Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 225: Chương 225: Quyển2 -Chương127: Cao lương mỹ vị?




Edit: windy

“Phù phù.”

Âu Dương Tiểu Tiểu cực kì khẩn trương, tiếng thở gấp truyền vào lỗ tai, trái tim nhỏ đập loạn nhịp, nhưng nhìn bàn tay kia xém chút nữa là động tới chóp mũi cô, cảm động tới hốc mắt ướt át.

“Đây là ai vậy, dám đánh người trước cửa tổ kịch của đạo diễn Bàng, cô đây là muốn gây sự, hay là bị gây sự?”

Khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ, động tác trên tay không ngừng gia tăng, người kia đau tới nhăn mặt.

“Cô, bỏ ra cho tôi!”

Đồ đàn bà xấu này, bình thường là tay sai phía sau Mặc Khuynh Thành, bây giờ còn chạy đến ngăn cản mình, thật đáng giận!

“Buông bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”

Tay bẩn thỉu?

Đuôi lông mày nhăn lại, hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nới tay, người nọ cứ như vậy ngã trên mặt đất.

“Tay bẩn? Tôi còn chưa ghét bỏ cô bẩn đâu, nhìn đi, bảo vệ đâu, đây là vấn đề của anh, đã là người bị đuổi khỏi tổ kịch rồi, sao lại để cô ta không thay đồ mà đi, nhanh, bảo cô ta thay đồ ra đi, bằng không đạo diễn Bàng đem tổn thất tính trên đầu anh đấy.”

Bảo vệ bị đẩy ra trước lập tức bối rối, có nghĩ tới tiền đạo cụ bị hỏng, nhưng lại không nghĩ đến bảo bọn họ đi thay đồ, đến lúc đó nếu bị hỏi, khẳng định là bắt anh đền rồi!

“Cảm ơn An ma ma, hiện tại các cô có thể đi vào, nhớ là thay quần áo ra, còn có đi đến phía trước nộp tiền bồi thường.’

Không ngừng cường điệu, cũng khiến cho những người bị đuổi ra càng lộ ra sắc mặt khó coi.

“Thay cái gì mà thay! Chúng tôi là người của tổ kịch, cùng lắm chỉ tại ả Mễ Mộc Lan kia mà nhận phải đợt sóng này thôi, chị em đâu, chúng ta đi vào nói rõ ràng với đạo diễn Vu, tôi cũng không tin, ông ấy thật sự dám đuổi nhiều người chúng ta đi như vậy!”

“Không sai, ai đó còn dám đảm bảo, nói cái gì tìm nhiều người là chuyện rất dễ dàng, a, mạnh miệng cũng không sợ ngã đau sao!”

“Em gái à, em không biết đầu năm nay mạnh miệng sẽ không ngã xuống đâu, bày đặt không cần nhiều người chúng ta như vậy, ngược lại người tìm về không biết có kĩ thuật diễn không, ài, đến lúc đó cho dù mời chúng ta trở về cũng phải cân nhắc kĩ.”

“Dù sao không phải tổ kịch của cô ta, đương nhiên sẽ nói mạnh miệng như vậy, huống hồ lời nói lúc đó của chúng ta không phải nói thật, đều là truyền ra ở làng giải trí, chỉ là đương sự không chấp nhận được, mới nổi giận thôi.”

“Không có cách nào nha, ai kêu cô ấy là nữ chính đâu, hơn nữa còn là người đạo diễn Bàng tìm rất lâu nữa, khẳng định rất kiêu ngạo.”

“Cũng không phải là...”

“Bốp!”

Lê An An tiến lên một bước, không chút lưu tình nào đánh vào mặt người nói lợi hại nhất.

“Tiểu Tiểu, cô phải biết rằng, trên đời này, không phải là tất cả mọi người đều được đối xử tử tế, nhất là người như thế này, không ăn được nho thì nói nho còn xanh, chúng ta đại nhân đại lượng, không so đo với bọn họ, còn phải nhắc nhở, để bọn họ nhớ kĩ trong lòng luẩn quẩn này không phải lời nói dối nào cũng có thể nói được.”

“Tôi đã biết.”

Mắt Âu Dương Tiểu Tiểu sáng lên, nhanh chóng nhớ kĩ những lời Lê An An nói, đương nhiên, nếu không phải do bây giờ trên tay cô còn cầm đồ, cô nhất định sẽ giơ hai tay, sùng bái cô!

An ma ma nói rất đúng, người Đại trang viên cho tới bây giờ đều là giúp mọi người làm việc tốt, đương nhiên, lúc gặp phải những người như này, bọn họ sẽ không mang thù, bởi cừu oán có ngày phải báo thôi.

Người bị đánh ôm má, hung hăng nhìn chằm chằm Lê An An, “Tôi liều mạng với cô!”

Chỉ là một người làm thuê, cũng dám đánh cô ta, cô ta cũng không quan tâm có thể trở lại tổ kịch hay không, từ lúc xuất đạo tới này, đây là lần đầu tiên không khống chế được thành ra như vậy.

“Cùng tiến lên!”

Bọn họ bây giờ, đều là trên cùng một thuyền, nếu giờ có người rời khỏi, liền càng khó thuyết phục đạo diễn Vu rồi.

Âu Dương Tiểu Tiểu có chút lo lắng, ngẩng đầu đã thấy Lê An An biểu cảm lạnh nhạt, đồng thời cũng đem lo lắng của cô đè lại, An ma ma cũng không hoảng, cô có thể cản được, cùng lắm thì, cùng lắm thì đánh liều!

Mắt thấy phần đông nữ minh tinh hoàn toàn khác với bộ dáng đoan tranh thục nữ trên TV, ai cũng đều là mấy người đàn bà chanh chua, nắm tay nhằm về phía bọn họ.

Sao, làm sao bây giờ, thật, thật nhiều người...

Nắm tay càng ngày càng gần, Âu Dương Tiểu Tiểu liền ngu ngơ đứng tại chỗ, nhưng lại không có phản ứng gì, thẳng đến khi đánh tới bên cạnh, một nắm tay gầy nhỏ đánh lại.

“Bịch.”

Mọi người ngã văng ra ngoài, thời gian liền dừng lại.

Những người khác đều khiếp sợ nhìn Lê An An thu quyền lại, trên mặt cô không hề có vẻ đau đớn, còn nhàn nhạt nhắc nhở: “Tiểu Tiểu, lúc đánh nhau không được thất thần, bằng không cô sẽ có hẹn với thượng đế đấy.”

Ngu ngơ gật đầu, cúi đầu nhìn đôi tay bên cạnh, hỏi: “An ma ma, tay cô không đau sao?”

Tay?

Giơ lên, xoay tròn vài cái, bàn tay trắng nõn không có chút đỏ ửng nào, rất rõ ràng, lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

“Cô xem, tay rất tốt.”

Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn vài lần, mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo là sùng bái vô hạn.

“An ma ma, công phu cô thật lợi hại, có thể dạy cho tôi không?”

Ma ma bên cạnh công tử có phải đều lợi hại như vậy không, quả thực chính là đánh lưu manh xử lý được phiền toái, cô cũng muốn nỗ lực theo đuổi!

“Muốn học?”

Gật gật đầu.

Bàn tay dừng ở trên đầu cô, giống như Dịch Thần đối với cô, xoa xoa, “Ngoan, chờ chị có ngày rảnh sẽ dạy em thế nào để đuổi hết đám động vào công tử.”

“Tôi nhất định sẽ cố gắng học!”

Thanh âm vang dội, bên trong tràn ngập kích động, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức!

“Tốt lắm.”

Lê An An vỗ vỗ vai cô, hài lòng nói.

Nếu không phải trước mặt có đám gây phiền toái này, cô nhất định sẽ ôm lấy Âu Dương Tiểu Tiểu, nói cho cô ấy biết để trở thành người của công tử cần phải có bao nhiêu kĩ năng, chỉ là...

Chuyển mắt, càng thêm ghét bỏ mấy người trang điểm rất xinh đẹp này, “Các người còn muốn ở trong này làm thần cửa bao lâu nữa?”

Thật lãng phí thời gian, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Bàng Tịch lúc trước, cũng không phải là chỉ lãng phí thời gian đâu.

Mọi người theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn nhau, do dự.

Bọn họ cứ như vậy mà từ bỏ sao?

“A, các người còn muốn ở lại để tôi luyện tập hả?” Hai tay giao nhau, kêu răng rắc.

Hoảng loạn lui về sau vài bước, điên cuồng lắc đầu.

Bọn họ là thục nữ, sẽ không làm ra chuyện hủy hình tượng như vậy.

Nhưng bọn họ hoàn toàn quên mới vài phút trước, hình tượng của bọn họ đã thay đổi triệt để rồi.

“Vậy còn ở đây lãng phí thời gian của tôi, không thấy quấy rầy giờ ăn cơm là chuyện rất xấu hổ sao?”

Chỉ mới tiến lên một bước, mấy người trước mặt liền vội vàng co cẳng chạy, đương nhiên, hướng chạy là bên trong cửa.

“Tốt lắm, giải quyết xong, không cần cảm ơn.” Nói với bảo vệ câu, liền kéo Âu Dương Tiểu Tiểu vào trong, “Không phải đã bảo cô đừng tới rồi mà, hôm nay nhiều chuyện như vậy, cô tới không phải là thành nơi trút giận của bọn họ à?”

Âu Dương Tiểu Tiểu ngược lại bởi vì bị cô răn dạy mà cao hứng, như vậy có phải chứng tỏ An ma ma thật sự coi mình là người một nhà không?

Lê An An nhìn cô cười ngốc, giận đến cốc vào đầu cô một cái, “Cô đó, tôi nói nhiều như vậy, còn cười được, chờ xem, tôi nhất định sẽ cáo cho Khuynh Thành.”

“Ai, đừng mà!”

Nếu mà nói cho công tử, tuy không biết cô ấy có lo lắng hay không, nhưng chỉ cần có một chút lo lắng, cô không muốn, bởi vì, lúc này có vẻ cô thật vô dụng.

“An ma ma, tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ nghe lời, lần này tha cho tôi đi, hôm nay có thịt nướng cô thích ăn đấy.”

Lê An An phụng phịu cái mũi hích hích, giống như thật sự có mùi đồ nướng, thơm quá...

“An ma ma, thịt nướng nếu nguội sẽ ăn không ngon...”

Lấy cái này hấp dẫn mặc dù có chút không tốt lắm, nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, vẫn chỉ có thể dùng một lần.

“Khụ khụ.” Che mũi lại, mới nói: “Lần này tạm tha, mau đi vào, cũng không biết Khuynh Thành chờ có sốt ruột không.”

“Được.”

Đi vào phòng hóa trang riêng của Mặc Khuynh Thành, chỉ thấy cô mắt cũng không mở, nhẹ nhàng nói: “Đến rồi?”

“Công tử, ngại quá, tôi đến muộn.”

Hai bước thành một bước, Âu Dương Tiểu Tiểu lo lắng không biết đồ ăn có bị nguội không.

“Không có chuyện gì, An An, còn không giúp đi?”

Một cái túi giữ ấm lớn như vậy, cũng không biết hôm nay chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn, xem ra chờ lúc rảnh rỗi, cô phải tới cảm ơn người nhà Âu Dương Tiểu Tiểu rồi.

“Tới đây.”

Tiến lên mở nắp hộp nhựa trong suốt ra, mùi thức ăn đột nhiên xông vào mũi, khiến cho động tác trên tay cô nhanh hơn rất nhiều.”

Đồ ăn ngon nha, tất cả đều là món ngon...

Bộ dáng thèm ăn, nhìn cô như vậy liền mỉm cười, lắc lắc đầu động tác cũng nhanh hơn, đồ ăn vẫn còn nóng nguyên, bằng không Âu Dương Tiểu Tiểu khẳng định sẽ tự trách.

“Công tử, An ma ma, lần sau tôi nhất định sẽ nhanh hơn.”

Cho dù như vậy, Âu Dương Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy bản thân đứng ở cửa quá lâu, bằng không đồ ăn nhất định sẽ càng thêm nóng hổi, phải biết rằng, đồ ăn ngon nhất là lúc mới ra lò.

Lê An An vừa cầm đũa, vừa nói: “Không sao không sao, mỗi ngày cô vất vả đưa cơm đến cho chúng tôi là đủ rồi, huống hồ cơm nguội hay gì cũng không phải chúng tôi chưa từng ăn qua.”

Mặc Khuynh Thành nhìn cô, “Ăn cơm cũng không ngăn được miệng cậu.” Cũng không nhìn xem nơi này còn có ai...

Âu Dương Tiểu Tiểu kinh ngạc, sau đó liền đau lòng, công tử vậy mà từng ăn cơm nguội, thật sự là bận bịu biết bao, vốn cho là minh tinh cho dù bận cũng có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng mấy ngày ở chung gần đây, cô thật sự thấy suy nghĩ của cô không đúng chỗ nào, chỉ là, công tử chưa bao giờ giảm cân.

“Công tử, ngày mai tôi nhất định sẽ tới nhanh hơn.” Tuy rằng không có khác nào để công tử ngủ nhiều hơn một chút mỗi ngày, nhưng ít nhất cô có thể cam đoan thức ăn có thể ở mức đãi ngộ tốt nhất, đúng, chờ lúc trở về sẽ nói với cha, đồ ăn nhất định phải làm tốt nhất có dinh dưỡng nhất.

Hai người cúi đầu ăn cơm hoàn toàn không biết, cũng bởi vì một câu tùy ý của Lê An An, làm cho cuộc sống sau này, thịt cá, cũng khiến cho cả tổ kịch mỗi khi tới giờ ăn cơm liền oán hận nhìn chằm chằm phòng hóa trang của Mặc Khuynh Thành, hận không thể xông tới cướp đi.

Cùng là lúc ăn cơm, phía Mặc Giác lại không hề tốt.

“Rầm.”

“Bốp.”

“Bùm bùm.”

“Ai ôi!”

Mặc Giác luôn luôn sốt ruột đợi ở cửa phòng bếp nghe thấy tiếng động, sợ tới mức áp ở trên cửa, “Thủy Thủy, bằng không cứ để anh làm đi?”

Tiếng như này không biết đồ làm ra có thể ăn được hay không, nhưng cũng phải trách anh, vì sao lúc trước nói muốn ăn đồ Hồng Thủy làm, giờ thì tốt rồi, anh cũng không biết là sai ở đâu nữa, nhưng lại khiến anh ta nổi hứng thú với nấu cơm.

“Ra bên cạnh ngồi đi, đừng tới phiền tôi!”

Giọng nói không kiên nhẫn từ bên trong truyền ra.

Mặc Giác hơi nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, ngoại trừ không kiên nhẫn không có gì đau đớn cả, chắc là không bị thương.

“Anh ở cửa chờ em, nếu có gì khó khăn, cứ gọi anh!”

Cánh tay trắng nõn của Hồng Thủy để ở bên hông, cau mày, nghe câu này truyền vào, nghĩ nên mở cửa hay không mở cửa mới tốt đây.

“Phiền chết rồi...”

Trên đất một mảnh hỗn độn, bát chén vỡ, lại nhìn trên quầy, lại càng vô cùng thê thảm, duy nhất thấy ổn là trong chậu, hải sản đã làm xong xuôi.

Làm sao bây giờ, rốt cuộc là làm cái gì mới được, rau dưa, không được, bít tết, không được, chẳng lẽ vẫn là hải sản?

Nghĩ tới kinh nghiệm thê thảm lần trước, lắc đầu, bảo đảm không làm được vẫn là thứ đen ngòm thôi, chẳng lẽ cứ vậy mà từ bỏ?

Càng không được!

Anh ta đường đường là lâu chủ hồng lâu, từ nhỏ học tập đủ thứ, chẳng lẽ bản thân hôm nay liền bị một phòng bếp nho nhỏ làm khó?

Hít sâu một hơi, âm thầm xốc lại, Hồng Thủy, mày không thể để Mặc Giác xem thường, cậu ta có thể làm ra mì sợi ngon như vậy, mày cũng có thể!

Nghĩ như vậy, lại lấy điện thoại ra, tìm thực đơn, chọn món đơn giản nhất bắt đầu làm.

Rửa rau, thái rau, bật lửa, đổ dầu, bỏ vào trong nồi, lượng muối vừa phải...

Vừa phải?

Vừa phải là bao nhiêu?

Thôi, mặc kệ, cứ bỏ một thìa lớn rồi tới cứu giá sau.

Đồng hồ báo thức nhanh chóng kêu lên, Mặc Giác tựa ở cửa nghe động tĩnh phòng bếp đầu đầy nghi hoặc.

Đây là làm xong rồi?

Lần này thuận lợi như vậy?

“Giác, đừng nghe nữa.”

Mặc Dận thật sự nhìn không nổi, em trai ngốc này của anh rõ ràng biết nấu ăn, lúc trước nói không biết cũng chỉ là muốn cùng Hồng Thủy hưởng thụ lạc thúc cùng nhau nấu cơm, nâng cao tình cảm, ai ngờ sự việc lại biến thành như vậy...

Mặc Giác đem tầm mắt dời đến trên cửa, giống như xuyên qua lớp kính mờ nhìn thấy rõ tình huống bên trong.

“Anh, anh nói Thủy Thủy có thể làm được không?” Bởi vì chờ lâu, vẫn đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra.

“Chú phải hỏi, đồ anh ta làm có thể ăn sao?”

Thoáng mang theo chút không hài lòng, hiển nhiên, anh không nghĩ bởi vì một Hồng Thủy mà chịu để cho dạ dày anh chịu khổ, cho dù là vì em trai ruột cũng không được.

Mặc Giác nghẹn lời, hắng giọng lấy chỗ dựa cho Hồng Thủy, “Anh, sao anh không tin Thủy Thủy như vậy, em ấy lợi hại như vậy, phòng bếp đơn giản tuyệt đối không làm khó được em ấy!”

Nói xong, còn cường điệu gật gật đầu, ý đồ khiến Mặc Dận tin tưởng lời anh nói.

“Vậy sao?” Hỏi lại một câu.

“Đương nhiên...” Đúng rồi.

Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy Mặc Dận ra bộ không muốn tiếp tục ở lại, xoay người về phía sofa.

Miệng bĩu ra, không nghe thì không nghe, dù sao anh tin tưởng Thủy Thủy nhà mình, anh ta nhất định sẽ thành công!

Nửa tiếng trôi qua, mấy người mặt không biểu cảm ngồi trên ghế sofa, đến ngay cả lão Vương giờ phút này cũng không nghĩ cái gì không hợp nữa.

Thật đói...

Còn muốn tới khi nào...

“Bịch.”

“Xong rồi!”

“Roạt.”

Cuối cùng cũng xong rồi!

Chỉ có hai người đứng dậy, Mặc Dận rất tự nhiên ngồi ở trên ghế sofa.

“Ha ha ha, tôi đã nói phòng bếp đơn giản như vậy làm sao có thể làm khó bổn lâu chủ! Các người mau bưng đồ ăn ra đi, hôm nay nhất định phải để cho các người biết thế nào là thiên tài!”

Hồng Thủy thật sự là cực kì vui vẻ, bằng không anh ta tuyệt không cười lớn như vậy.

“Thủy Thủy nhà ta thật lợi hại! Lão Vương, chúng ta mau bưng đồ ăn đi!”

“Vâng.”

Hai người vừa mới tiến vào phòng bếp, đã bị hỗn độn trên đất làm cho phát hoảng, nhưng nháy mắt liền bị đồ ngon bày biện trong mâm hấp dẫn.

Chỉ là...

Mặc Giác nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Lão Vương, ông cảm thấy thế nào?”

“Nhìn rất đẹp mắt, nghe thấy cũng không sai đi.” Về phần cảm giác ăn lên, chắc cũng không có nhiều vấn đề đâu...

“Này, sao các người còn chưa ra tay!”

Hồng Thủy vội vàng muốn được mọi người khẳng định, đã thấy hai người sững sờ ở cửa, rất không hài lòng, bọn họ nhất định là nghi ngờ có phải anh ta làm không rồi, hừ, để sau đó các người càng thêm kinh ngạc cho xem!

“A, lập tức lấy ra đây!”

Bọn họ đây là thật sự mặc kệ đến cùng thế nào, có kém cũng không kém bằng lần đầu tiên toàn bộ đem ngòm đâu, không phải chỉ đen...

Đồ ăn rất nhanh liền bưng ra, Mặc Giác còn rất tự giác bưng cơm lên.

“Được rồi, các người ai nếm thử trước?”

Hai tay ôm ngực, chờ mong nhìn ba người, không đúng, là hai người, anh ta tuyệt đối không để Mặc Dận ăn trước, hừ!

Lão Vương cùng Mặc Giác nhìn nhau vài lần.

[Lão Vương, ông ăn trước.]

[Mặc nhị thiếu, tôi cùng lắm chỉ là thuộc hạ, cậu là người của lâu chủ nha.]

[... Hình như đúng rồi nha.] Câu người của lâu chủ thật là tuyệt, anh có chút lâng lâng.

Lão Vương lại liếc mắt một cái, tiếp tục truyền tin tức.

[Mặc nhị thiếu, tôi thì không để ý, nhưng cậu muốn để cho đồ ăn vợ cậu chuẩn bị tỉ mỉ cho người khác ăn miếng đầu tiên sao?]

[Đương nhiên không được! Miếng đầu tiên là của tôi!]

[Mặc nhị thiếu, mời.]

Cúi đầu xuống, khóe miệng hơi hơi cong lên, người yêu vào thật đúng là chỉ số thông minh rất thấp nha...

“Thủy Thủy, đương nhiên là anh ăn trước!”

Cầm đũa lên, cẩn thận đánh giá đồ ăn đầy bàn.

“Muốn ăn thì nhanh chút, tôi sắp đói chết rồi.”

Nói xong, còn theo bản năng xoa xoa bả vai, nấu cơm thật sự là chuyện tốn thể lực nhất, xem ra sau này vẫn không thể thường xuyên làm rồi.

“Anh ăn cái này.”

Đây là món trứng gà xào đơn giản, màu trứng gà vàng óng phối hợp với dưa chuột, trộn với nhau có vẻ tươi mát, đương nhiên, cho dù không xào giỏi, cũng có thể ăn được.

Gắp một miếng bỏ dưa chuột vào trong miệng, nhai nhai.

Hồng Thủy vẻ mặt chờ mong nhìn anh, “Thế nào, không tồi chứ?”

Mặc Giác không lập tức nói chuyện, “Cô lỗ” một tiếng, nuốt toàn bộ dưa chuột vào bụng.

“Không tồi, Thủy Thủy, em thật sự quá lợi hại rồi!”

Hồng Thủy không ngu ngốc, cẩn thận đánh giá, nhưng không phát hiện ra sơ hở nào, liền tin vài phần.

“Tất nhiên, cũng không xem xem tôi là ai, chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

“Đợi một chút!”

Mặc Giác theo bản năng cao giọng lên, động tác mấy người liền ngừng lại một chút.

“Thế nào, không phải anh nói ăn ngon lắm sao?” Hồng Thủy hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ Mặc Giác đang an ủi anh ta?

Mặc Giác nhếch miệng, “Thủy Thủy, chính là vì ăn quá ngon, anh mới muốn để ăn một mình.” Nói xong, còn uy hiếp nói với hai người Mặc Dận: “Hai người không được ăn, đây đều là của tôi!”

“Anh xác định nhất định phải ăn một mình?” Nghi hoặc trong lòng Hồng Thủy càng thêm sâu, nhiều đồ ăn như vậy, là phần của năm người ăn đấy.

“Đương nhiên, anh ăn được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.