Gió nhẹ lướt qua, thổi bay sợi tóc của cô, Mặc Dận một lần cùng không ngại phiền toái vén ra sau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến lúc điện thoại di động trên bàn sáng lên.
Anh không có để ý, yên lặng chờ màn hình đen lại.
Không qua vài giây, điện thoại lại sáng lên.
Anh không vui cúp điện thoại, soạn mấy tin nhắn gửi đi.
Thế giới, lại yên tĩnh trở lại...
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, ấm áp mang rét lạnh đi.
Mặc Dận không nỡ nhìn người trên giường, rất nhiều lời chưa nói liền hóa thành một nụ hôn, rơi vào trán của cô.
“Chờ anh trở lại.”
Bên trong không có ai đáp lại anh, quyết đoán xoay người, không hề dừng lại.
“Ong ong ông...”
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, xe càng ngày càng xa.
Chỉ là khi Mặc Dận rời đi rồi không có nhìn thấy, người anh luôn tâm tâm niệm niệm, đáng đứng ở cửa sổ nhìn anh rời đi.
Mặc Khuynh Thành tựa vào cửa sổ, nhìn chiếc Bentley khiêm tốn càng ngày càng đi xa, mãi đến khi không thấy đâu nữa.
Anh, vẫn là đi rồi...
Kỳ thật tại nháy mắt Mặc Dận đứng dậy, cô liền tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt, làm bộ như mình vẫn còn ngủ say thôi. Cô nghĩ anh cũng có thể biết mình dậy rồi, chỉ là hai người cũng không nguyện phá hoàn cảnh này, giống như muốn dừng lại trong một khắc kia, mãi đến vĩnh viễn.
Đáng tiếc thời gian là tàn khốc như thế, tàn khốc đến không nguyện dừng lại từng phút từng giây, cuối cùng điện thoại vang lên, anh động, sau cùng một nụ hôn tiếp xuống, không nỡ lại quyết tuyệt, sau cùng một câu, lại có thể khiến cho cô rơi lệ.
Chờ anh trở về...
Nếu là bản thân còn không có tư cách đứng ở bên cạnh anh, bản thân liền cô gắng đến bên cạnh anh, mặc kệ bao lâu!
Mặc kệ con đường phía trước khó khăn bao nhiêu, nhiều kẻ thù lợi hại, bản thân đều phải vượt qua bụi gai, vượt qua núi cao, chém rụng hiểm trở!
Nghĩ như vậy, cô không do dự nữa, nhanh chóng thay một bộ quần áo liền xông ra ngoài.
Cô muốn nói cho Mặc Dận, nói cho anh biết, bản thân sẽ không chờ anh!
Rất nhanh, có một chiếc xe chạy ra khỏi Mặc gia, điều này cũng làm cho Lan Tuyết Mai vẫn lo lắng liền vui vẻ nằm lại trên giường.
“Hừ, khuê nữ nuôi lớn khuỷu tay liền rẽ ra ngoài!” Bên cạnh truyền ra một tiếng nói tràn đầy ám khí.
Lan Tuyết Mai vừa nghe xong, lập tức nở nụ cười, “Tuyển Thần, đã bao nhiêu tuổi rồi, lại vẫn còn ăn dấm chua của trẻ con, huống hồ Dận Nhi cũng không phải người ngoài.” Khuỷu tay không tính rẽ ra ngoài.
Mặc Tuyển Thần một bộ “Tôi không nghe tôi không nghe”, cho dù Mặc Dận là con trai của mình, nhưng Mặc Khuynh Thành chính là bảo bối của ông, ông làm sao có thể cứ như vậy để cô bị câu mất chứ.
Lan Tuyết Mai cũng không có để lời nói của ông trong lòng, kỳ thật bà cũng không bỏ được, chỉ là bà biết, hai đứa trẻ này ở cùng một chỗ, mới là tốt.
Mặc Khuynh Thành lái xe tại dần dần biến mất ở phía chân trời.
Nhanh lên, thêm một chút nữa!
“Kít.”
Lốp xe cùng mặt đất mạnh mẽ ma xát, cô đến xe cũng chưa khóa kĩ liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Ở đâu, anh ở đâu!
Cô chỉ biết là anh muốn đi nước Y, cùng với Tô Nhạc Thiên, nhưng mà là cái sân bay nào chuyến bay nào thì hoàn toàn không biết, cô không xác định chỗ mình tới có đúng hay không, một khắc mở xe ra, liền nhận định là nơi này.
Cô chẳng có mục địch chạy chung quanh, tìm kiếm, hi vọng ngay sau một khắc liền có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhưng trời cao giống như chơi đùa với cô, loa sân bay từng lần từng lần vang lên, cô biết thời gian không kịp nữa rồi, kích động, cước bộ có chút hỗn độn, mà lại không có chú ý bị ngăn trở.
“A!”
Nhìn càng ngày càng gần mặt đất, cô không cần suy nghĩ trực tiếp đưa cánh tay lên chắn ngay trước mắt.
Lúc này, bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ, kéo cô vào trong lòng, cũng tại bên tai cô, khẽ thở dài một tiếng.
“Cục cưng, em cứ như vậy, anh sao có thể yên tâm đi được?”
Mặc Khuynh Tay bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt mình tâm tâm niệm niệm, mà lại không hiểu cảm thấy ủy khuất.
“Nhiều người chiếu cố bản công tử như vậy, người nào yêu thích anh!”
Mặc Dận không chút để ý lời của cô, chỉ là nhìn đôi mắt hơi hơi phiếm hồng của cô, đau lòng không thôi, “Cục cưng, anh yêu em là đủ rồi.”
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, hốc mắt càng hồng, cô rất muốn hỏi, nếu yêu, vì sao vẫn muốn rời khỏi? Nhưng lời này cô nói không nên lời, bởi vì cô biết, nói ra chỉ tăng thêm đau thương thôi.
Mặc Dận ôn nhu vuốt sợi tóc hỗn độn của cô lên, đôi mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng, giống như một vòng xoáy, hấp dẫn người khác nhìn vào bên trong.
Mặc Khuynh Thành ngoan ngoãn mặc anh chỉnh tóc cho mình, không lỡ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Động tác của Mặc Dận ngừng lại một chút, nhìn trên cổ tay cô, “Cục cưng, làm sao vậy?”
Cô cúi đầu xuống, không cho anh phát hiện ra giờ phút này mình có chỗ không hợp, rầu rĩ nói: “Không có chuyện gì.”
“Ài...”
Tiếng thở dài trùng trùng điệp điệp vang ở trên đầu cô.
Mặc Dận không nói gì, môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng rơi trên đầu cô.
Giờ khắc này, mọi người xung quanh vội vàng đi lại đều biến thành bối cảnh, mà không gian này, chỉ có bọn họ.
“Các hành khách thân mến, chuyến bay nước Y số hiệu DHY253...”
Tô Nhạc Thiên làm cảnh bên cạnh nhịn không được lên tiếng, “Thiếu chủ, chúng ta phải đi rồi.”
Mặc Dận còn chưa nói, Mặc Khuynh Thành đã mở miệng trước.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía cậu ta, chính người này đã chia rẽ cô và Mặc Dận.
“Tô Nhạc Thiên, không đúng, tôi nên gọi cậu là Cassiel, nếu là lúc trước tôi biết cậu tiếp cận tôi chính là vì Dận, tôi sẽ tại lần đầu tiên gặp liền làm thịt cậu.” Cho dù thời điểm kia cô vẫn chưa cường đại.
Tô Nhạc Thiên cảm thấy được có chút đuối lý, thật sự xin lỗi, “Khuynh Thành, mình biết mình nói cái gì cũng vô dụng, không sai, mình tới Hoa Hạ chính là vì Thiếu chủ, nhưng mình là thật tâm muốn kết bạn với mọi người.”
“Đừng nói hai chữ bạn bè, từ trong miệng cậu phát ra, quả thực là vũ nhục.” Cô giờ phút này, toàn thân tựa như con nhím, mặc kệ Tô Nhạc Thiên nói cái gì, bọn cô cũng không chút do dự đâm lại.
Tô Nhạc Thiên lại vẫn muốn nói gì đó, có thể kịp thời tiếng Trung của cậu không tốt lắm, cũng tìm không ra ngôn ngữ để giải thích cho chính mình.
Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu chưa từng hối hận đã quen bọn họ.
Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu chưa từng nghĩ tới việc làm tổn thương bọn họ.
Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Cậu muốn...
Nghìn câu vạn chữ, đều bị ánh mắt sắc bén của Mặc Khuynh Thành dừng lại ở cổ họng.
Toàn bộ phẫn nộ trong lòng Mặc Khuynh Thành bắn về phía cậu ta, cho dù cô hiểu rõ cậu chỉ là một nhân vật nhỏ.
Đột nhiên, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.Một đôi tay căn trở tầm mắt của cô, một giây sau liền nâng cằm cô lên.
“Cục cưng, chuyện không liên quan tới cậu ta.” Việc ở bên đó, một ngày nào đó vẫn phải giải quyết.
Cô hiểu ý của anh, nhưng một bụng lửa giận không phát tiết ra được, chẳng lẽ muốn cô đích thân tới nước Y đem đầu sỏ gây nên chuyện này lôi ra?
Cô nghĩ muốn, nhưng Mặc Dận tuyệt đối không nguyện.
“Được rồi, cục cưng, anh phải đi rồi, em mau về đi.” Muốn nói chờ anh, nhưng lại không nói ra miệng.
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, thật sự nhìn anh, “Dận, em sẽ không chờ anh.”
Mặc Dận không nói, vẫn cười nhìn cô như cũ, đáy mắt đều là sủng nịnh.
Cô còn nói: “Em cũng sẽ không nhớ anh.”
“Đại trang viên nhiều người như vậy, chính cung nương nương cũng không tệ, anh nhớ kỹ, nếu là không nhanh chóng trở lại, em liền ở cùng với người khác.”
“Đến lúc đó đừng khóc kêu hợp lại, em sẽ không đồng ý.”
“Cho nên anh phải sớm trở về một chút, anh...”
“Ưm...”
Mặc Dận càng nghe lời của cô, mày nhíu lại càng sâu, sau cùng thật sự không nhịn được nữa mới cúi đầu che miệng nhỏ đang lải nhải lại.
Nha đầu này vậy mà nghĩ muốn cùng người khác, anh không được!
Cô là của anh, từ lần gặp mặt đầu tiên lúc nhỏ, định mệnh xác định, chỉ có thể là vợ của anh!
Mặc Khuynh Thành không có phản kháng, ngược lại cố gắng đáp lại anh, hung mãnh lại mãnh liệt.
Mặc Dận khẩn trương ôm chặt cô, trước nay chưa từng có cảm giác như vậy, mãi đến ...
Anh buông Mặc Khuynh Thành ra, nhìn môi cô lộ tơ máu, yên lặng lau sạch sẽ,
Mặc Khuynh Thành nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu lên, hung hãn lại đắc ý tuyên bố chủ quyền, “Mặc Dận, đây là ấn ký của riêng em cho anh, nhớ kỹ, tới nước Y đừng câu tam đáp tứ, hồng hạnh vượt tường, nếu không thì bản công tử liền bỏ anh!”
Lời này khiến cho khóe miệng Tô Nhạc Thiên giật giật, trong lòng hơi cảm thán, cũng chỉ có cô gái như Mặc Khuynh Thành mới dám ra lời nói vừa rồi.
Nhưng mà...
Cậu ta nhìn về phía Mặc Dận, ai ngờ trên mặt của anh vậy mà không hề có chút không vui nào, ngược lại là tràn đầy tươi cười bên trong có thể nhấn chìm người khác.
Vì sao, chẳng lẽ anh không biết là tôn nghiêm đàn ông bị khiêu khích sao?
Mặc Dận vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành hoàn toàn không biết suy nghĩ của cậu, nếu là biết được, cũng sẽ chỉ cười trừ.
Tôn nghiêm là cái gì? Mặt mũi là cái gì?
Những thứ này so với người con gái ở trước mặt mình đây cũng không là gì!
Ngược lại thời điểm Mặc Khuynh Thành nói ra lời này, anh cảm giác vạn vật sống lại, trăm hoa đua nở, chim chóc đua tiếng.
“Được.”
Chỉ có một chữ, đem tất cả lời nói bao hàm trong đó.
Mặc Khuynh Thành nghe được lời của anh, lại nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng cũng chảy máu, vui vẻ nở nụ cười.
“Đừng quên lời anh đáp ứng em.”
“Sẽ không.”
“Vậy anh đi đi.”
“Được.”
“Không tiễn anh nữa.”
“Ừ.”
Sau đó, Mặc Dận cùng Tô Nhạc Thiên kéo hành lý chậm rãi tiêu sái tới chỗ kiểm an, rồi biến mất trước mắt cô.
Mặc Khuynh Thành nhìn thật lâu, cho dù không thấy bóng dáng kia đâu, cũng không chớp mắt, sợ nháy mắt chớp mắt, người kia, liền không tìm thấy nữa.
“Phù...”
Cô rất không dễ dàng gì lấy lại tinh thần, tại lúc xoay người, lại đụng phải một người.
Theo quán tính thân thể kia ngã về sau, nhưng cô không hề khẩn trương, nhẹ nhàng xoay người, xoay tròn một vòng, đứng thẳng.
“Thực xin lỗi.” Âm thanh mang theo khẩu âm kì lạ vang lên.
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, đồ tây âu màu đen, đeo mắt kính đen, làm cho người ta có cảm giác chính là xã hội đen.
“Không có chuyện gì.”
Cô tùy ý nói xong, sau đó đi qua bên cạnh bọn họ, đi ra khỏi sân bây.
Nhưng mà cô không hề biết, đôi mắt ba người này chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô, không hề rời khỏi một giây nào.
Đại dương Bỉ Ngạn, nước M.
Tô Thụy mặc áo dài đen trắng đan xen, chân đi giày trắng, từ từ đi bộ trên đường.
Trên đường lá cây chi chít phủ kín tất cả bầu trời, một mảnh xuân ý dào dạt.
Gió ấm áp thổi qua, lại không ấm được anh ta.
Cảnh sắc mỹ lệ cho thị giác anh ta hưởng thụ, nhưng mà anh ta không có suy nghĩ rơi vào đó.
Mặc Khuynh Thành, cô có khỏe không?
Từ sau khi xảy ra chuyện của Văn Tư Tư, anh ta liền quyết định từ chối thư nhập học của Đại học Đế Đô, lựa chọn ra nước ngoài du học.
Nhưng khi đi tới nơi lạ nước lạ cái này, trong lòng anh ta, lại vẫn luôn nhớ tới cô, cũng may mà bản thân anh ta cũng quen người của Đại học Đế Đô, mới biết được toàn bộ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Cô vẫn như cũ, chỉ cần cô ở đâu, phiền toái liền không dừng.
Trước là Văn Tư Tư, hiện tại là Tang Nhất Cầm, sau lại là người nào đây?
Anh ta hơi thở dài, tự giễu, bản thân vì sao vẫn còn lo lắng cho cô?
Cô như vậy, sẽ đặc biệt không cần mình lo lắng đâu...
Cho dù như vậy, anh ta vẫn không khỏi lo lắng.
Bất tri bất giác, khóe môi anh ta nhếch lên trào phúng. Tô Thụy ơi Tô Thụy, mày không phải một mực thích Văn Tư Tư sao, sao bây giờ lại lo lắng cho người mày vẫn luôn ghét vậy.
“Cáo biệt hồi ức tôi lại yêu người, nhắm mắt lại chờ người ôm chặt...”
Thình lình xảy ra tiếng hát cắt ngang ưu sầu của anh ta, anh ta hơi hơi hất cằm lên, tìm kiếm chủ nhân của tiếng hát.
Chân giẫm xuống lá cây, từ từ hướng tới ngọn nguồn, rốt cục, anh ta nhìn thấy một cô gái đang khiêu vũ.
Cô ấy rất nhẹ nhàng, giống như đang nhảy chung với tinh linh trên cây, làn váy tới gối giữa không trung xẹt qua một vòng tròn mỹ mãn, tóc đen theo động tác toát ra, khóe miệng cô ấy cong cong, hát ra một câu lại một câu nhạc êm tai.
“Nha...”
Cô gái đang khiêu vũ đột nhiên phát hiện Tô Thụy xuất hiện, kinh ngạc dừng động tác lại.Tô Thụy không nghĩ tới muốn quấy rầy cô, nhưng chuyện đã thành rồi, thái độ nói: “Vị tiểu thư này, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy cô khiêu vũ.”
Cô gái kia đỏ bừng cả khuôn mặt, nghe được lời giải thích của anh ta, cuống quít quơ quơ tay, “Không phải, là, là tôi không chú ý tới anh, thực xin lỗi.”
Tiếng Trung thuần thục từ trong miệng cô ấy phun ra, cũng để cho Tô Thụy có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cô vậy mà có thể nói tiếng Trung!
“Không nghĩ tới cô có thể nói tiếng Trung!” Nghĩ như vậy, anh ta cũng như vậy nói ra.
Khuôn mặt cô gái hồng nhuận, gật gật đầu, “Ừm, mẹ tôi là người Hoa Hạ, cho nên tôi từ nhỏ đã biết tiếng Trung.”
Tha hương gặp cố tri, giữa hai người im lặng gần hơn rất nhiều.
Sau khi nói chuyện với nhau một phen, Tô Thụy mới biết cô gái này gọi là Lily Mir, năm nay nhỏ hơn anh ta hai tuổi, cũng đã là minh tinh nổi tiếng nước M.
Anh ta cảm thán: “Lily, so với em, tôi quả thật là một người đàn ông vô dụng.”
Lily có chút thẹn thùng, tiếng nhỏ cũng không khó nghe ra lời bên trong, “Mới không phải, anh Thụy là tuyệt nhất.”
Thân thể Tô Thụy cứng ngắc, anh Thụy, tiếng gọi quen thuộc bao nhiêu...
Lily nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, giống như đang nhớ tới người nào đó, đôi mắt trong suốt chợt sáng lên, một giây sau lập tức biến mất không thấy, như là chưa từng có xuất hiện qua.
Tô Thụy nhìn khuôn mặt thẹn thùng, cảm thấy vừa động, “Lily, em thật là xinh đẹp.”
Lily bên cạnh càng thêm thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, câu lòng người.
“Lily, Lily, cô ở đâu!”
Lily ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt xuất hiện một chút ảo não, “Không xong rồi! Em quên thời gian rồi! Anh Thụy, em đi trước đã, có cơ hội gặp lại!”
Cô ấy vội vội vàng vàng chạy chậm rời khỏi, để cho Tô Thụy đến câu tạm biệt cũng không kịp nói.
Tạm biệt, Lily...
Từ sân bay trở về Mặc Khuynh Thành không nói tiếng nào lên thẳng lầu.
“Rầm.”
Mặc Tuyển Thần đặc biệt không đi công ty buông tờ báo trong tay ra, lo lắng nhìn về phía trên lầu.
Cục cưng có phải cực kì đau lòng hay không, nếu không sao lại không có nhìn thấy ông ngồi trên ghế sofa?
Không được, vẫn là đi xem là tốt hơn.
Nhưng mới vừa đứng dậy, đã bị Lan Tuyết Mai nói một câu ngừng lại.
“Tuyển Thần, để cho cục cưng ở một mình một chút đi.”
Vì sao! Hiện tại cục cưng cần ông!
Nhưng lời vừa tới miệng nhưng dưới ánh mắt của bà, biến thành, “Được được, anh không đi quấy rầy cục cưng nữa, vợ, chúng ta đi dạo phố không?”
Đi dạo phố?
Lan Tuyết Mai nhíu mày lại, có vẻ như bọn họ lâu lắm rồi không có đi dạo phố rồi.
“Được, em đi thay quần áo.”
Mặc Tuyển Thần cũng theo sau lên lầu, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngốc, tại nháy mắt cửa phòng đóng lại, lộ ra nụ cười xấu xa gian kế được thực hiện.
Cứ như vậy, hai người đi vào liền không có đi ra.
Mặc Khuynh Thành trong phòng nằm ở chỗ Mặc Dận ngủ, lẳng lặng cảm nhận khí tức lưu lại trên gối.
“Ong, ong...”
Di động đầu giường không ngừng chấn động, ,à cô vẫn như cũ nhắm hai mắt lại, không hề để ý chút nào.
Màn hình điện thoại sáng lại đen, đen lại sáng.
Rốt cục, lấy điện thoại qua, bấm nghe.
“Khuynh Thành, cậu ở đâu?” Lê An An trong thanh âm mang theo lo lắng.
“Ở nhà.”
Lê An An ở công ty gãi đầu, xoắn xuýt mắt nhìn Ban Hữu trên bàn, sau cùng vẫn là kiên trì nói ra: “Khuynh Thành, có chương trình giải trí mời cậu, cậu muốn tham gia hay không?”
Kỳ thật hiện tại cô cũng không nguyện ý quấy rầy Mặc Khuynh Thành, Mặc Dận rời đi, bọn họ đều đã cảm thấy có chút khó chịu, nhất là biết Tô Nhạc Thiên cũng đi theo, bọn họ không ngu, bên trong cong cong quẹo quẹo chỉ cần hơi ngẫm một chút cũng hiểu.
“Chương trình gì?” Cô tin tưởng nếu không quan trọng, Lê An An sẽ không quấy rầy cô lúc này.
“Là một chương trình rất nổi tiếng, Vượt qua cực hạn, tỉ lệ người xem rất cao trên TV, mùa 2 bọn họ muốn mời cậu, Khuynh Thành, bọn mình cảm thấy được đó là cơ hội không tồi, cậu có muốn thử một chút hay không?” Phải biết rằng, ngoại trừ hai bộ truyền hình cùng một chút quảng cáo, những cái khác cô đều không có tham gia.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc ngồi dậy, Vượt qua cực hạn? Cô có xem qua chương trình này, bên trong mời mười vị minh tinh, đến một nơi khác để hoàn thành nhiệm vụ, bên trong cũng có các loại tiếng nói tiếng cười, cực kì chân thực, thẳng thắn nói, đây là một chương trình có vẻ chân thật.
Nhưng mà chương trình như vậy, vì sao lại mời mình?
Cô tự mình hiểu được, tuy hai bộ phim kia có tỉ lệ người xem rất cao, mà danh khí của cô cũng đang không ngừng tăng lên, nhưng nghiêm khắc mà nói, cô còn chưa có năng lực tham gia chương trình này, từ mùa 1 mà nói, mười vị minh tinh đều là cực kì nổi tiếng trong Làng giải trí, thậm chí có hai người là nhân vật cao cấp, một chương trình như vậy, có phải là giả hay không?
Lê An An nghe được đối diện không có tiếng, cũng đoán được cô đang tự hỏi, tiếp tục nói: “Khuynh Thành, trước mình còn kì quái vì sao tổ chương trình lại mời cậu, sau đó mình gọi điện qua xác nhận lại, bọn họ quả thật là mời cậu, cho ra lý do là, hiện tại trong Làng giải trí, tuy cậu xuất đạo không lâu, nhưng thành tựu xuất đạo lại so với minh tinh xuất đạo lâu hơn cũng không có cách vượt qua, mà Ma kiếm truyền kì đang nổi, thừa dịp nhiệt độ này, còn có thể kéo thêm tỉ lệ người xem chương trình, mà đối với chúng ta mà nói, cũng có thể thông qua chương trình này, tăng thêm tỉ suất, đây là hợp tác song phương. Mình cảm thấy được bọn họ nói không sai, Khuynh Thành, cơ hội lần này rất khó được, Ban Hữu cũng thấy không sai.”
Cô ấy đặc biệt cường điệu nhắc tới Ban Hữu, cũng khiến cho Mặc Khuynh Thành biết cơ hội lần này là thật sự rất khó có được.
“Được, cậu nói cho tổ chương trình, mình tham gia.” Nếu cơ hội khó có được như vậy, vậy thì không thể bỏ qua.
Lê An An nghe được tiếng cô đáp ứng, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cô ấy thực sự sợ bởi vì Mặc Dận rời đi, cô chưa gượng dậy nổi.
“Cụ thể là lúc nào cậu báo trước cho mình biết.”
“Biết rồi, việc này mình sẽ sắp xếp tốt, đúng rồi, Khuynh Thành, đêm nay cậu sẽ chết, đừng quên phát Weibo xem tivi nha!”
Mặc Khuynh Thành:...
Cái gì mà đêm nay cô chết, người này đến bây giờ vẫn không nói vậy.
Cúp điện thoại, tâm tình cô ngược lại tốt lên không ít, lòng nhớ Mặc Dận lại bị Lê An An quấy rầy như vậy, cũng lôi cô trở về thực tại.
Sinh hoạt vẫn phải tiếp tục, huống chi mình vẫn còn phải tiếp tục cố gắng bắt kịp bước chân anh.
Mặc Dận, chờ em!
Buổi tối đúng giờ lên, Mặc Khuynh Thàn nằm ở trên giường, lười biếng chụp tấm hình, sau đó nhanh chóng biên tập.
Công tử Mặc Khuynh Thành: Đêm nay muốn nói một chuyện trọng đại, mọi người có mong chờ không?
[Công tử, tôi xem giới thiệu, hình như đêm nay giáo chủ sẽ chết, thật đau lòng!]
[Lầu trên nói thật hay giả, thật không nỡ, rất thích Tử Thư Hoa Hàn lãnh khốc, cũng thích Tử Thư Hoa La thiện lương, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ chết đâu!]
[Ài, lúc trước bắt đầu truy kịch, tôi là cự tuyệt, biết rõ kết cục sau cùng, lại vẫn không nhìn được xem tiếp, hiện tại rốt cục cũng đến lúc không muốn đối mặt nhất, các bạn, chuẩn bị tốt khăn giấy đi.]
[Khăn giấy đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ mong lúc giáo chủ chết không cần quá đau khổ.]
[Công tử, nghe An An ma ma nói tâm tình người hôm nay không tốt, chẳng lẽ là vì vậy?]
[Công tử, đừng khổ sở, chúng tôi luôn ở bên người.]
Mặc Khuynh Thành nhìn những lời này, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Đúng vậy, tôi còn có mọi người...