Ngày hè chói chang, chung quanh rừng cây xum xuê, đã có một trận gió lạnh.
Không tới một phút đồng hồ, hai người đối chiến đã không dưới một trăm chiêu.
Mặc Khuynh Thành hơi lui về phía sau một bước, khóe miệng cong lên, đáy mắt đầy rẫy chiến ý.
Đây là lâu như vậy mới gặp qua kình địch cực mạnh, không một ai.
Cô không thể không xốc lại hai trăm phần trăm tinh lực, để tránh thua quá thảm.
Bây giờ, chủ động chính là Mặc Dận.
Anh như một mũi tên, mang theo sức mạnh lạnh thấu xương hướng về phía Mặc Khuynh Thành.
Tế bào toàn thân Mặc Khuynh Thành đều kêu gào, trước tới nay chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ khiến cho cô theo bản năng né tránh như vậy.
“Hưu.”
Cô lắc người tránh thoát, nhanh chóng ra quyền.
“Ầm.”
Làm sao có thể!
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Mặc Dận, anh vậy mà trực tiếp công khai công kích được cô!
Mặc Dận nắm chặt quả đấm của cô, thuận thế kéo tới trước mặt.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành sửng sốt một phen, hoàn toàn thật không ngờ Mặc Dận sẽ nhân cơ hội này mà ôm lấy mình.
Cô có chút không được tự nhiên, vừa rồi buồn bực nên là không quá nghiêm trọng đi, bản thân giống như không dùng nhiều lực, nên là...
“Cục cưng, sức của em thật lớn.”
Mặc Khuynh Thành cười hắc hắc, hùng hồn nói: “Sức lực không lớn sao ép được anh.”
Mặc Dận nhỏ giọng nở nụ cười, tiếng cười từ nhỏ đến lớn, tiếng cười vui sướng vang vọng khắp núi rừng.
“Có cái gì buồn cười, em nói đều là sự thật!” Mặc Khuynh Thành giận trừng mắt nhìn anh, đáy mắt ý tứ rõ ràng, nếu anh còn dám cười tiếp, cô tuyệt đối sẽ lột da anh.
Mặc Dận vùi đầu trên cổ cô, để hóa giải ý cười.
Mặc Khuynh Thành rất ta nhã trợn trừng mắt, nội tâm tiểu ác ma không ngừng hung hăng.
Vừa rồi nên dùng nhiều sức, đánh cho anh không còn sức để cười.
Ước chừng qua năm phút, cô thật sự không nhịn được nữa mới đẩy Mặc Dận ra.
“Mặc Dận, anh là ngủ đông rồi hả?” Dựa vào người mình không chịu rời ra.
Toàn thân Mặc Dận tản ra một loại cảm xúc vui vẻ, cười nói: “Nếu như ngủ đông có thể từng giây từng phút ở bên em, anh nguyện ý.”
Mặc Khuynh Thành: “...” Đây giống như tuyên thệ lúc kết hôn là sao?
Sau một lúc chơi đùa, hai người mới chậm rãi rời khỏi rừng cây, đi về phía doanh địa.
Trên đường, mười ngón tay hai người đan xen, trầm mặc không nói gì, không khí hài hòa.
Mặc Khuynh Thành không hỏi Mặc Dận cảm thấy được thân thủ của mình như thế nào, bởi vì cô biết rõ, anh không dùng toàn lực, chuyện như vậy khiến cho cô có chút nhụt chí cũng có chút bất đắc dĩ, bản thân vẫn không theo kịp bước chân của anh sao?
Trở lại kí túc xá, Mặc Khuynh Thành trực tiếp vào phòng tắm, mà Mặc Dận cũng cực kì tự nhiên ngồi trên ghế sofa, xử lí công việc còn sót lại.
Mặc Dận cầm máy tính, không ngừng di chuyển chuột, thần tốc xem.
Trên màn hình, rõ ràng là đầu trang Weibo của Mặc Khuynh Thành.
[Nghe nói công tử đi quân huấn, tôi tới xem mặt một chút.]
[Trọng điểm của cậu sai mất rồi, không phải là ngày truyền bá, công tử không thể tới hiện trường mà tiếc nuối?]
[Công tử không thể tới hiện trường chuyện này chúng ta đều rất rõ ràng, nhưng mà vì quân huấn, cũng không có cách nào.]
[Tôi hâm mộ những sinh viên năm nhất đại học Đế Đô có thể cùng công tử sớm chiều bên nhau!]
[Tôi không hâm mộ đâu, bởi vì tôi chính là sinh viên đại học Đế Đô, ha ha ha, quân huấn cùng công tử có thể tiếp xúc thân mật, thật vui vẻ!]
[Đoàn thị vệ đâu! Nhanh kéo người này xuống, muốn tiếp xúc thân mật, cũng không hỏi xem các vị nương nương đoàn hậu cung có cho không, nghe nói đã có chính cung nương nương rồi.]
Đôi mắt Mặc Dận thâm thúy gắt gao nhìn bốn chữ “Chính cung nương nương”, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
“Két.”
Mặc Khuynh Thành mặc một chiếc sơ mi đi ra, cô chân trần đi đến bên cạnh Mặc Dận rồi ngồi xuống.
“Dận, anh xem cái gì vậy?”
Cô tùy ý nhìn về phía màn hình, nhìn đến đầu tiêu đề, không khỏi sửng sốt.
Bản thân khi nào thì có chính cung nương nương?
Không kịp nghĩ nhiều, tay đem máy tính xoay về phía mình.
“Em đang nghĩ không có di động đến lúc đó ngày truyền bá nên làm cái gì bây giờ.” Lần này tốt rồi, ít nhất không hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Đáng tiếc, cô còn chưa nhìn được nhiều, Mặc Dận liền xoay màn hình về.
“Dận, anh làm gì vậy?” Cô vẫn còn chưa kịp xem qua!
Mặc Dận yên lặng để máy tính ở trên bàn trà, sau đó ôm lấy Mặc Khuynh Thành, để ở trên đùi.
“Cục cưng, anh muốn danh phận.”
“Hả?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp sửng sốt, anh muốn danh phận là có ý gì, không lẽ hiện tại bọn họ không phải là người yêu mà là tình nhân?
Trong mắt Mặc Dận đầy ấm ức, “Anh muốn thân phận chính cung nương nương ở Đại trang viên, anh mới là chính cung duy nhất, người kia không phải! Để cho bọn họ biết được, anh ủy khuất!”
Mặc Khuynh Thành: “...”
Trên đời này có thể kể kể ủy khuất hợp tình hợp lý như vậy còn có người nào?
Mặc Dận thấy cô không có nói gì, tay ôm ở hông Mặc Khuynh Thành hoàn toàn xiết chặt lại.
Rất nhanh, chóp mũi hai người chạm nhau.
“Cục cưng, anh mới là duy nhất của em.”
Mặc Khuynh Thành gật đầu theo bản năng, sau đó đặt hai tay lên đầu anh, không ngừng vuốt ve, “Em biết em biết, anh là duy nhất của em, Tiểu tình nhân duy nhất, ngoan, bản công tử khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Mặc Dận cọ cọ mũi, ấp úng nói: “Không sao, vì em, anh cái gì cũng có thể hi sinh.”
Mặc Khuynh Thành có chút cảm động, xem ra chính cung nương nương kia của mình thật sự làm thương tổn đến anh rồi.
Giống như hạ quyết tâm, Mặc Khuynh Thành nói: “Dận, em nhất định sẽ tra ra chính cung nương nương kia là ai.”
“Thôi, anh không muốn em khó xử.” Đôi mắt Mặc Dận cúi xuống, như là không muốn để cho phát hiện ra mình mất mác.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành càng thêm áy náy, không do dự nói: “Dận, cái này không khó xử, anh là người đàn ông của em, danh phận này em mới có thể cho được.” Tuy kết quả khả năng sẽ bị quần ẩu, nhưng không phải chính mình.
“Thật sự?”
“Thật.”
Mặc Dận đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt không hề có chút mất mác nào, “Nhớ kĩ lời em nói.”Mặc Khuynh Thành: “...” Làm ơn cho cô một con dao, cảm ơn!
Chuyện chính cung nương nương này tạm thời để sang một bên, nhưng mà kết cục một hơi buông lỏng liền là vô cùng xấu hổ.
Cô từ khi nào lại ngồi ở trên đùi anh, lại còn ôm lấy thắt lưng của anh vậy!
Mặc Dận nhìn cô nhàn nhạt, chỉ liếc mắt một cái, lại khiến cho chuông báo động trong cô kêu mãnh liệt.
“Dận, giờ chúng ta làm gì tiếp?”
“Làm em.”
Mặc Khuynh Thành không tự chủ được đem người di chuyển ra, ảo não hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, mình hỏi cái gì vậy!
Mặc Dận không có cho cô thời gian dừng lại trong thế giới của mình, trực tiếp cúi người ngậm lấy đôi môi anh đào không ngừng hấp dẫn anh.
Mặc Khuynh Thành nhắm chặt hai mắt lại, hô hấp có chút khó khăn.
Khí tức bá đạo bao vây lấy, đôi tay bên hông gắt gao giữ chặt hai tay cô.
Cô trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được, trái ngược với ôn nhu của anh, bản thân dường như càng thích anh mạnh mẽ, như vậy chinh phục chính mình.
Dần dần, thân thể cô có chút không chịu nổi nữa ngồi phịch ở trước ngực Mặc Dận, hai tay vô tình nắm lấy tóc anh, đột nhiên phía dưới mát rượi khiến cho cô bừng tỉnh.
“Dận!”
Mặc Dận mở mắt ra, bên trong nóng bỏng nhìn một cái không sót gì.
“Cục cưng, anh sẽ không ăn tới cuối cùng.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp nói tục, “Lão tử nói chính là vấn đề này?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Mặc Dận, mang theo một chút nhẫn nại, “Chúng ta đi vào phòng.”
Một giây sau, Mặc Dận liền ôm lấy Mặc khuynh Thành đi về phía gian phòng.
Mặc Khuynh Thành gắt gao ôm lấy eo mạnh mẽ của anh, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, ánh mắt mơ hồ không rõ.
Làm sao bây giờ, mình rốt cuộc là cho hay là không cho?
Lúc này, Mặc Dận đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thuận thế đè ép xuống.
“Cục cưng...”
Ngón tay thô ráp xẹt qua gương mặt cô, sau đó dừng lại ở mái tóc đẹp rơi ở trên gối.
“Hử?”
Ánh mắt Mặc Dận càng lúc càng thâm thúy, trên đầu có chút đổ mồ hôi, sau đó theo chân tóc, từ từ giữ lại.
“Cục cưng, ngủ đi.”
Mặc Khuyn Thành trời tính vạn tính, lại không có tính đến cái này, cái gì mà bảo ngủ đi?
Mặc Dận xoay người sang một bên, khẩn trương ôm lấy cô, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Hai mắt Mặc Khuynh Thành trừng lớn nhìn anh, lại bỏ dở giữa chừng, vậy vừa rồi mình già mồm cãi láo hồi lâu làm gì!
Mặc Dận thối tha, nghẹn chết anh đi!
Tức giận nhéo nhéo khối thịt mềm bên hông Mặc Dận, lại ngoài ý muốn nghe được giọng trầm thấp của anh.
Mặc Dận mở hai mắt, dục vọng còn không có áp xuống lại nổi lên, khó nhịn nói: “Cục cưng, em tức giận.”
Nội tâm Mặc Khuynh Thành không ngừng cười lớn, mặt ngoài lại tỏ vẻ vô tội, “Làm sao có thể, em rõ ràng là đang giúp anh hạ hỏa.”
Mặc Dận không nói lời nào, chỉ dùng hành động biểu hiện Mặc Khuynh Thành đang hấp dẫn mình.
Mặc Khuynh Thành cảm nhận được nóng bỏng trên thân thể, ác liệt cười, “Thế nào, nghĩ sao?”
Ai ngờ anh tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng cười nói: “Nếu công tử đã nói như vậy, phu nhân ta chỉ có thể tuân mệnh.”
Mặc Khuynh Thành tùy tiện cười, ác liệt nắm chặt, “Yên tâm, bản công tử tuyệt đối sẽ cho phu nhân hài lòng.”
...
Tiếng còi vang dội nổi lên, người trên giường hơi hơi nhíu lông mày.
Một đôi tay che lấy lỗ tai của Mặc Khuynh Thành, tránh cho cô bị tiếng còi đánh thức.
Ánh mắt Mặc Dận nhu hòa rơi vào khuôn mặt ngủ say của cô, không nói gì an bình khiến cho anh đặc biệt quý trọng khoảnh khắc này.
Dần dần, tầm mắt dời xuống, nhìn về phía đầu vai trần trụi trắng nõn lộ ở bên ngoài.
Nhưng mà, một màn này lại làm cho anh nhịn không được nghĩ muốn lấy điện thoại ra chụp.
Chính là bởi vì trắng nõn, cho nên vết hôn càng thêm rõ ràng, đỏ ứng chi chít kinh tâm động phách, tác động tới tâm của anh.
Lúc này, Mặc Khuynh Thành mới mở hai mắt, mơ màng liếc mắt nhìn Mặc Dận một cái, sau đó bừng tỉnh, nhìn xuống theo tầm mắt của anh.
“Mặc Dận, cái đồ đáng ghét nhà anh, em làm thịt anh!”
“Rầm rầm...”
Tiếng nước vang vọng ở phòng tắm, Mặc Dận bắt đắc dĩ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, nhẹ nhàng thở dài, cục cưng lại thẹn thùng rồi.
Kì thật anh tôi hôm qua không dùng quá nhiều lực, chỉ là làn da của Mặc Khuynh Thành quá mức mềm mại, nói là của trẻ sơ sinh cũng không đủ, chỉ cần hơi dùng chút lực, trên mặt liền để lại dấu vết, nhưng thời điểm nhẫn nại thật sự quá mức gian nan, xem ra bản thân cần phải tăng cường lực nhẫn nại rồi.
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mặt trời đang treo ở chính giữa, khiến cho người ta đứng ở dưới ướt đẫm mồ hôi.
Phòng máy.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Mặc Dận cùng với Mặc Khuynh Thành vừa mới vào cửa, liền nghe thấy tiếng gõ thanh thúy giỏi giang.
“Minh Chí.”
Hứa Minh Chí chôn ở trong đống linh kiện ngẩng đầu, sau đó nháy mắt đứng lên.
“Lão đại!”
Mặc Dận nhàn nhạt nói: “Minh Chí, hiện tại tôi không là lão đại của cậu nữa rồi.”
Hứa Minh Chí đi lên phía trước, nói: “Lão đại, mạng này của em là của anh cứu, một ngày làm lão đại, cả đời làm lão đại, mặc kệ anh có còn ở đây hay không, việc này sẽ không thay đổi.”
Mặc Dận bất đắc dĩ thở dài, tính tình Hứa Minh Chí chính là mạnh mẽ như vậy, cái gì đã quyết định thì mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
“Thôi, không nói cái này nữa, hôm nay tôi dẫn đến đồ đệ cho cậu đây.”
Đồ đệ?
Hai người còn lại phản ứng không đồng nhất.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc với quyết định của Mặc Dận, mà Hứa Minh Chí lại không có chút phản ứng nào, giống như dù Mặc Dận bảo anh ta đi tìm chết cũng đều sẽ không có chút do dự nào.
“Được thôi, lão đại, người anh mang đến, khẳng định đặc biệt.”
Mặc Khuynh Thành chỉ cười không nói, nếu là không đặc biệt, sao có thể đến lượt anh ta dạy.
Mặc Dận tùy ý dặn dò một phen, trước khi đi nói: “Tôi không rõ lắm thực lực của em ấy, cậu cứ kiểm tra trước đi, cục cưng, lát sau anh tới đón em.”
“Được.”
“Biết rồi.”
Cửa đóng lại xong, Hứa Minh Chí thu hồi tươi cười trên mặt, tùy ý chỉ vào một đống linh kiện trên bàn, nói: “Cô trước tiên chọn ra linh kiện để hợp lại thành một khẩu súng, thời gian không có giới hạn.”Mặc Khuynh Thành: “Được.”
Cô bước chậm đến trước bàn, nhìn thoáng qua tất cả, trong lòng có một chút lo lắng, linh kiện ở trên đây ít nhất cũng phải có 1000 cái, xem ra cần phải phí một ít thời gian.
“Rầm.”
Cô đem toàn bộ linh kiện đổ ra, dàn ra trên bàn để thuận tiện tìm kiếm linh kiện thích hợp.
Không thể không nói linh kiện ở đây, năm nào cũng có, từ kiểu súng 88 ống ngắm 5.8mm đến súng tự động mới nhất 86, tương đương với lịch sử súng trường của Hoa Hạ.
Suy nghĩ một lát, cô thần tốc lựa chọn linh kiện mình cần, thật sự bắt đầu lắp ráp.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Hứa Minh Chí đang chăm chú nghiên cứu linh kiện nghe được tiếng lắp ráp không ngừng, không tự chủ được ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái, anh ta ánh mắt liền không dời khỏi.
Thủ pháp lưu loát, quyết đoán không chút do dự, cùng với kĩ xảo lắp ráp tiêu chuẩn, không chỗ nào không hấp dẫn suy nghĩ của anh, nhưng mà...
Đáy mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, đây là kiểu 86?
Rất nhanh, Mặc Khuynh Thành đã lắp ráp xong súng ống, sau đó nói: “Được rồi.”
Hứa Minh Chí khó nén sốt ruột đi lên phía trước, lấy súng lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Không sai, đây là súng trường kiểu 86, chỉ là ở trên có thêm một linh kiện khác.
“Cô cho thêm cái gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành cũng không ngoài ý anh ta có thể nhìn ra được, “Tuy kiểu 86 là kiểu súng được bán dân dụng ở bên ngoài, kết cấu chặt chẽ, thuận tiện cất giữ, nhưng mà kích thước có chút lớn, khó có thể cầm nắm, hơn nữa đường kính đạn bắn chủ yếu cực lớn, tôi chọn đường kính đạn MBUA89, như vậy không chỉ có thể tăng khả năng bắn trúng mục tiêu, còn có thể giảm bớt sức nặng.”
Hứa Minh Chí gật gật đầu, anh ra nghiên cứu rất nhiều súng ống các nước, vậy mà thật không ngờ tới MBUA89, mà Mặc Khuynh Thành lại chỉ nhìn lướt qua, có thể trực tiếp phát hiện ra vấn đề cũng sửa chữa để tìm ra súng ống thích hợp cho mình, trên điểm này, anh ta không bằng cô.
Anh ta nghĩ muốn thảo luận với cô về súng ống, nhưng mà...
“Này, đến bây giờ còn không biết tên cô là gì?” Lời này nói ra làm anh ta có chút xấu hổ.
Mặc Khuynh Thành: “Tôi là Mặc Khuynh Thành.”
Cùng họ với lão đại? Chẳng lẽ là người thân của lão đại?
Trong lòng Hứa Minh Chí nhớ lại, ngoài miệng cũng hỏi lên, “Cô với lão đại là quan hệ gì?”
Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới anh ta sẽ trực tiếp hỏi như vậy, sửng sốt một giây sau đó nói: “Anh ấy là người đàn ông của tôi.”
“Oa.”
Hứa Minh Chí há to mồm, hóa đá nhìn Mặc Khuynh Thành, đây, đây là cô dâu của lão đại, không phải chính là chị dâu của mình sao!
Vừa rồi anh có làm hành động bất kính gì không, có thể để lại ấn tượng xấu với cô không, thật sự là muốn điên rồi!
Mặc Khuynh Thành động não một chút là có thể hiểu rõ anh ta đang xoắn xuýt cái gì, nếu Mặc Dận không trở thành người đàn ông của mình, cô cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng bạn gái sau này của Mặc Dận sẽ như thế nào.
“Chị, chị dâu, chính thức giới thiệu một chút, em tên là Hứa Minh Chí, đã từng là thủ hạ dưới trướng lão đại, chị có thể gọi em là Minh Chí.”
Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt nói: “Tôi gọi anh là Minh Chí, anh gọi tôi là Khuynh Thành đi, không cần gọi là chị dâu đâu.”
Hứa Minh Chí vừa nghe xong, không chút do dự cự tuyệt, thật sự nghiêm túc nói: “Như vậy làm sao có thể được, chị là người của lão đại, chính là chị dâu của em, cách gọi không thể đổi được, chị dâu chính là chị dâu.”
Mặc Khuynh Thành: “...” Được rồi, không nói với con lừa lì lợm.
Sau đó, Mặc Khuynh Thành cùng Hứa Minh Chí thảo luận về súng ống.
Trời dần dần tối, điện trong phòng máy sáng trưng.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
Ủng quân nhân tiếp xúc mặt đất, nhưng không có quấy rầy hai người đang thảo luận kịch liệt.
“Két.”
Sau khi Mặc Dận bước vào phòng, nhìn đến hai người khí thế ngất trời, lại nhìn đến đồ ăn ở một bên không có động đến, mày gắt gao nhăn lên.
Bọn họ chưa có ăn cơm?
Giống như thấy không khí quen thuộc xuất hiện, Mặc Khuynh Thành cùng Hứa Minh Chí đều đã phản ứng lại.
Hứa Minh Chí nhìn Mặc Dận, tình cảm kích động khó nén, bước nhanh đi lên phía trước, “Lão đại, chị dâu thật là lợi hại!”
Sau khi Mặc Dận nghe được một tiếng chị dâu, lãnh khí trên người nháy mắt tiêu tán, nhưng vẫn nói: “Biết em ấy là chị dâu của cậu mà vẫn bỏ đói em ấy.”
Hứa Minh Chí lại vẫn chưa kịp nói lại, liền nghe được một trận càu nhàu, anh ta xấu hổ nhìn về phía bụng của mình, không biết nói cái gì mới phải.
“Xem ra bụng của Minh Chí cũng kháng nghị rồi.”
Hứa Minh Chí gãi gãi cái ót, cười ha ha nói: “Đều là em không tốt, để chị dâu bị đói, nếu không lão đại cùng chị dâu đi ăn một bữa với em đi?”
Mặc Dận: “Không cần, chúng tôi về nhà ăn.”
Hứa Minh Chí cũng không phải đầu gỗ, lập tức hiểu rõ biết mình là bóng đèn, nhanh chóng nói: “Vậy em về trước đây, lão đại hẹn gặp lại.”
Nhưng mà trước khi đi, anh ta còn hỏi: “Chị dâu, vì sao chị lại mặc nhiều như vậy, không nói sao?”
Mặc Khuynh Thành không nói gì, chỉ là cười nhìn anh ta rời khỏi, sau đó nhìn đến Mặc Khuynh Thành ở bên cạnh, hung hăng giẫm xuống.
Mặc Dận nhìn trên mũi giày có để lại dấu ấn, vết giày, yên lặng lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Tách tách.”
Mặc Khuynh Thành cổ quái nhìn anh, vì sao cái này còn chụp ảnh?
Mặc Dận bình tĩnh thu hồi điện thoại lại, tự nhiên ôm lấy eo Mặc Khuynh Thành, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
Kí túc xá, nghe được tiếng mở cửa Mặc Giác từ trên ghế sofa đứng dậy.
“Rốt cục hai người cũng trở lại, em chờ đến sốt ruột rồi.”
Mặc Dận bỏ chìa khóa xuống, ngồi xổm xuống giúp Mặc Khuynh Thành tháo giày.
Mặc Khuynh Thành: “Anh hai, sao anh lại tới đây?”
Mặc Giác nhìn hai người lúc nào cũng tung cẩu lương ra, nhịn châm chọc trong lòng xuống, nói: “Sao anh lại không thể tới đây, đây là phòng anh, hai người các người ngược lại ở rất thoải mái, làm hại anh cứ phải ru rú ở trong phòng làm việc ngủ ở trên cái sofa nhỏ, nghẹn chết anh rồi.”
Tâm tư Mặc Khuynh Thành một chút cũng không hề áy náy, dựa theo kinh nghiệm ở chung nhiều năm, Mặc Giác có thể vui vẻ trước mặt mình thể hiện bị ủy khuất, chứng minh anh một chút cũng không bực tức.”
“Dận, nếu không em về kí túc xá ngủ vậy, cũng không thể chiếm lấy giường của anh hai, làm cho anh ấy bực tức như vậy.”
Mặc Giác lại nói: “Em gái, anh làm sao có thể để em ngủ ở kí túc xá kia được, vẫn còn chưa tắm rửa, nghĩ lại thì ai đó sẽ không chịu nổi.”
Người nào đó trong miệng anh liền đứng lên, nhàn nhạt nhìn anh một cái, “Mặc Giác, da chú thật dày?”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên giữ chặt thân thể Mặc Giác, thầm thở dài nói, quả nhiên là ngược đãi.
Sau đó, Mặc Khuynh Thành bưng một chén nước ra, nhàn nhã chờ hai vị đầu bếp chuẩn bị cơm chiều cho cô.
Kỳ thật hai người Mặc Dận cũng không biết nấu nhiều món, nhưng một bữa ăn đơn giản vẫn biết chút ít.
Không qua bao lâu, ba mặn một canh liền được đặt lên trên bàn cơm.
Vẻ mặt Mặc Giác chờ mong nhìn Mặc Khuynh Thành, đem khoai tây sợi của mình đưa đến trước mặt cô.
“Em gái, em nếm thử cái này đi, đây là món sở trường của anh, nhìn kĩ thuật xắt rau này, tuyệt đối xứng với đầu bếp cấp năm sao!”
Mặc Dận không hề lưu tình gạt khoai tây sợi sang một bên, đưa một chén canh cho Mặc Khuynh Thành.
“Cục cưng, uống canh trước đã, làm ấm dạ dày.”
Mặc Giác khép hờ mi mắt, tiếp tục đẩy mạnh sự nghiệp tiêu thụ đồ ăn.