Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 157: Chương 157: Quyển2 -Chương59: Trước đêm rời đi




Ngay tại lúc Tiểu Vu không biết nên làm thế nào để trả lời, một giọng nói quen thuộc êm tai cứu vớt anh ta.

“Sao đứng hết ở cửa vậy?”

Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ánh mắt Tiểu Vu sáng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước, “Mặc, Mặc tiểu thư, tôi là cục cảnh sát phái tới, cô gọi tôi là Tiểu Vu là được.”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Hai tay Tiểu Vu vặn thành bánh quai chèo, xoắn xuýt vạn phần.

Vốn không thấy được Mặc Khuynh Thành, bản thân còn có thể dùng một đống lớn lý do thuyết phục bản thân, tuy cách làm của cục cảnh sát anh ta không phải cực kì tán thành, nhưng chỉ là nhân vật nhỏ, lời nhẹ, chính anh ta cũng chỉ có thể yên lặng đồng tình một phen, nhưng sự tình phát triển đến nước này là hoàn toàn không ngờ tới, lại nhìn đến cho dù đoán được mục đích của chính mình, thái độ vẫn như cũ hỏi mình tìm cô ấy làm gì, tình huống như vậy, khiến cho anh ta thật sự không mở miệng được.

Nhưng anh ta không mở miệng được, không có nghĩa là Lê An An nói không nên lời.

Lê An An đi tới bên Mặc Khuynh Thành, châm chọc nói: “Khuynh Thành, anh ta là vì để cho chúng ta tha cho cục cảnh sát thôi.”

Không hề che dấu bại lộ ra mục đích của mình, khiến Tiểu Vu xấu hổ cúi đầu.

Mặc Khuynh Thành yên lặng nhìn anh ta, có chút ngoài ý muốn Mục Diệu lại phái người như vậy tới để thuyết phục mình, tuy khả năng rất nhỏ, nhưng nhìn anh ta vẫn biết phân biệt thiện ác, bản thân cũng không khó xử anh ta.

“Mục đích của anh tôi rất rõ ràng, nhưng mà thật xin lỗi, chuyện lần này tôi không làm chủ được.”

Tiểu Vu hiểu rõ gật gật đầu, thấp giọng nỉ non: “Tôi cũng biết khả năng tính không lớn, cho dù cục cảnh sát cùng là người bị hại, nhưng sự thật là không thể thay đổi.” Nghĩ thông suốt toàn bộ, anh ta ngẩng khuôn mặt có chút khó coi lên, cười khổ nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy các vị rồi.”

Nói xong, anh ta liền hướng về phía thang máy.

Mấy người nhìn bóng lưng của anh ta, có chút thê lương, nhưng bước chân nên bước không dừng lại chút nào.

“Ai, anh ta cũng là người vô tội.” Lê An An cảm thán.

Nghe nói như thế Dịch Thần có chút phức tạp nhìn cô, cô tới cùng là một người như thế nào?

Lúc ở chung với mình khi đó, lúc đụng phải Tiểu Vu khi đó rất ngay thẳng, nhưng lúc biết được mục đích đến lại cảnh giác, hiện giờ lại đồng tình với một người vô tội sắp có khả năng thất nghiệp, nhiều mặt của cô khiến cho anh hoàn toàn nhìn không thấu.

Anh buông mí mắt xuống, che đi vẻ mặt thâm thúy khó phân biệt, có lẽ vì tiếp xúc nhiều lần nên gợi lên hứng thú của mình với cô gái này rồi.

Rời khỏi tòa Phong Thụy Tiểu Vu rất nhanh liền gọi cho Mục Diệu báo bản thân không có thành công, Mục Diệu cũng không có quá nhiều thất vọng.

“Thế nào, Tiểu Vu nói thế nào?”

Mục Diệu nhìn Trương Kim Hải, lắc đầu.

“Ầm.”

“Cục trưởng.”

“Không cần đỡ tôi.”

Trương Kim Hải ngồi dưới đất, đáy mắt tất cả đều là tuyệt vọng.

Không có hi vọng, triệt để không còn hi vọng rồi...

Mục Dijeu há miệng thở dốc, nghĩ muốn khuyên giải an ủi mà lại nói không nên lời.

Toàn bộ việc này, đều là trách nhiệm của ông ta...

Chuyện sau đó tựa như đương nhiên tới.

Bởi vì nhiệt náo quá lớn, dẫn tới mọi người chú ý, dưới rất nhiều ánh đèn flash, kẻ khả nghi trong cục cảnh sát, đều bị đưa đi.

Bảy ngày sau.

Mặc Dận mang theo Mặc Khuynh Thành đi tới Phúc vườn.

Thong thả đi qua đại sảnh, đi tới tầng cao nhất, tay Mặc Dận còn chưa động vào tay cầm, cửa lớn đã từ bên trong mở ra.

“Lão đại, sao giờ anh mới đến đây, đây là chị dâu hả?”

Một người đàn ông bộ dạng đáng yêu xuất hiện ở trước mắt Mặc Khuynh Thành, anh ta mang theo tò mò nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn ngập kinh diễm.

“Chị dâu thật khá, lão đại, chừng nào thì để cho em mang chị dâu ra ngoài đi dạo?”

“Làm càn, nhanh đi vào.”

Mặc Dận không khách khí đánh một cái lên đầu anh ta, tuy là răn dạy, nhưng dưới đáy mắt đều là ý cười.

Người nọ cũng không thèm để ý, cười tít mắt lộ ra chiếc răng khểnh, nghiêng người đi, để cho bọn họ đi vào.

Tại lúc anh ta nghiên người Mặc Khuynh Thành liền nhìn toàn bộ cảnh tượng bên trong, trừ bỏ người mở cửa kia ra, trên sofa có hai người, nghĩ đến cũng là quen biết rồi.

“Lão đại, anh đến muộn rồi.”

Một người đàn ông mặc sơ mi hồng nhạt, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, nếu không phải dưới đáy mắt chợt lóe lên ánh sao, Mặc Khuynh Thành tuyệt đối sẽ coi anh ta như hoa hoa công tử bình thường.

“Ừ.”

Mặc Dận tùy ý đáp lại một tiếng, kéo Mặc Khuynh Thành ngồi xuống, sau đó chỉ vào ba người khác nói: “Ôn nhu kia gọi là Trình Bắc Lạc, cười như hồ ly kia là Vũ Văn Sâm, bộ dáng đáng yêu là Tống Hạ Bạch.”

Mặc Khuynh Thành chào hỏi từng người một, chỉ là lúc đảo qua Tống Hạ Bạch, nhìn thoáng qua thêm một chút.

Tống Hạ Bạch? Với Tống Phi Bạch có quan hệ gì?

“Chào chị dâu.”

Ba người cũng lần lượt chào hỏi, chỉ là thái độ của mỗi người đều khác nhau, cô cũng không để ý.

Vũ Văn Sâm cẩn thận đánh giá một chút, sau đó cười nói: “Lão đại, chị dâu thật khá, kết hợp với anh cái mõ gồ ghề thật quá lãng phí rồi.”

Tống Hạ Bạch nghe được lời của anh ta, xem náo nhiệt nói: “Anh ba, chị dâu với lão đại không xứng, chẳng lẽ xứng với anh?”

Vũ Văn Sâm tuoi cười sáng lạn, lười biếng lắc lư ly rượu đỏ trong tay, tất cả chân mày đều là tự tin.

“Tất nhiên, đáng tiếc, tôi với chị dâu gặp nhau quá muộn, nếu không thì làm gì có chuyện với lão đại.”

“Hắc, anh ba lại tự kỉ rồi, tôi thấy chị dâu tuyệt đối không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong!” Huống hồ bộ dáng của lão đại cũng không tệ hơn so với anh ta.

Vũ Văn Sâm không vui nhìn cậu ta một cái, ác liệt vươn tay không chút khách khí nắm lấy hai má của Tống Hạ Bạch.

“Xú tiểu tử, tôi đây không phải tự kỉ, là tự tin, anh đây chỉ tùy ý đứng ở bên ngoài, bảo đảm tất cả phụ nữ đề đánh về phía anh đây.”

Tống Hạ Bạch bị anh ta nắm lấy rất đau, đáng tiếc bản thân cho dù vùng vẫy trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo của anh ta, chỉ có thể đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Trình Bắc Lạc, cầu xin trợ giúp của anh ấy.

“Sâm, buông tay.” Thanh âm nhàn nhạt, quả nhiên như lời của Mặc Dận rất ôn nhu.

Vũ Văn Sâm nghe được thanh âm, bĩu môi tiện tay buông lỏng ra, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó, mặt mày nhất chuyển, nhìnMặc Khuynh Thành.

“Chị dâu, chị với lão đại hình như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vậy không phải loạn...” Anh ta cố ý đem chữ cuối cùng nuốt vào.Lông mày Mặc Khuynh Thành nhíu lại, đem vẻ mặt ba người đặt dưới đáy mắt, tại lúc đụng phải bộ dạng lo lắng của Tống Hạ Bạch, liền cho cậu ta một ánh mắt trấn an.

“Không có cùng huyết thống, hơn nữa, tôi nhớ mọi người đều là anh em của Dận, tin tưởng những thứ này mọi người cũng sẽ không quá để ý.”

Vũ Văn Sâm lắc lư ly rượu đỏ dừng lại một chút, sau đó khôi phục lại bình thường.

Lúc trước Mặc Dận nói muốn đưa Mặc Khuynh Thành tới gặp bọn họ, bản thân liền tra xét rất nhiều, kết quả đều nói là cô ấy thay đổi rất nhiều, bản thân lại cười nhạt, cho dù thế nào bản tính cũng sẽ không thay đổi, trước kia “Đơn thuần” như vậy, sẽ cho Mặc Dận rất nhiều phiền toái, nhưng mà hieejnn tại xem ra, giống như biến thành thông minh chút rồi.

“Chị dâu, chúng tôi đương nhiên không để ý, chị xinh đẹp như vậy có năng lực, ai cưới được chị, là phúc khí của người đó!” Tống Hạ Bạch liền vội vàng ứng hòa.

Vũ Văn Sâm nhìn thấy bộ dạng lấy lòng này, khinh thường cắt ngang, gia hỏa kia sẽ lợi dụng bản thân mình để lừa người khác vui vẻ.

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong thêm, hiển nhiên bị lời nói của cậu ta làm cho vui vẻ.

“Chị dâu, chị cũng đừng nghe anh ba nói, anh ấy là miệng khiếm, nhưng thực tâm vẫn là rất tốt.” Tống Hạ Bạch nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, không ngừng cố gắng nói tiếp, cậu cũng không hi vọng Mặc Khuynh Thành có ấn tượng không tốt với Vũ Văn Sâm.

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, cười như không cười nhìn Vũ Văn Sâm một cái, tuy anh ta vẫn làm bộ như không sao cẩ, nhưng mắt sắc của mình vẫn nhìn ra được lỗ tai của anh ta đang dựng thẳng lên.

“Tôi hiểu.” Có thể giao hảo với Mặc Dận, có thể nào cũng không tệ.

Tống Hạ Bạch nghe nói như thế, khoa trương vỗ bộ ngực, “Không tồi không tồi.” Sau đó lại đắc ý nói với Vũ Văn Sâm: “Anh ba, thấy chưa, em đã nói chị dâu tốt nhất rồi.”

“Đinh.”

Vũ Văn Sâm đặt ly rượu xuống, cười nhạo một tiếng, liếc xéo nhìn cậu ta, “Để cậu nói ngọt, trang non mềm lão đàn ông.”

Lão đàn ông?

Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Tống Hạ Bạch khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, sẽ không nghĩ bản thân muốn như vậy đi?

Tống Hạ Bạch không có chú ý tới ánh mắt của cô, xù lông quát: “Anh mới là lão đàn ông! Khổng tước thối tha!”

“Ha ha ha.”

Mặc Khuynh Thành nhịn không được nở nụ cười, Khổng Tước? Đủ để hình dung.

Vũ Văn Sâm nghe bị gọi như thế, cũng không che dấu tiếng cười, cũng không hề vừa ý.

“A, không thừa nhận bản thân là lão đàn ông? Vậy thừa nhận bản thân là trang non mềm rồi hả?”

Tống Hạ Bạch ưỡn ngực, hơi chút kiêu ngạo nói: “Tôi đây không gọi là trang non mềm, gọi là thiên sinh lệ chất! Ông trời cho tôi bộ dạng như vậy, Khổng Tước, anh ghen tỵ không được!”

Vũ Văn Sâm không khách khí ngược lại cười, “Lão đàn ông chính là lão đàn ông, trách không được không có phụ nữ nào yêu.”

MD!

Cậu ta không có phụ nữ yêu! Nếu là cậu ta còn không có phụ nữ yêu vậy những người khác phải sống như thế nào!

“Khổng Tước thối tha, tôi đây gọi là tự ái, người nào giống anh, nhìn thấy phụ nữ, cũng không sợ không đạn dược rồi!”

Vũ Văn Sâm mở rộng cổ áo, lộ ra lồng ngực phát ra một trận châm biếm.

“Không đạn dược? Nực cười, anh đây xem là cậu không có đạn dược đi?” Anh ta dùng ánh mắt đánh giá trên dưới một phen, sau cùng dừng lại ở một nơi nào đó.

Tống Hạ Bạch tức giận, khuôn mặt có chút nhục nhục phát động, hai mắt dâng dâng nước mát, ủy khuất.

“Chị dâu, chị xem Khổng Tước thối tha kìa!”

“Yên tâm, tôi giúp anh giáo huấn anh ta!”

Nói xong, đầu ngón tay cô bắn ra một tia sáng.

“Hí.”

Vũ Văn Sâm cảm giác bên hông đau đớn một chút, liền sờ soạng một chút.

“Chị dâu, chị giáo huấn người khác như vậy?” Tống Hạ Bạch chớp chớp mắt, không thể tin nhìn chiếc tăm trên tay Vũ Văn Sâm.

Một cái tăm này có thể làm nên chuyện gì, chỉ đau đớn một chút.

Trình Bắc Lạc cũng cổ quái nhìn Mặc Khuynh Thành, không rõ ràng dụng ý của cô.

Mặc Khuynh Thành tuyệt không để ý ánh mắt của người, chỉ cần Mặc Dận bên cạnh tin tưởng mình vô điều kiện là được, cũng đích xác, Mặc Dận không có nửa phần nghi hoặc, anh tin tưởng giáo huấn trong miệng tuyệt không chỉ có nhẹ nhàng như vậy.

Quả nhiên, một giây sau liền nghe được Mặc Khuynh Thành nói: “Cái tăm đó không có nhiều tác dụng gì, nhưng chỗ tôi phi đến có chỗ không giống, anh yên tâm, mặc kệ đan dược còn ít hay nhiều, những ngày tiếp theo, tuyệt đối đạn dược cũng không lấy ra được.”

Lời này từ trong miệng một cô gái nhỏ nói ra, đàn ông ở đây có chút xấu hổ, nhưng mà bọn họ càng chú ý chính là, đơn giản như vậy liền có thể đạt tới hiệu quả tốt như vậy?

Vũ Văn Sâm không tin, anh ta cảm thấy được đây là quá khếch đại, chắc là Mặc Khuynh Thành dùng để dỗ Tống Hạ Bạch, nhưng cô ấy thật đúng là làm nhỏ trang non mềm lão đàn ông này?

“Chị dâu, chị dỗ cậu ta liền thôi, cần gì phải lôi kéo tôi vào.” Nói đến cùng, anh ta vẫn là không tin.

Mặc Khuynh Thành gợi lên nụ cười, nhàn nhạt nói: “Tôi nói chính là nói thật.”

Tươi cười khóe miệng Vũ Văn Sâm có chút cứng đờ, anh ta vẫn là không muốn tin, nhưng trong lòng có một tiếng nói nói cho chính mình rằng, Mặc Khuynh Thành nói chính là thật.

Lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, chút trực giác này bản thân vẫn tin tưởng.

Tống Hạ Bạch cảm giác không khí có chút xấu hổ, vội vàng điều tiết nói: “Em biết chị dâu là tốt nhất! Lão đại, anh yên tâm đi, chị dâu cứ giao cho em chiếu cố cho!”

“Bốp.”

“Oa, lão đại, anh là gì mà đánh em!”

Tống Hạ Bạch xoa xoa đầu, đây không có hời hợt như lúc ở cửa, lần này tuyệt đối là dùng lực.

“Vợ của tôi tôi có thể chiếu cố.”

Mặc Khuynh Thành cười cực ngọt, cũng gật đầu nói: “Ừm, anh ấy chiếu cố tôi tốt rồi.”

“Hưu.”

Tống Hạ Bạch ôm ngực, cậu ta nghe được tiếng tan nát cõi lòng.

Mới lần đầu gặp chị dâu, đã bị cho ăn cẩu lương, biến thành bản thân muốn tìm phụ nữ an ủi một phen.

Nhưng mà loại suy nghĩ này ngẫm lại cũng chỉ là nghĩ, cậu ta muốn, có thể là người vợ cả đời.

“Lão đại, chị dâu, hai người định bắt nạt cẩu độc thân chúng tôi có phải không?”

Tống Hạ Bạch cực kì đầy nghĩa khí đứng cạnh hai người, đáng tiếc bọn họ không quá cảm kích.

“Thật xin lỗi, đừng tính cả tôi.”

“Thật xin lỗi, phụ nữ của tôi rất nhiều.”

Tống Hạ Bạch hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ lập tức thanh minh, há to mồm nhìn bọn họ, “Anh hai, anh ba, sao các người có thể phá gỡ đài của em vậy!”

Trình Bắc Lạc lịch sự đẩy đẩy gọng kính, “Hạ Bạch, lời tôi nói là thật.”

Mà Vũ Văn Sâm bắt chéo chân, khóe môi nhếch lên ý cười bất cần, mắt đào hoa bễ nghễ rơi trên người cậu ta, “Tôi cũng nói thật.”

Tống Hạ Bạch lại bị tức nói không ra lời, nhưng nghĩ đến việc Mặc Khuynh Thành làm vừa rồi, lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Hừ, Khổng Tước thối tha, hôm nay về sau anh liền không có phụ nữ.”

Đôi mắt Vũ Văn Sâm thâm sâu, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Vậy thì chờ xem đi.”

“Chờ xem liền chờ xem, ai sợ ai!”

Tụ hội rất nhanh liền kết thúc, trước khi đi, Tống Hạ Bạch mặt trắng treo lên một nụ cười quét xuống chút phức tạp.

“Chị dâu, sau này chị có chuyện gì, cứ tìm em.”

“Tôi biết rồi.”

“Vậy lão đại chị dâu đi thong thả.”

Nhìn chiếc Bentley khiêm tốn rời đi, cậu ta mới thu hồi nụ cười.

“Hạ Bạch, cậu làm sao vậy?”

Trình Bắc Lạc nghi hoặc nhìn cậu ta, phải biết rằng Tống Hạ Bạch luôn sang sảng giữa bọn họ, cho nên cậu ta tiếp thu Mặc Khuynh Thành cũng là nhanh nhất, chỉ là sau khi cậu ta hỏi tên của cô ấy xong, hiện lên vẻ cổ quái, hiện tại lại càng trực tiếp thu nụ cười lại, chẳng lẽ cô chị dâu này thật sự có vấn đề gì?

Tống Hạ Bạch lắc lắc đầu, nghĩ muốn nói lại ép trở về.

Có một số việc cậu ta vẫn chưa xác định được, vẫn là bản thân xác định rõ ràng rồi mới biết sau này làm thế nào.

“Anh hai, em không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới tối hôm qua anh cả tối hôm qua bảo em tới bệnh viện của anh ấy một chuyến.”

Trình Bắc Lạc cực kì rõ ràng nghe ra đây là nói dối, nhưng cũng không vạch trần, “Nếu như vậy, cậu liền nhanh đi đi, đừng để anh cậu chờ lâu.”

“Được, vậy anh hai anh ba tạm biệt.”

Trình Bắc Lạc nhìn bóng lưng vội vàng rời đi, sâu xa nói: “Cậu nói xem cậu ta tới cùng làm sao vậy?”

“Ai biết được?” Vũ Văn Sâm hỏi ngược lại.

Hai người Mặc Khuynh Thành rời khỏi nhanh chóng chạy như bay trên đường.

Mặc Khuynh Thành lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng vừa là phức tạp vừa là cảm động.

Cảm động chính là Mặc Dận có thể đưa cô đến giới thiệu cho các anh em của anh, phức tạp chính là anh rất nhanh liền rời đi.

Không sai, gần đây xảy ra một đống chuyện lớn, vốn tưởng rằng chuyện này có thể ngăn cản Mặc Dận rời đi muộn hơn, nhưng nên tới vẫn là muốn tới, nghĩ đến anh sắp phải rời khỏi, lòng cô tựa như bị mất đi một gì đó, trống rỗng.

Mặc Dận phát hiện không thích hợp của cô, không cần nghĩ cũng biết cô suy nghĩ cái gì, yên lặng dừng xe lại, ôm cô vào trong lòng.

Mặc Khuynh Thành vùi đầu trong ngực của anh, hai tay gắt gao ôm bên hông, sức lực giống như muốn xác định anh vẫn còn ở đây, anh chưa hề rời khỏi.

Mặc Dận cũng đáp lại cô, như là không cảm giác được sức mạnh ở cánh tay kia.

“Dận, anh thật sự phải đi sao?”

“Ừ.”

Mặc Dận trong lòng không tha, cũng không muốn thấy cô như vậy, nhưng chuyện bên kia nhất định phải giải quyết, nhất là trước đây bọn anh còn phát hiện, không phải vậy...

Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới có thể có được đáp án như vậy, nhưng vẫn có chút mất mát, lại tự giễu một phen, bản thân quả nhiên bị sủng làm kiêu.

Từ từ đẩy Mặc Dận ra, kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, “Đi thôi đi thôi, em mới không hiếm lạ anh.”

Mặc Dận khẽ cười một tiếng, vươn tay ra đặt lên trên đầu cô, từ từ vuốt ve, như là vuốt lông.

“Anh đưa em tới một chỗ.”

“Được.”

Xe lại khởi động, tâm tình hai người cũng xảy ra thay đổi.

Mười giờ, cửa khu vui chơi.

“Ầm.”

Đóng cửa xe, Mặc Dận dắt tay Mặc Khuynh Thành, mua vé vào rồi tiến vào trong.

Bên trong người rất nhiều, phần lớn là cha mẹ mang theo con nhỏ tới chơi, cũng có một phần là đôi tình nhân, nhưng chỉ có một đôi có giá trị nhan đặc biệt cao như bọn họ, điều này cũng làm cho ánh mắt mọi người không tự chủ được rơi vào trên người bọn họ.

Thật là một đôi bích nhân!

Hai người cũng không quản những ánh mắt này, Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn một chút, hai con gấu bông cùng chơi đùa vui vẻ với đám trẻ, chung quanh vẫn còn có mấy cái xe đẩy nhỏ, bên trên bán đồ chơi cùng đồ ăn vặt.

Cô đứng tại một chỗ, vui vẻ nói: “Em muốn cái kia.”

Mặc Dận theo ngón tay cô nhìn lại, đó là chỗ bán kẹo đường.

“Được.”

Bán kẹo đường là một bà lão, bà hiền lành nhìn quán nhỏ của mình có hai người xuất hiện.

“Cậu thanh niên muốn mua kẹo đường cho bạn gái sao, bên tôi có đủ loại kẹo đường, hai người muốn loại nào?”

Mặc Khuynh Thành nhìn ảnh chụp trước quán, vui vẻ tìm kiếm đồ ăn.

“Lấy cái này đi!” Cô chỉ vào cây kẹo đường hình con thỏ nhỏ.

“Được, cô chờ một lát, một chút liền xong.”

“Dát đạt dát đạt.”

Bà lão thuần thục khởi động máy, đổ đường đỏ vào, lại đem que kem vào bên trong.

Không qua bao lâu, một con thỏ đặt hiện ra trên tay bà.

Mặc Dận đưa tiền cho bà, cảm ơn, rồi kéo cô ngồi xuống một băng ghế bên cạnh.

Mặc Khuynh Thành bẻ một miếng đưa đến bên miệng anh, “Anh ăn.”

Mặc Dận ngậm chặt ngón tay đỏ thắm của cô, đầu lưỡi cố ý xẹt qua đầu ngón tay, khiến cho thân thể mềm mại cô run lên.

Cô vội vã rút ngón tay, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, tai nhọn hơi hơi đỏ lên, làm bộ cúi đầu ăn kẹo đường.

Mặc Dận nhìn bộ dạng kiềm diễm của cô, hầu kết không tự chủ lên xuống, đôi mắt sâu thẳm vào phần, lại kiềm chế bất động.

Một cây kẹo đường rất nhanh bị hai người chia ra, đại đa số đều đã vào bụng Mặc Khuynh Thành.

Mặc Dận tri kỉ lau miệng hơi dính kẹo đường cho cô, tự nhiên cho nó vào miệng, nhìn Mặc Khuynh Thành lại trợn mắt nhìn anh.

Cái người này sao không phân biệt được hoàn cảnh động dục!

Tuy là rất tuấn tú mê người, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân cô bị quyến rũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.