Thẩm Lực phía sau nhân cơ hội nói: “Đạo diễn Liêu, người kia thật sự quá kiêu ngạo, cũng không nhìn xem tất cả Làng giải trí là đất của ai.”
Liêu Minh không mang theo một chút cảm xúc nào nói: “Mới sinh không sợ nghé con, thật muốn nhìn, sau này cô ta rồi sẽ ngã xuống như thế nào.”
Đám người Từ Lập rời khỏi quán cơm nhỏ, ghét bỏ trên mặt lập tức tiêu tan, buồn khổ xoa xoa bụng đói, làm sao bây giờ, thật sự rất đói.
Từ Lập nhìn đến bộ dáng của mọi người, trong mắt hiện lên cảm động, sau đó nói: “Đi, ta đưa mọi người đi ăn ngon.”
Mười phút sau.
Bọn họ nhìn bát cháo trắng bóng lại thêm mấy đĩa món ăn nhỏ, đồng loạt nhìn về phía Từ Lập, trong đáy mắt đầy rẫy ý “Đạo diễn Từ, cầu giải thích!”
Từ Lập mặt không đỏ tim không đập nói: “Không phải vừa rồi mọi người nói quán cơm đó không sạch sẽ, vì phòng ngừa ngày mai quay phim tất cả mọi người bị tiêu chảy, ta quyết định mời mọi người ăn cháo trắng có dinh dưỡng không tổn thương thân thể!”
“Ầm ầm.”
Ban nãy nhìn thấy Đạo diễn Từ bị bắt nạt, cho nên bọn họ mới theo Mặc Khuynh Thành nói như vậy thôi, trong lòng ông nên là rất rõ ràng, ra cửa sẽ ăn bữa tiệc lớn, chứ không phải loại cho mãn hán toàn tịch này! Thần bí như vậy, cháo trắng kết hợp với mấy món ăn, quả thực làm cho bọn họ còn chưa bắt đầu quay phim liền cảm thấy tương lai đen tối rồi.
Tại thời điểm bọn họ cảm thán tương lai, Mặc Khuynh Thành cầm lấy thìa tao nhã bắt đầu ăn.
Thôi Nghi Giai nhìn thấy vậy, lấy loại khí thế không thể bại bởi bảo bối nhà mình, mạnh mẽ cầm lấy thìa, thống khổ đút vào miệng.
“Oa, mùi vị không tệ nha!”
Cô trợn to hai mắt, lại múc một muỗng cháo để lên miệng.
Những người khác nhìn đến phản ứng của cô, do dự múc một muỗng, sau đó...
“Ha ha ha, bị lừa rồi!”
Thôi Nghi Giai không chút khách khí nở nụ cười, cháo trắng sao có thể ăn ngon cũng chỉ là hương vị của cháo trắng, không nghĩ tới mọi người thật sự tin tưởng, thực ngu xuẩn.
Sau đó nhìn đến Mặc Khuynh Thành vẫn như cũ nhai kĩ nuốt chậm ăn, hỏi: “Bảo bối, sao em có thể nuốt trôi những thứ này?”
Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nói: “Mùi vị không tệ, ngẫu nhiên ăn một bữa vẫn có thể.”
“...” Thật là ngẫu nhiên ăn một bữa?
Từ Lập tiếp tục phá hủy hi vọng của bọn họ, “Yên tâm, một ngày ba bữa lại có một bữa cháo trắng.”
“Ầm ầm.”
Ngày hôm đó đã không còn cách nào khác!
Mới khai máy đã người đã muốn đi nhẹ nhàng!
Buồn cười quá đi, bọn họ liền lần lượt tản ra chuẩn bị nội dung quay phim ngày mai.
Mặc Khuynh Thành trở lại khách sạn, nặng nề ngã thẳng lên trên giường.
20 phút sau, người trên giường vẫn như cũ không ngủ được.
“A!”
Mặc Khuynh Thành phiền toái ngồi dậy, hung hăng trừng vị trí trống không bên cạnh, nhớ lại toàn bộ chuyện sáng nay, tức giận xông thẳng lên não.
Mặc gia.
“Dận, Dận, đi nhanh lên, em sắp bị muộn rồi.”
Mặc Khuynh Thành vội vàng mặc quần áo tử tế, tìm kiếm bóng dáng Mặc Dận khắp nơi, cho đến cuối cùng thấy trên hành lý ở tầng một, nhìn thấy một tờ giấy.
“Cục cưng, công ty có việc, sẽ không tiễn em ra sân bay, nhớ rõ ăn bữa sáng trên bàn ăn.”
?!
Mặc Dận vậy mà không đi cùng mình!
Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Một bộ kịch truyền hình ít nhất phải quay hơn hai tháng, đương nhiên, cô đã thương lượng với Từ Lập, trước quay mình trước, để ngừa đến lúc đó trùng với thời gian khai giảng.
Mà thời điểm biết khi nào thì đi khách sạn H, cô cũng đã để cho Mặc Dận thu thập xong hành lý, vậy hiện tại là tình huống gì, lúc trước đều lấy mình là trước tiên, hiện giờ lại trực tiếp lấy một giấy thu phục, khác biệt nghiêm trọng khiến cho nội tâm bản thân cảm thấy cực kì bất công.
Chẳng lẽ thật sự chiếm được rồi liền không còn quý trọng?
Mặc Khuynh Thành trên giường càng nghĩ càng giận, trực tiếp lấy gối bên cạnh, đánh mạnh vào.
“Cho anh không đi cùng em này, cho anh vứt bỏ một mình em, cho anh không quý trọng em, em đánh chết anh, đánh chết anh!”
“Leng keng.”
Mặc Khuynh Thành không để ý tới, tiếp tục chà đạp cái gối.
“Leng keng.”
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành tràn đầy lửa giận, hung tợn như là sắp chọc thủng cửa phòng.
“Leng keng.”
“Ấn cái gì mà ấn, ấn quỷ hả!”
Mặc Khuynh Thành một tay cầm lấy gối đầu, đi tới cửa, nếu là nghệ nhân của công ty mình, cô tuyệt đối sẽ một gối đập chết bọn họ.
“Két.”
“Có bị bệnh không hả! A...”
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Mặc Dận đứng ở cửa, sau đó trực tiếp cầm gối nện xuống.
Mặc Dận không nghĩ tới đã nghĩ tới vô số cảnh tượng, nhưng thật không ngờ nghênh đón anh lại là cái gối.
Trong phòng.
Trên trán Mặc Dận có chút đỏ lên, ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên giường.
Chỉ thấy cô vòng hai tay, bắt chéo hai chân, miệng chỉ thiếu không ngậm điếu thuốc nữa.
“Nói đi, không phải công ty anh có việc gấp sao, sao lại tới nữa?”
Mặc Dận thành thật nói: “Cục cưng, xử lý xong việc liền tới đây, không lẽ em không muốn anh tới?”
Mặc Khuynh Thành ghét bỏ nhìn anh, trước nghĩ muốn anh tới nhưng anh không tới, hiện tại anh tới đây cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
“Không muốn, anh nhanh về đi.”
Mặc Dận không có thương tâm gì, ngược lại nói: “Như vậy sao, vừa lúc, gần đây là thời khắc mấu chốt, nếu là anh không có ở còn có chút lo lắng.”
Nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
MD! Anh vậy mà thật sự đi! Làm sao có thể như vậy!
“Đứng lại!”
Cô vội vàng gọi Mặc Dận lại, anh tuyệt đối không thể đi, ít nhất, hiện tại không thể đi!
Mặc Dận vô tội hỏi: “Cục cưng, còn có chuyện gì?”
Cô nghẹn lời, còn có chuyện gì sao? Cô có thể nói bản thân không ngủ được, cần bồi ngủ? Không không không, như vậy quá hạ thấp mình rồi.
“Khụ khụ, nhìn anh tân tân khổ khổ như vậy chạy tới đây, cho phép anh nghỉ ngơi ở trên giường xong rồi đi.”
Mặc Dận nghe được, lại nói: “Cảm ơn cục cưng quan tâm anh như vậy, chỉ là không có em ở đây, anh không ngủ được.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành vui vẻ, trên mặt lại không kiên nhẫn nói: “Sao anh lại nhiều chuyện như vậy, thôi, làm người tốt đến cùng vậy, bồi anh nghỉ ngơi một lát.”
“Được.”
Nói xong, liền nằm xuống vị trí bên trái.
Mặc Khuynh Thành cũng nằm xuống bên cạnh anh, cảm thấy hài lòng ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, nhắm mắt lại, tiến vào giấc mơ.