Đi ra khỏi bệnh viện, tươi cười trên mặt Mặc Khuynh Thành liền biến mất.
Tới cùng là ai sau lưng giở trò quỷ, thậm chí có thể ngay trước mặt mình mang Tang Nhất Cầm đi.
Lúc này, trong lòng bàn tay nhét vào một đoàn ấm áp.
Mặc Dận khẽ nói: “Đừng lo lắng.”
Mặc Khuynh Thành cong miệng nở nụ cười, quay đầu nhìn bệnh viện có chút âm trầm, trong mắt hiện lên một vẻ rét lạnh.
Mặc kệ là ai, bọn họ sẽ tìm ra được!
Trong bệnh viện, áo dài trắng nhìn Tang Nhất Cầm quỳ rạp trên mặt đất, không chút nào che dấu lấy điện thoại ra bấm gọi.
“Quảng tiểu thư, chuyện đã làm xong rồi.”
Quảng Y ở trên sân thượng, nhìn về phía Mặc gia, sâu xa nói: “Bọn họ có phải đã tới rồi không.” Không cần suy đoán đều biết Mặc Khuynh Thành sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
“Vâng, nhưng mà bị tôi đuổi đi rồi.”
Quảng Y cười nhạo, Mặc Khuynh Thành ơi Mặc Khuynh Thành, cho dù cô có cố gắng thế nào, cũng không trốn thoát được tay tôi đâu.
“Tình hình của Tang Nhất Cầm thế nào?” Vô duyên vô cớ vào bệnh viện tâm thần, nếu cô ta không vùng vẫy thì lạ rồi.
“Từ chối rất lâu, nhưng xem ra về sau không là ầm ĩ nữa.” Anh ta thắng thắn nói cho Tang Nhất Cầm, hiện giờ cô ta bị nhốt vào đây là vì có người sai sử.
Tang Nhất Cầm nằm trên mặt đất nghe được lời nói của anh ta, trong lòng vốn tuyệt vọng nhất thời dâng lên một ngọn lửa giận.
Cô ta đã nói làm sao có thể đột nhiên bị bắt vào đây, hóa ra thật sự có người ở sau lưng phá rối, mà nghe ý tứ của người này, Mặc Khuynh Thành có cừu oán với cô ta có thể trực tiếp loại trừ, như thế chỉ có...
“Cạch.”
“Cô cái đồ hỗn đản này, lợi dụng tôi xong còn nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, chỉ cần tôi có thể đi ra, liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!” Tang Nhất Cầm hai tay nắm lấy song sắt ở cửa.
Quảng Y ở phía đối diện nghe được động tĩnh, nói: “Mở loa lên.”
Áo dài trắng theo lời mở loa to lên.
“Tang Nhất Cầm, không nghĩ tới cô vẫn có chỗ thông minh.” Cô ta không có phủ nhận toàn bộ đều đã nằm trong tay mình rồi.
Tang Nhất Cầm càng thêm phẫn nộ lắc lắc song sắt.
“Cô rốt cục muốn như thế nào! Tôi không phải đều làm theo lời cô rồi sao!” Vì sao vẫn còn giam cô vào chỗ này!
“A!”
“Tang Nhất Cầm, cô cảm thấy một quân cờ đã dùng xong hết giá trị lợi dụng rồi, còn được giữ lại sao?”
Trán Tang Nhất Cầm nổi lên gân xanh, hai mắt trừng lớn, bên trong lóe lên lửa giận hận không thể xuyên qua điện thoại cháy chết Quảng Y.
Nhưng mà, cho dù cô ta có tức giận cỡ nào đi nữa, đều khó có khả năng rời khỏi chỗ quỷ quái này. Thoáng bình tĩnh một lát, cô ta đột nhiên không lắc song sắt nữa, mà là châm chọc nói: “Nếu tôi đã không có cơ hội chạy đi nữa, tôi đây cũng không ngại nói cho cô biết, Tang Nhất Cầm tôi không phải là cái hố tốt, tin tưởng không lâu sau, Mặc Khuynh Thành nhất định liền biết hung thủ thực sự là ai!”
Đầu bên kia đột nhiên không có âm thanh phát ra.
Quảng Y híp hai mắt, toàn thân tản ra âm trầm.
Tang Nhất Cầm tiếp tục nói: “Cô thực nghĩ tôi không biết cô là ai có thể tránh được người ta tra ra cô sao? Nực cười! Cho dù tôi không biết sau lưng cô ta thế lực có bao lớn, nhưng cô biết rõ, huống hồ cô lại còn bắt tôi đến đây ngay trước mặt cô ta, tiện nhân, tôi liền ngồi ở chỗ này đợi, một ngày nào đó cô sẽ giống như tôi thôi!”
“Bốp!”
Áo dài trắng trán yên lặng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, cô gái này thực sự không muốn sống sao?
“Tang Nhất Cầm, cô có biết chọc giận tôi có kết cục như nào không?” Cho dù có điện thoại ngăn cách, cũng đều có thể nghe ra được nguy hiểm ở trong lời nói.
Nhưng mà Tang Nhất Cầm đã không có bất cứ băn khoăn gì nữa, người đã tiến vào đây rồi, sao có thể bình yên vô sự đi ra, một khi đã như vậy, hà tất gì phải để ý nhiều như vậy.
“Ha ha ha, tôi mới không cần có kết cục gì, tôi chỉ chờ mong tương lai mọi chuyện nhanh chóng xảy ra thôi!”
Áo dài trắng nhìn Tang Nhất Cầm, có chút kinh hãi, theo bản năng nói: “Quảng tiểu thư, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Dựa theo kế hoạch mà làm.” Cô ta nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh lùng nói.
Để điện thoại xuống, áo dài trắng có chút đồng tình nhìn Tang Nhất Cầm, tuổi trẻ như vậy, liền cứ như vậy mà biến thành bệnh nhân tâm thần rồi.
“Để cho cô tự giác uống thuốc vậy.” Lấy túi thuốc từ trong túi áo ra, đưa lên phía trước đưa vào.
Tang Nhất Cầm lạnh lùng trực tiếp nhìn viên thuốc trắng, trong lòng châm chọc. Quảng Y thật là không chút do dụ dự tính đến tiêu diệt tận gốc, nhưng mà...
Vẻ mặt cô ta tỏ vẻ châm biếm, quyết đoán đem viên thuốc ném vào trong miệng.
Áo dài trắng không nghĩ tới cô ta vậy mà không phản kháng chút nào, nhưng mà nghĩ lại, cũng hiểu rõ cho dù phản kháng cơ bản cũng không có cơ hội thoát khỏi, còn không bằng ngoan ngoãn nhận mệnh.
Than nhẹ một tiếng, khuyên nhủ: “Cô cũng không cần có ý nghĩ khác, nếu như đã ở trong này rồi, liền an tâm mà ngốc đi, nếu không sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng không đảm bảo được.”
Tang Nhất Cầm không nói gì, yên lặng quay về nằm vào giường.
Hai người Mặc Khuynh Thành rời khỏi bệnh viện liền tới tòa Phong Thụy.
Mặc Khuynh Thành vừa mới xuống xe nhìn thấy Tô Nhạc Thiên đang chờ ở thang máy, đầu lông mày nhíu lại, nói: “Dận, tìm anh rồi.”
Mặc Dận ngừng xe mặt không chút thay đổi nhìn, “Cục cưng, em lên lầu trước đi.”
Cô gật gật đầu, từ từ đi đến thang máy.
Tô Nhạc Thiên có chút khẩn trương đứng thẳng tắp, cười chói lọi.
Mặc Khuynh Thành dừng lại bên cạnh cậu ta một cái, ý vị thâm trường nói: “Nhạc Thiên, các cậu từ từ nói chuyện.”
Tô Nhạc Thiên không biết nên cười hay nên buồn, hành động của mình thật sự rõ ràng thế sao?
Mặc Khuynh Thành cũng không nói gì thêm, tiến vào trong thang máy đi lên.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”
Mặc Dận từ từ đến gần, Tô Nhạc Thiên đi lên quét khẩn trương xuống.
Cách cậu ta một bước, Mặc Dận ngừng lại.
“Nói đi, có chuyện gì?” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn thẳng cậu ta.
Tô Nhạc Thiên do dự một lát, giống như hạ quyết tâm nói: “Thiếu chủ, tôi hy vọng người có thể cùng tôi trở về.”
Trở về?
Trong mắt Mặc Dận hiện lên vẻ trầm tư, tới nay lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta chính thức yêu cầu mình trở về, chẳng lẽ bên kia gặp chuyện gì không may rồi?
Tô Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Tôi biết người đã sớm biết lai lịch của tôi rồi, tôi liền không lòng vòng quanh co nữa, tôi là người của gia tộc Franklin, cha tôi là Đại trưởng lão, tôi chính là nghe lệnh của ông ấy tới Hoa Hạ tìm người.”
“Tôi hiện tại cực kỳ tốt.”
Tô Nhạc Thiên vội vàng nói: “Tôi biết Thiếu chủ hiện giờ rất tốt, có gia đình tương thân tương ái, có công ty của mình, còn có người bầu bạn, nhưng người sinh ra liền không thể trốn tránh trách nhiệm được!”
“Thì tính sao, tôi chỉ là Mặc Dận.” Tới nay lâu như vậy, anh điều tra tất cả tình huống của gia tộc này, cũng không phải là người khác vừa nói, chính mình liền đi theo.
Tô Nhạc Thiên nhìn vẻ mặt của anh, cũng biết đột nhiên bảo anh tiếp thu một gia tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua rất là khó khăn, nhưng tình huống hiện tại đã không thể suy xét những thứ này nữa rồi.
“Thiếu chủ, coi như tôi cầu người đi, cùng tôi trở về đi, gia tộc thật sự không thể không có cô!”
“Chậc.”
Đôi mắt Mặc Dận thâm thúy nhàn nhạt nhìn cậu ta, lại như mang theo áp lực trầm trọng áp cậu ta xuống.
Tô Nhạc Thiên cố nén nghĩ cách, trên mặt khó nén chấn kinh.
Vốn tưởng thời gian tiếp xúc lâu như vậy, mặc dù không thể nói đã hiểu rõ hết, nhưng ít ra vẫn hiểu được một chút, không nghĩ tới mình vẫn là xem nhẹ Mặc Dận rồi, kiểu này chỉ là toàn thân phát ra uy áo, bản thân cũng không thể chống cự được, cũng chính bởi vì như vậy, tình cảm kích động khó nén, đây là Thiếu chủ gia tộc, cho dù lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, Thiếu chủ chính là Thiếu chủ.
Mặc Dận nhàn nhạt nhìn cậu ta, vẻ mặt che dấu một chút, kì thực nội tâm đã cuồng phong bạo vũ rồi.
Trước tránh Mặc Khuynh Thành đã tới nước Y một chuyến tự mình tìm hiểu tình hình, hiện tại tu hú chiếm tổ chim khách vợ của chủ nhân đương nhiệm sinh con trai nhỏ Breenda, ngay từ đầu đã không ai chú ý tồn tại của bọn họ, đơn giản là con lớn nhất Andrea là người thừa kế lại quá mức xuất sắc, cho dù là thủ đoạn hay là tư duy, đều là thế gian hiếm có, điều duy nhất làm cho người ta không hài lòng chính là anh ta cưới một minh tinh làm vợ, cũng chính bởi vì như vậy, Breenda vốn không có tiếng tăm gì đột nhiên bắt đầu hành động, dẫn đến bốn phía gia tộc khói thuốc nổi lên khiến gia tộc bị tàn phá đế không chịu nổi, mãi đến lúc bên ngoài trận đấu xảy ra ngoài ý muốn, Breenda thành công ngồi lên vị trí thừa kế, mà chủ nhân đương nhiệm cũng yên lặng ẩn lui.
Gia tộc cứ như vậy, nếu không có nhiều của cải, nhiều năm như vậy cũng đủ chống cự nổi, sao giờ lại không chống cự không xong rồi?
Nghĩ như vậy, khí tức trên người rét lạnh thêm vài phần, cũng khiến cho Tô Nhạc Thiên ở phía đối diện không khống chế nổi mà khom đầu gối xuống.
“Bịch.”
Mặc Dận thu hồi suy nghĩ lại, nhìn Tô Nhạc Thiên quỳ trên mặt đất, “Tôi sẽ không trở về.”
Nói xong, anh nhấc chân bước vào thang máy.
Toàn thân Tô Nhạc Thiên đều là mồ hôi, thở hổn hển, lại cố gắng xoay người hô lên: “Chẳng lẽ người không muốn đoạt lại, lấy về toàn bộ những thứ thuộc về người sao?”
“Không cần.”
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, Tô Nhạc Thiên lại vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất.
Qua hồi lâu, cậu ta mới lấy điện thoại ra gọi cho dãy số quen thuộc.
“Cha, Thiếu chủ không chịu trở về.”
“Làm sao có thể! Có phải con nói chuyện quá mức khó hiểu rồi không hả?”Tô Nhạc Thiên lập tức nói: “Đương nhiên không phải! Trước Thiếu chủ liền đoán được mục đích của con rồi, cũng nói thẳng sẽ không về, cha, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Bên kia trầm tư một lát, giọng âm trầm nói: “Nếu mềm không được, liền cứng đi, cho dù thế nào, Thiếu chủ nhất định phải trở về!”
Tô Nhạc Thiên kinh ngạc, trong đầu hiện lên một bóng dáng, không xác định hỏi: “Cha, không lẽ chúng ta phải...” Cậu ta không nghĩ muốn xảy ra chuyện như vậy.
“Cassiel, con phải nhớ kĩ, nếu là gia tộc Franklin thật sự rơi vào tay Breenda, như vậy cái đang đợi chúng ta, chính là chết.”
Cậu ta cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, trôi qua nhiều năm như vậy, người kia vẫn không ngừng chèn ép bọn họ, thế cho nên người của bọn họ càng ngày càng ít, cho tới lúc tìm được Mặc Dận, cậu ta liền nhanh chóng hi vọng anh có thể cùng mình trở về chủ trì đại cục, như vậy cũng sẽ yên tĩnh trở lại, cho dù hiện tại sau lưng Thiếu chủ là Mặc gia, gia tộc từ xưa luôn đối kháng với nước Y, vẫn lại là nhất định có nguy hiểm.
Bọn họ không nguyện chuyện như vậy xảy ra, cho nên từ từ ngủ đông, chờ đợi Breenda buông lỏng xuống.
Hiện tại cuối cùng cũng đợi được cơ hội tốt, lại không nghĩ rằng anh vậy mà không muốn trở về, không lẽ anh không biết gia tộc Franklin đại biểu cho cái gì sao?
“Cassiel, ta cho con đi Hoa Hạ không phải là cho con tăng thêm cảm tình không cần tới đó, con phải nhớ kĩ, chỉ có đem Thiếu chủ bình yên vô sự trở về, mới là quan trọng nhất.”
Một câu này, khiến cho Tô Nhạc Thiên xoắn xuýt không biết nói gì.
Cậu ta thành thật nói: “Cha, con biết nói gì rồi.”
Cúp điện thoại, trong mắt cậu ta mang theo xoắn xuýt, không đành lòng, phức tạp, đến sau cùng toàn bộ hóa thành kiên định.
Mặc Dận đi vào thang máy, trực tiếp đi đến văn phòng của Mặc Khuynh Thành.
“Két.”
Mặc Khuynh Thành đang ngồi ở trước máy tính tập trung tinh thần nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên.
“Nói xong rồi hả?” Lúc này mới bao lâu, xem bộ dáng của Tô Nhạc Thiên cũng không có khả năng khinh địch kết thúc như vậy.
Mặc Dận không nói gì, đi đến phía sau cô, khom lưng, ôm.
“Ưm.” Cảm thụ được ấm áp trong lòng, tâm của anh mới yên định xuống.
Mặc Khuynh Thành có chút kì quái, lại vẫn trấn an anh.
“Mặc kệ cậu ta nói gì đó, em đều ở bên cạnh anh.”
“Ừ.”
Mặc Dận nhắm hai mắt, cọ cọ ở trên cổ cô, cảm thụ mùi hương trên người cô, trên tay không tự chủ được buông lòng vài phần.
Mặc Khuynh Thành không biết tới cùng đã xảy ra chuyện gì, nhớ lại để tới khi Mặc Dận trở lại bình thường liền đi hỏi Tô Nhạc Thiên một chút, mặc kệ giữa bọn họ có bí mật gì mà mình không biết được, cô cũng không cho phép biến anh thành như bây giờ.
“Cục cưng.”
“Hửm?”
“Cục cưng.”
“Ừm.”
“Cục cưng...”
Mặc Dận không ngừng gọi cô, cô cùng đáp lại không dừng.
Trong lúc những người khác đều đã tới vài lần, nhìn thấy tình cảnh như vậy, cũng yên lặng rời khỏi văn phòng.
Phòng trà nước.
Lê An An cắn hạt dưa, mồm miệng không rõ nói: “Các người nói xem, hai người bọn họ đây là làm sao vậy?”
Ban Hữu: “Nếu cô quá rảnh rỗi, tôi có thể cho cô thêm chút việc.”
Lê An An nghẹn lời, trợn mắt nhìn anh, không sao cả nói: “Tới đi, cùng nhau thương tổn!”
Tống Tiểu Bảo đẩy đẩy kính mắt, nhàn nhạt nói: “Ban Hữu, anh không cần để ý cậu ấy đâu.”
“Ai, cái gì gọi là không cần để ý mình!”
Tống Tiểu Bảo nhìn cũng không nhìn cô, uống cốc nước trong tay, “Ý trên mặt chữ.”
“Hắc!”
Lê An An không vừa ý ném vỏ hạt dưa xuống, làm bộ đứng lên đánh anh.
Cam Triết vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ: “An An, lúc này, đừng có làm mâu thuẫn nội bộ.”
“Mình nào có bản lãnh đó!” Lê An An kiêu ngạo hừ một câu, quay đầu không thèm để ý tới.
Cam Triết ngầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi: “Các cậu ai nhìn thấy Nhạc Thiên rồi không?”