Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 104: Chương 104




Kỳ Doãn giả vờ suy nghĩ một lúc, khẽ mở môi mỏng nói: "Nói như vậy, trẫm hợp tác cùng ngươi cũng không thiệt thòi?"

Nữ tử hất cằm, đắc ý nói: "Đương nhiên."

"Như vậy hi vọng ngươi mau chóng đưa cho ta một chút thành ý."

Nữ tử khẽ cười một tiếng, xem như đã đồng ý, lập tức bước chậm đi ra ngoài.

Kỳ Doãn nhìn bóng lưng của nàng xa dần, hai mắt càng âm trầm, hình như nữ tử này hắn đã từng gặp ở đâu đó. Bỗng nhiên ngực có một trận đau nhói truyền đến, nhịn không được mà nôn ra máu, máu tươi xinh đẹp nở rộ trên mặt đất.

Môi trở nên trắng bệch, nhưng Kỳ Doãn cũng chỉ thản nhiên nhìn màu đỏ nhuộm trên đất, nhẹ giọng gọi người đến quét dọn, rồi lập tức nằm trên giường nệm nhắm mắt ngủ.

Trong khi đó phủ Thừa Tướng Kỳ Tinh quốc lại cực kỳ náo nhiệt, bọn quan viên rối rít cùng nhau a dua nịnh hót.

Lâm Thừa Tướng ra hiệu cho người trong nhà lui hết, chỉ để đám quan viên ở lại, vẻ mặt nghiêm túc, làm bầu không khí khẩn trương lên.

Một vị quan viên chịu không nổi không khí này liền hỏi: "Thừa Tướng đại nhân có chuyện gì mau nói đi!"

"Các vị đại nhân ở đây đều trung thành với đất nước, đều muốn góp một phần sức lực cho Kỳ Tinh quốc, nhưng mà đương kim Hoàng thượng ngu ngốc vô năng, không để ý triều chính, chẳng phân biệt được thị phi, thật sự không thể nào đảm đương việc triều chính nữa, hôm nay ta thỉnh các vị đại thần đến là vì để chọn ra một vị minh quân." Lâm Thừa Tướng híp cất giọng truyền đến.

"Thừa Tướng đại nhân, lời này không thể tùy tiện nói, ông chính là mưu đồ soán vị." Một vị quan viên nghiêm túc nói.

"Ha ha, lời của vị đại nhân này là không đúng rồi." Một tiếng cười khẽ truyền đến, như tiếng chuông bạc, một nữ tử mặc y phục xanh nhẹ nhàng bước tới, khóe môi nở một ít tươi cười, tay áo nhẹ nhàng nhảy múa theo gió.

"Ngươi là?" Vị quan viên này híp mắt hỏi.

Thanh y nữ tử mỉm cười, "Ta tới giúp các ngươi."

Lâm Thừa Tướng gật đầu, hiển nhiên hai người bọn họ biết nhau.

Các tên quan viên còn lại quay mặt nhìn nhau, rối rít nghi ngờ nhìn nữ tử kia.

"Ít ngày nữa Kỳ Hoàng sẽ hạ chỉ tấn công Lăng Nguyệt quốc, khi đó tất sẽ khiến dân chúng kêu than, sau đó Thừa Tướng thừa cơ thanh lọc mà đăng vị." Thanh y nữ tử chậm rãi nói, trong mắt lóe lên tia sáng tính kế.

Lăng Nguyệt quốc xuất binh đánh trận đã có tiếng, mà Kỳ Tinh quốc lại tấn công Lăng Nguyệt quốc, chỉ cần đưa ra một vài tên thích khách lĩnh tội danh, Kỳ Doãn sẽ đeo tội danh hôn quân nhơ nhớp, lòng dân mất đi, tự nhiên có thể lôi hắn xuống ngai vị.

Nghe vậy, đám quan viên cũng hiểu mưu đồ sóan vị của Thừa Tướng, hắn căn bản không phải muốn chọn một vị minh quân, mà là muốn cướp ngôi làm Hoàng đế, thật là dã tâm lớn.

"Ta nguyện ý phụ trợ Thừa Tướng lên ngôi vị Hoàng đế." Một ít quan viên ăn ý trăm miệng một lời.

Đám quan viên còn lại do dự, một vị quan viên hiên ngang lẫm liệt lớn tiếng nói: "Ta sẽ không thông đồng làm bậy cùng các ngươi, các ngươi đây là mưu đồ soán vị, chắc chắn sẽ liên luỵ cửu tộc."

Hắn vừa lên tiếng, liền có mấy tên quan viên hưởng ứng, ào ào đồng thanh nói, "Đúng, đúng, chúng ta một tấm lòng trung quân, tuyệt sẽ không phản bội Hoàng thượng."

"Các ngươi trung thành với Kỳ Tinh quốc, mà bây giờ Kỳ Tinh quốc bị Kỳ Doãn biến thành chướng khí mù mịt, lâu dần sẽ xuống dốc, Kỳ Tinh quốc chắc chắn sẽ bị người ta thâu tóm." Thanh y nữ tử vẫn treo một nụ cười bên khóe miệng như cũ, nhưng ý cười cũng chẳng đến đáy mắt, "Đại nhân cần gì cứng đầu?"

"Hừ, ngươi nữ tử này có bản lãnh châm ngòi ly gián, chúng ta sẽ không nghe ngươi."

Thanh y nữ tử biến sắc, đáy mắt nháy mắt lạnh như băng, khóe môi hơi hơi giương lên, ngưng mắt nói: "Tốt lắm."

Đang lúc mấy vị quan viên không rõ chân tướng, thì thanh y nữ tử lạnh lùng hạ mệnh lệnh, "Người tới, bắt bọn hắn."

Đột nhiên thị vệ xuất hiện vây chung quanh đám quan viên này.

"Ngươi nhốt mệnh quan triều đình, là tử tội đấy." Bọn quan viên căm giận nhìn nàng nói.

Nhưng thanh y nữ tử lại lơ đễnh, "Tử tội? Ta dám cướp ngôi, chẳng lẽ còn sợ chết ư?"

Lập tức lạnh giọng ra lệnh: "Dẫn bọn hắn xuống, trông coi thật kỹ, tuyệt không thể để bọn hắn trốn thóat."

Thấy thế, còn có một vài quan viên ban nãy còn do dự vội vàng nói ngay: "Ta nguyện phụ trợ Thừa Tướng đại nhân lên ngôi vị hoàng đế."

Thanh y nữ tử vừa lòng cười cười, để cho đám quan viên này hồi phủ, nhân tiện phái người đi giám thị bọn họ, mấy mỹ nhân bên cạnh bọn họ cũng là thuộc hạ của nàng, để khiến cho bọn hắn không còn đường quay đầu lại.

"Cô nương." Lâm Thừa Tướng nhẹ giọng gọi, muốn nói lại thôi.

Thanh y nữ tử tất nhiên biết hắn muốn nói cái gì, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc, đổ một viên thuốc màu đỏ đưa cho cho hắn, thấy vậy, hắn vội vàng uống, độc phát tác thật sự làm hắn không thể chịu được.

Thanh y nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải nàng kê đơn cho hắn, hắn căn bản sẽ không nghe lời của nàng, may mắn có thuốc độc mới khống chế được hắn.

Thanh y nữ tử chính là Liễu Tư Nhiễm, nàng đã sớm khống chế Lâm Thừa Tướng từ lâu, hơn nữa phần lớn thế lực của nàng đều đã chuyển đến Kỳ Tinh quốc, cho nên mới trốn đến nơi này.

Kỳ Doãn trước kia từng gặp nàng, dù sao hai người đã từng hợp tác, nhưng khi đó gương mặt Liễu Tư Nhiễm xấu xí vô cùng, trúng độc không thể giải được, bây giờ độc của nàng đều chuyển đến trên người Lăng Dạ Ảnh, bộ dạng tự nhiên khôi phục nên dĩ nhiên Kỳ Dõan sẽ không nhận ra nàng.

Mấy ngày này nàng liên tục phái người muốn đi Lăng Nguyệt quốc cứu Lăng Dạ Ảnh trở về, chỉ là không biết hắn bị giam ở đâu, nàng không khỏi âm thầm mắng Mộc Ly Yên thật giảo hoạt.

Trong Vũ Vương phủ, ánh nắng ấm áp chiếu vào, nhưng Lăng Dạ Ảnh chỉ cảm thấy lạnh như băng, giống như là mùa đông ngâm mình trong băng tuyết, trên người như có trăm ngàn con côn trùng đang gặm nhấm, đau đớn khó nhịn.

Ly Yên ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt nhìn hắn, nhưng đáy mắt lại cất dấu một chút kính nể, thống khổ như thế mỗi ngày hắn đều gắng gượng được, từng lần chống đỡ.

Kỳ thực loại chất độc này mỗi ngày phát tác chỉ có hai canh giờ, chỉ cần có thể sống qua bảy ngày, liền có thể hoàn toàn giải được, chẳng qua là hầu hết không ai chịu qua nổi một ngày, mà hắn lại có thể chống đỡ nhiều ngày như vậy, hôm nay, đã là ngày thứ bảy.

Thật lâu sau, Ly Yên nhìn sắc trời, vừa vặn hai canh giờ, độc của hắn đã hoàn toàn được giải.

Lăng Dạ Ảnh vô lực nằm ở trên giường, Ly Yên vỗ vỗ tay, đứng lên, "Ta bây giờ thật là có chút bội phục ngươi."

Lăng Dạ Ảnh liếc nàng một cái, im lặng không nói gì, hắn cũng không còn thừa bao nhiêu khí lực để nói chuyện.

Ly Yên đột nhiên cười cười, "Nếu không phải ngươi đối lập với Vũ, ta thật muốn chúng ta trở thành bạn tốt."

Dừng một chút, nàng nói thêm: "Ngươi vì Liễu Tư Nhiễm, không tiếc chuyển độc đến trên người ngươi, còn đem võ công nửa đời tu luyện đều cho nàng, bây giờ ngươi hủy dung, võ công hoàn toàn không có, ngươi vì nàng như vậy, nếu là đổi thành nàng, nàng cũng sẽ làm như thế với ngươi sao?"

Lăng Dạ Ảnh vẫn không trả lời câu hỏi của Ly Yên, môi khẽ mấp máy, hơi thở mong manh nói: "Lưu nàng tánh mạng."

Giọng nói hơi có chút cầu xin cùng chờ đợi, làm Ly Yên không khỏi cảm thán sức mạnh của ái tình thật đúng là vĩ đại.

"Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất giết, Liễu Tư Nhiễm ba lần bốn lượt muốn hại người của ta, ta sẽ không tha cho nàng." Ly Yên nhìn chăm chú, lạnh lùng nói lời vô tình.

Trong mắt Lăng Dạ Ảnh thoáng qua tia tối tăm, sau một lúc lâu, ngước mắt nói: "Nếu ta thuyết phục để nàng quy ẩn cùng ta, không đối nghịch với các ngươi nữa, liệu các ngươi có thể tha mạng cho nàng hay không?"

Ly Yên suy nghĩ một lát, hơi nhíu mày nói: "Ngươi có nắm chắc không?"

"Ta sẽ cố."

Lăng Dạ Ảnh chỉ có thể cố hết sức, trước hắn đã từng nói việc này với Liễu Tư Nhiễm, nhưng thái độ của Liễu Tư Nhiễm lại rất kiên định, nhưng bây giờ hắn phải thử thêm một lần nữa, hắn không muốn nàng lại mạo hiểm, không muốn từng giờ từng phút phải lo lắng cho nàng, tình cảnh bây giờ của nàng cực kỳ nguy hiểm.

Hắn không hiểu rõ Mộc Ly Yên, nhưng hắn hiểu Lăng Dạ Vũ, giảo hoạt như Lăng Dạ Vũ, Liễu Tư Nhiễm tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nói về mưu kế, nàng thua xa Lăng Dạ Vũ.

"Cố hết sức? Xem ra ngươi không chắc chắn lắm nhỉ!" Ly Yên hếch mày, trêu tức cười khẽ một tiếng.

"Ngươi có đáp ứng hay không?" Lăng Dạ Ảnh không để ý lời true tức của nàng, chẳng qua là vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm Ly Yên.

"Được, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục nàng quy ẩn, ta liền lưu tánh mạng của các ngươi, cho các ngươi tiêu dao sống." Ly Yên đồng ý gật gật đầu, nhưng ngay sau đó thần sắc lại lạnh thấu xương, "Nhưng ngươi nên biết, nếu nàng cứ hồ đồ cố chấp, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình."

Lăng Dạ Ảnh mấp máy môi thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Ly Yên ngẩn người: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngươi có thể đi rồi, ta sẽ phân phó xuống, không có ai ngăn trở ngươi rời đi đâu."

Nói xong, Ly Yên xoay người đi ra ngoài. Nàng tin Lăng Dạ Ảnh thật sự muốn thuyết phục Liễu Tư Nhiễm quy ẩn, nàng nhìn thấy trong mắt hắn thật sự có suy nghĩ này, không phải giả dối, bây giờ hắn hoàn toàn không có võ công, không có uy hiếp lớn gì với nàng, cho nên, nàng yên tâm thả hắn rời đi.

Trời bắt đầu ngả tối, Lăng Dạ Ảnh khỏe hơn một chút, liền vội rời khỏi Vũ Vương phủ.

Hắn vừa ra khỏi Vũ Vương phủ, liền có một người áo đen đi ra, cung kính nói với hắn: "Tiểu thư luôn tìm tung tích chủ tử, nói chỉ cần cứu được chủ tử, lập tức đến gặp nàng."

Tiểu thư trong miệng người áo đen chính là Liễu Tư Nhiễm, một phần thế lực này là do Lăng Dạ Ảnh để lại cho nàng, cho nên bọn hắn đều gọi Lăng Dạ Ảnh là chủ tử, gọi Liễu Tư Nhiễm là tiểu thư.

"Dẫn ta đi gặp nàng." Lăng Dạ Ảnh nhàn nhạt nói, ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt của hắn, trông càng thêm tái nhợt.

“Vâng ạ!”

Người áo đen chuẩn bị ngựa cho Lăng Dạ Ảnh, suốt đêm đi đến Kỳ Tinh quốc.

Trước cửa Vũ Vương phủ, có một nữ tử tuyệt sắc dựa vào trong ngực nam tử tuấn mỹ, nam tử tuấn mỹ sủng nịch vuốt vuốt chóp mũi của nàng, nói: "Không cần phái người đi theo bọn hắn sao?"

"Không cần, cho hắn thời gian, hi vọng hắn có thể làm được." Nữ tử tuyệt sắc khẽ lắc đầu nói.

Thật sự càng lúc nàng càng mềm lòng! Nếu là trước đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha kẻ thương tổn người của nàng, nhưng bây giờ lại đáp ứng bọn họ tiêu dao.

Nữ tử tuyệt sắc dĩ nhiên là Ly Yên, mà nam tử tuấn mỹ còn lại chính là Lăng Dạ Vũ.

Lăng Dạ Vũ cời trường bào choàng lên trên người Ly Yên, ôn nhu nói: "Trở về đi! Bên ngoài gió lớn."

Ly Yên cười thầm, gật gật đầu.

Lăng Dạ Ảnh đi suốt đêm, đến ngày thứ hai mới đến Kỳ Tinh quốc, đến phủ Thừa Tướng vội vàng muốn gặp Liễu Tư Nhiễm.

Sau khi Liễu Tư Nhiễm nghe nói hắn đã trở lại liền vội vàng đi ra nghênh đón hắn, trong mắt tràn đầy vui sướng, "Cuối cùng đã cứu được chàng ra."

Lăng Dạ Ảnh dừng một chút, nói: "Là Mộc Ly Yên thả ta ra."

"Chàng nói cái gì?" Liễu Tư Nhiễm không thể nào tin nổi nhìn Lăng Dạ Ảnh, tại sao lại là Mộc Ly Yên thả hắn ra? Mộc Ly Yên lại tốt như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.