Lan Tuyết Mai ban đầu đột nhiên bịnhư vậy thấy hơi lơ mơ, nhưng nghe thấy tiếng cố gắng đè thấp cùng với hương thơm thâm nhập chóp mũi, khóe miệng của bà từ từ cong lên.
“Cô, cô là ai?”
Mặc Khuynh Thành cười hắc hắc, trong giọng nói trầm thấp mang theo chút xấu xa.
“Bà không biết tôi là ai, nhưng tôi lại biết bà là ai đấy, đêm khuya nằm mơ, mỗi khi bà ngủ say bên cạnh, nhìn chăm chú rất lâu...”
Mặc Dận sau lưng cô ban đầu vẫn chứ ý cười nhìn cô vui đùa, chỉ là càng nghe tiếp, độ cong ở khóe miệng càng lớn thêm, dở khóc dở cười đỡ trán, nếu không phải mỗi đêm đều là ôm cô đi vào giấc ngủ, bản thân mình thật đúng cho là tại lúc mình ngủ say, cô chạy tới đầu giường Lan Tuyết Mai làm chuyện này rồi.
Nhưng mà so sánh mà nói, Lan Tuyết Mai liền phải bình tĩnh hơn.
Hai tay cực kì tự nhiên đặt lên trên cổ tay Mặc Khuynh Thành, nói khẽ: “Hóa ra là cục cưng mỗi ngày đều nhớ mẹ như vậy, nếu không đêm nay liền ngủ cùng mẹ đi?”
Mặc Khuynh Thành thuận thế từ phía sau ôm lấy bà, vô cùng thân thiết nói: “Được thôi.”
Cô lúc này, hoàn toàn không có suy xét đến khóe miệng Mặc Dận không khỏi nhếch lên.
Nhưng mà Lan Tuyết Mai lại chú ý đến, nhìn anh có chút chế nhạo: “Dận Nhi, mẹ chiếm dụng cục cưng một đêm có việc gì không?” Ham muốn chiếm hữu của đàn ông của Mặc gia có đôi khi không phải rất mạnh.
Mặc Khuynh Thành cũng quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra ý “Anh dám không đồng ý thử xem”.
“Không có chuyện gì.” Vừa lúc anh cũng có thể khẩn trương đem chuyện sau đó an bài một phen.
Mặc Khuynh Thành cho anh một cái ánh mắt “Tính anh thức thời”, sau đó đi đến bên cạnh Lan Tuyết Mai ngồi xuống, hai tay vẫn gắt gao kéo cánh tay của bà, không chịu buông ra.
Lan Tuyết Mai đem chuyện này để trong đáy mắt, giữa bọn nó chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Xem ra phải hỏi thăm một chút rồi.
Che suy nghĩ xuống, ba người liền thật sự xem tập mới nhất của Ma kiếm truyền kỳ.
Ma cung.
Trước ngực Tử Thư Hoa Hàn mở rộng, tóc đen đỏ đan xen tùy ý rơi rụng, cả người lười biếng tựa vào trên ghế, tay phải chống đầu, hai mắt nhắm nghiền, tỳ nữ cầm quạt lông đứng cạnh hai bên, yên lặng đứng ở phía sau, không nói một lời.
“Hưu.”
“Người nào!” Ám vệ trốn từ một nơi bí mật nhìn tại chính điện đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, thần tốc che ở trước người của hắn ta.
Âu Dương Trạch mặc áo trắng, bên hông rủ xuống một miếng ngọc bội không hoàn chỉnh, trên đầu buộc tóc kiểu bình thường, vẻ mặt tự nhiên, rơi vào trên người Tử Thư Hoa Hàn.
“Không thể nghĩ được đường đường là Âu Dương tiên nhân lại có một ngày sẽ đại giá quang lâm tới Ma cung của chúng ta.” Đôi môi hồng của Tử Thư Hoa Hàn khẽ mở, hai mắt lại không có mở.
Âu Dương Trạch nhàn nhạt nhìn ám vệ che ở trước mặt cùng với tỳ nữ ở bên cạnh, “Hôm nay đến đây, có việc cần nói chuyện với nhau, không biết...” Hắn tin, Tử Thư Hoa Hàn hiểu ý của mình.
Chẳng qua người ở trên bậc thang cao nhất lại không có mở miệng, ám vệ liền nhịn không được: “Làm càn! Ngươi cho rằng đây là Lâm Sơn của ngươi sao!” Người chính đạo thật là quá mức tự cho là đúng rồi!
“Ngươi mới làm càn.” Tử Thư Hoa Hàn lạnh lùng nói, hai mắt từ từ mở ra, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người nọ một cái, bên trong là không đồng ý.
Ám vệ thầm nghĩ một câu không xong, vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ vượt quá.”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó ý tứ không rõ nói: “Nếu biết vượt quá, Bản giáo chủ không giết gà dọa khỉ một phen, các ngươi thật đúng là cho rằng tính tình ta rất tốt sao?”
Người kia vừa nghe xong, không ngừng dập đầu, trong giọng nói mang theo ý cầu xin cùng sợ hãi.
“Giáo chủ, thuộc hạ biết sai rồi, mong người bỏ qua cho thuộc hạ.”
“Đông, đông, đông...”
Tiếng trán cùng gạch đụng nhau vang vọng khắp đại điện, Tử Thư Hoa Hàn vẫn không làm gì.
Trái lại là Âu Dương Trạch nhìn có chút không nổi, “Giáo chủ, người này cũng là người của ngươi, không bằng bỏ qua đi.”
Hắn nghịch nghịch tóc trên trán, cười như không cười nói: “Nếu Âu Dương tiên nhân cầu tình cho người này như vậy, quyết định như vậy đi, còn không mau cảm tạ?”
Ám vệ đứng dậy, không để ý tới trán đang chảy máu, ôm quyền nói: “Cảm ơn Âu Dương tiên nhân.”
Âu Dương Trạch không để ý gật gật đầu, quay đầu nhìn Tử Thư Hoa Hàn, “Không biết giáo chủ có thể bảo xung quanh lui xuống được không, nghe mấy câu của tại hạ.”
Tử Thư Hoa Hàn giống như suy nghĩ một chút, cầm tóc trong tay tùy ý hất ra phía sau, giơ tay lên vung một cái.
Rất nhanh, người xung quanh lục tục rời khỏi đại điện, tỳ nữ rời khỏi cuối cùng vẫn tri kỷ đóng cửa lại.
“Được rồi, giờ có thể nói rồi.”
Âu Dương Trạch tiến lên một bước, giọng nói trong veo lạnh lùng lại mang theo một chút dao động, “Giáo chủ, ta biết chính tà không thể hợp lại, nhưng vẫn là có lương tâm, ma kiếm là tà vật sát khí quá nặng, ngàn vạn năm nay, cho dù không ai dùng cũng có thể tự chủ thu hút người khác trở thành con rối, ta...”
“Ầm...”
Chén lưu ly trên ghế dựa bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất, cũng ngăn lại lời nói của hắn ta.
Tử Thư Hoa Hàn vốn là nằm nửa người liền ngồi thẳng người, mắt phượng hẹp dài, bên trong không hề che giấu châm chọc.
“Ý của tiên nhân là bảo ta đem chí bảo truyền xuống nhiều thế hệ của Ma giáo hai tay dâng cho ngươi?”
Âu Dương Trạch nhìn hắn, cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, nhưng chuyện sống chết của bá tánh, không thể không như vậy.
“Ta biết ngươi không đồng ý, nhưng uy lực của ma kiếm không phải ngươi không biết, ta nghĩ trước đã xảy ra vài chuyện đó, ngươi so với ta vẫn rõ ràng hơn.”
Ánh mắt của Tử Thư Hoa Hàn lạnh lùng sâu thêm vài phần, chuyện xảy ra trong giáo trước đó hắn lại biết rõ ràng, hắn chỉ phái vài người tới trông coi, đến bây giờ hắn còn chưa tìm được người có ý chí kiên định tới trông coi, nhưng mà...
Đôi mắt hắn khẽ sáng lên, khóe miệng càng tự giác cong thêm, từ tính mà câu lòng người từ trong miệng phun ra, “Thật không hổ là tiên nhân, đến cả chuyện trong bản giáo cũng biết rõ, xem ra bản giáo chủ cần phải chỉnh lý lại một chút.”
Âu Dương Trạch ngây ra một lúc, trong đầu xuất hiện bóng dáng màu hồng, nếu như Tử Thư Hoa Hàn biết là nàng ta nói cho mình biết tình hình gần đây trong giáo, cho dù hắn không tổn thương tới tính mạng, cũng sẽ không xử lý khoan dung.
Nghĩ vậy, hắn ta không tự chủ được muốn bỏ qua chuyện này, cũng không biết người nọ trực tiếp đẩy cửa vào.
“Két.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”
Tô Ngưng Vân mặt đeo khăn lụa mỏng, từ từ đi đến bên cạnh hắn ta quỳ xuống một gối.
“Giáo chủ, Âu Dương Trạch biết được chuyện trong giáo là thuộc hạ nói cho hắn.”
Ánh mắt Tử Thư Hoa Hàn lạnh lùng khép hờ, hừ nhẹ một tiếng, môi mềm khẽ mở nói câu, “A..., Ngưng Vân à, ta ngược lại là không biết, ngươi cấu kết với chính đạo từ khi nào vậy.”
Nhàn nhạt mà nói, lại giống như một quả bom tùy lúc nổ mạnh, khiến người kinh sợ.
Tô Ngưng Vân có trấn định thế nào cũng nghe ra được chỗ không vui trong lời nói đó, nhưng thực tế lại chỉ là nghe nói, lại thêm nữa là Tử Thư Hoa Hàn vừa vặn thượng vị mấy năm liền sử dụng thủ đoạn ngoan độc quyết đoán để thu phục tất cả tâm của thuộc hạ, chỉ điểm này thôi, phía sau lưng của nàng đều đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà nàng cũng không hối hận khi đã nói cho Âu Dương Trạch biết việc này.
“Giáo chủ, là thuộc hạ không đúng, nhưng ma kiếm thật sự không thể tiếp tục ở lại trong giáo nữa, mấy ngày nay hi sinh nhiều huynh đệ như vậy rồi, người không phải không biết!”
“Hừ.”
Tử Thư Hoa Hàn vung tay áo dài, mạnh mẽ áp dốc toàn bộ sức, đè cho Tô Ngưng Vân có chút khó thở.
Một giây sau, Âu Dương Trạch che ở trước mặt nàng, đem sức mạnh kia quét ra.
“Hoa Hàn, đủ rồi.”
Nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, lại khiến cho sức ép kia càng mạnh thêm.
“Oanh!”
Âu Dương Trạch một tay giữ eo Tô Ngưng Vân, mang theo nàng thoát sang một bên.
“Rắc rắc.”
Cửa lớn nháy mắt vỡ vụn.
Mọi người một mực chờ ngoài cửa toàn bộ chạy vào, cũng vây quanh hai người.
“Được lắm, thuộc hạ ta tân tân khổ khổ đào tạo lại có một ngày vì một nhân sĩ chính đạo mà làm phản, Tô Ngưng Vân, ngươi còn lời gì để nói.”
Tô Ngưng Vân đẩy Âu Dương Trạch ra, nhìn người ở trên ghế, cưỡng chế cảm xúc phức tạp trong lòng, rầu rĩ nói: “Ngưng Vân sống là người của Ma giáo, chết là quỷ Ma giáo, cho dù ta làm ra bất cứ lựa chọn gì, đều là vì tốt cho bản giáo.”
“Hay cho vì tốt cho bản giáo, vậy hiện tại ngươi là đang làm cái gì, thuyết phục bản giáo chủ giao ma kiếm ra?”
...
Nhìn ra chỗ mấu chốt, trên TV đột nhiên xuất hiện tiếng nhạc kết thúc, trong lòng Lan Tuyết Mai dâng lên cảm giác ngào ngạt, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành ở bên cạnh, nói: “Cục cưng, đạo diễn này của con có chút đáng ghét.”
Mặc Khuynh Thành biết giờ phút này tuyệt đối không thể làm trái lại, nếu không thì nhất định sẽ mẹ sẽ chịu đả kích.
“Đúng vậy, Đạo diễn Từ cực kì quá phận, vậy mà lại dừng ngay thời điểm mấu chốt như vậy.” Đạo diễn Từ ơi Đạo diễn Từ, không nên trách cô nói xấu sau lưng ông nha, ai bảo chính ông là đạo diễn đâu.
Lan Tuyết Mai nghe được lời này của cô, giống như tìm được hốc cây phát tiết.
“Cục cưng cũng cảm thấy như vậy sao, xem ra Đạo diễn Từ này thật không làm tốt rồi, lần sau chúng ta không diễn bộ của ông ta nữa, mỗi lần lăn qua lăn lại như vậy, ông ta cũng không lo lắng ra cửa bị trứng thối ném vào người sao.”
Mặc Khuynh Thành cười hắc hắc, yên lặng đem lời bên miệng nuốt trở về, cô sẽ không nói thời điểm mỗi lần có bộ phim xuất hiện, Từ Lập đều đã cực kì thành thật thuê mấy vệ sĩ trước rồi.
Mặc Dận ở một bên không nói gì nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ, thời gian không còn sớm, nên đi ngủ rồi.”
Lan Tuyết Mai lúc này mới nhớ tới, ảo não vỗ vỗ đầu, “Mấy con xem trí nhớ của mẹ này, mỗi lần xem xong TV mẹ liền đi ngủ, lần này có mấy con cùng mẹ, thật là quên thời gian rồi.”
Mặc Khuynh Thành vừa nâng bà dậy, vừa kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, con chính là cục cưng của mẹ mà!”
“Đúng đúng đúng, cục cưng của mẹ là tuyệt nhất rồi.” Lan Tuyết Mai vẻ mặt tươi cười, sau đó nói với Mặc Dận: “Mẹ cùng cục cưng lên lầu ngủ, con buổi tối đừng có bận việc quá muộn.” Cực kì hiển nhiên, bà biết vài ngày sau Mặc Dận liền muốn rời đi.
“Biết rồi, mẹ.”
Mặc Dận ôm Lan Tuyết Mai, rồi ôm Mặc Khuynh Thành, sau đó lại không có buông tay.
“Ngủ ngon.”
“Anh cũng thế.”
Mặc Dận đưa bọn họ trở về phòng xong, mới xoay người đi tới thư phòng.
Hai người trở lại phòng rửa mặt một lượt, mới nằm lên giường.
Mặc Khuynh Thành nằm ôm cánh tay của Lan Tuyết Mai, có chút hoài niệm nói: “Mẹ, chúng ta bao lâu rồi không có ngủ chung.”
Lan Tuyết Mai khẽ cười một tiếng, oán giận: “Mẹ ngược lại là muốn ngủ cùng con, đáng tiếc, trong nhà có Dận Nhi vừa thấy con liền tự động gánh vác trách nhiệm bảo mẫu.”
Cảm thấy lại thầm than, có lẽ duyên phận do ông trời đã định trước, chỉ liếc mắt một cái, Mặc Dận liền nhận định cô, mà cô cho dù là cái gì cũng không biết, liền thành một nửa kia của anh.
Không có từng ngủ cùng sao?
Mặc Khuynh Thành có chút nghi hoặc, điều đó không có khả năng, trong đầu mình tuy không nhớ rõ lắm, nhưng giọng nói nhu hòa kia, nhiệt độ cơ thể ấm áp, là thứ là bản thân có chết cũng không quên được.
“Mẹ, mẹ thật sự chưa từng ngủ cùng con sao?” Không lẽ là bởi vì mình trùng sinh nên xảy ra lỗi chỗ nào đó?
Lan Tuyết Mai nghe được lời của cô, vẻ mặt cực kì tự nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, “Làm sao vậy, không lẽ con coi Dận Nhi thành mẹ?”
Mặc Khuynh Thành: “Có thể đi...”
Cô nghĩ muốn phản bác, nhưng lại giống như có gì đó không đúng, có lẽ thật sự là chính mình nghĩ nhiều quá rồi.
Lúc này, một cánh tay nhỏ mảnh ấm áp ôm lấy cả người cô vào lòng.
“Cục cưng, đừng nghĩ quá nhiều, hiện giờ nhớ không ra nói không chừng sau này có thể nhớ ra mà.”
Mặc Khuynh Thành bị cái ôm ấm áp này hoàn toàn không giống với của Mặc Đận có chút không có suy nghĩ cái khác, chỉ có thể nghe theo lời bà, gật gật đầu, có lẽ thật sự là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Lan Tuyết Mai vỗ nhẹ sau lưng cô, miệng lầm bầm giai điệu không biết tên, thẳng đến lúc người trong ngực ổn định hô hấp, bà mới thở dài.
Con gái ơi con gái, nếu mà có thể, tốt nhất cả đời không cần nhớ tới, bất cứ sự tình gì, đều có bọn họ ngăn cản...
Mặc Khuynh Thành ngủ say lại tiến vào trong một giấc mơ kì quái.
Trong mơ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nha nha nhỏ nhẹ, thân hình nho nhỏ được đặt xuống chiếc giường mềm mại, có hai bóng người vẫn quay xung quanh mình, không ngừng nói chuyện với nhau.
“Bà xã, bà xem con gái của chúng ta đáng yêu cỡ nào, về sau nhất định là vạn người mê.”
“Cái gì mà vạn người mê không vạn người mê, nếu là thực lớn lên, tôi xem ông có thể bỏ được để con cưới người đàn ông khác hay không.”
“Ai nói gả đi, đến lúc đó tôi khẳng định là để cho tên đó gả vào đây, nếu không thì về sau không thấy được con thì làm sao bây giờ.”
“Ông đó, về sau cũng là nữ nhi khống.”
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ từ phía sau, đương nhiên nói: “Nữ nhi khống có gì không tốt...”
Hình ảnh thay đổi, giọng nói ôn nhu của người phụ nữ kia mang theo một chút xin lỗi.
“Con gái, cha mẹ không thể cho con sủng ái, cũng không thể cho con tất cả toàn bộ rõ ràng là con gái ruột, thân ở gia tộc như vậy, thân phận con trai là bao nhiêu trọng yếu, nhớ kĩ, sau này, con là con trai...”