Ly Yên giang tay, vô tội nói: "Không có, người của ngươi nhìn lầm rồi."
Lăng Dạ Vũ cẩn thận nhìn khắp căn phòng, chỉ có mấy người bình tĩnh đứng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ cửa sổ, hắn biết nàng lại lừa hắn.
Hắn vẫn phái ám vệ canh giữ tại đây, nhưng đêm nay không biết sao lại bị người ta làm cho hôn mê, lúc tỉnh lại liền lập tức đi bẩm báo với hắn, hắn vừa nghe đã xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới đây.
Nhìn nàng bình yên vô sự hắn cũng an tâm, nhưng mà hắn cảm giác được ở đây vẫn có khí tức xa lạ, khẳng định có người vừa đến, cũng không phải chỉ một người, nhưng mà không biết vì sao nàng lại giấu diếm? Nàng cùng mấy người xông đến kia có quan hệ gì?
Hắn biết không có ai biết được chuyện của Vương Phi hắn, chỉ cần không chạm đến an toàn của nàng, thì hắn cũng tuỳ ý nàng vậy, hắn gật đầu, ôn nhu nói: "Nàng nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong không chờ Ly Yên phản ứng đã rời đi, Ly Yên phục hồi tinh thần, bĩu bĩu môi, than thở nói: "Thật là khó hiểu."
Hôm sau, trên giang hồ liền nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, hiện giờ trong chốn giang hồ chia làm hai phe lớn, phe thứ nhất hỗ trợ gia tộc Hạ gia, Phe này cho rằng thế lực của gia tộc Hạ gia lớn mạnh, trăm năm căn cơ so với loại nghé con mới đẻ Lưu Ly công tử thì có vẻ bảo đảm hơn. Phe còn lại thì trợ giúp Lưu Ly công tử, danh tiếng của Lưu Ly công tử ở trên giang hồ luôn rất tốt, lần này vì tỷ tỷ báo thù có thể nói là có tình có nghĩa, mà kinh tế lẫn thế lực của Lưu Ly công tử lại trải rộng khắp mọi nơi, nên họ nghĩ không hẳn không thắng được gia tộc Hạ gia.
"Ly Yên, lần này làm dân tình xôn xao rồi." Lạc Y Cầm mới từ bên ngoài trở về,nghe được tin tức liền bất đắc dĩ nói.
"Muội biết, nhưng chuyện này càng lớn thì càng tốt mà." Khóe miệng Ly Yên dương lên một nụ cười nguy hiểm, nàng nâng chung trà, hếch lá trà lên chuẩn bị uống hết, thì một mùi thơm kỳ dị xông vào mũi, Phượng mi cau lại.
Thấy nàng nhíu mi, Thượng Quan Thi Vũ nghi hoặc hỏi: "Ly Yên, làm sao vậy?"
Ly Yên nhìn chằm chằm chén trà, trong mắt hiện lên sát ý, hờ hững nói: "Trà này có độc."
Nghe vậy, Lạc Y Cầm kinh ngạc: "Làm sao có thể? Trà này đều do tỷ ngâm, chưa từng rời đi nửa bước, làm sao có thể bị người hạ độc chứ ?"
Ly Yên cười lạnh một tiếng, đem trà đổ xuống mặt đất, bọt trắng toát ra, mặt đất lập tức bị ăn mòn thành màu đen sẵm.
"Lá trà này vốn có độc, xem ra lá trà của chúng ta bị thay đổi rồi!" Mâu trung nổi lên hàn ý lạnh lẽo, Ly yên nói rất thản nhiên nhưng lại vô cùng rét lạnh, nhiệt độ chung quanh đột nhiên thẳng tắp giảm xuống.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, nếu mà Ly Yên không phát hiện các nàng đều đã uống hết rồi, thật không dám nghĩ tới.
Cách mỗi một tuần Lạc Y Cầm sẽ xuất môn mua lá trà một lần, nói vậy người muốn hạ độc các nàng vô cùng hiểu rõ điều này, vì thế đã sớm ở Trà Trang thay đổi lá trà có độc cho nàng, thật sự là rất nham hiểm, nghĩ muốn một lần độc chết cả bọn nàng.
"Làm sao vậy?" Lăng Dạ Vũ vừa vào cửa liền cảm giác không khí không đúng, lo lắng hỏi.
Ly Yên nhàn nhạt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi nên quản lý cho tốt vương phủ của ngươi a."
Vốn là một đầu mờ mịt trong lúc vô ý Lăng Dạ Vũ nhìn thấy vệt đen còn sót lại trên mặt đất, sát khí từ từ nổi lên, môi mỏng thốt ra lời nói lạnh lẽo.
"Ai làm ?"
"Xem ra trắc phi của ngươi thật sự không an phận a!" Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng trào phúng nói, trước kia Hạ Uyển Di cũng từng hạ độc nàng, chỉ là mỗi lần nàng đều may mắn tránh được.
Hiện giờ ngoài mấy người bọn họ chẳng ai biết được thân phận thật sự của Ly Yên , cho nên nếu muốn giết Ly Yên, chỉ sợ lý do cũng chỉ có ghen tị mà thôi.
"Đồng ý hoà ly không phải tốt sao, bây giờ hại ta không làm gì cũng bị người ghi hận." Ly Yên ai oán nói.
"Ta sẽ không đồng ý hòa ly, nàng là Vương phi của ta, ta nhất định đem hết toàn lực bảo hộ nàng."
Lăng Dạ Vũ giận tái mặt bước nhanh ra ngoài, Vốn là âm thầm ngăn chặn thế lực của thái hậu chứ không trực tiếp đối đầu, nên hắn cũng không xử lý sạch sẽ tai mắt ở trong phủ, hiện giờ vì Vương Phi của hắn, xem ra hắn nhất định phải thanh lý môn hộ rồi.
Lúc nghe được hắn nói những lời "Nhất định sẽ tận lực bảo hộ nàng”, trong lòng Ly Yên xẹt qua một dòng nước ấm, nổi lên một tầng sóng nhẹ.
"Sư tỷ, truyền thư gọi Vân Mặc đến Vũ vương phủ đi."
Tên Lăng Dạ Vũ này cũng không kém, một khi đã như vậy, thì cứ gọi Vân Mặc đến giải độc cho Lăng Dạ Phong đi, còn có Ngũ hoàng huynh từ nhỏ bị trúng độc của hắn nữai!
Lạc Y Cầm giật mình, lập tức gật đầu.
Ly Yên dường như nhớ tới cái gì đó, từ trong phòng ngủ cầm thất thải liên hoa ra, cười yếu ớt nói: "Thi Vũ ăn thất thải liên hoa này đi! Có thể tăng vài trăm năm công lực."
Hiện giờ mỗi buổi sáng Thượng Quan Thi Vũ đều cực kỳ chăm chỉ luyện công ở phía sau Viện Trúc Lâm, nhưng nội lực há lại có thể luyện thành trong một sớm một chiều, ăn thất thải liên hoa có vẻ sẽ an toàn hơn, ít nhất về sau tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề nữa.
Nàng không có từ chối, trực tiếp nuốt vào, nàng cũng không muốn để Huyết Hồ luôn phải bảo hộ nàng.
Ăn thất thải liên hoa vào, trong cơ thể Thi Vũ xẹt qua một cỗ nhiệt lưu, cảm giác được mỗi một chỗ trên người đều đã lột xác, huyết dịch trong người tuôn chảy, trong nháy mắt, bộc phát ra nội lực cường đại, phá vỡ từng món đồ sứ bên trong phòng.
Lạc Y Cầm bị chấn động lảo đảo lui ra phía sau vài bước, sắc mặt Ly Yên vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là mâu trung hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tớihiệu quả của thất thải liên hoa lại tốt đến vậy.
“Điệp Vũ Mạn Tuyết” của nàng đã luyện đến trình độ bằng với người có nội lực vài trăm năm, cho nên bây giờ nàng mới có thể bình yên đứng tại chỗ.
Thượng Quan Thi Vũ sững sờ nhìn đồ sứ vỡ vụn trên mặt, bỗng nhiên nở nụ cười, cảm kích nhìn Ly Yên.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt lắc đầu, cảm kích trong im lặng, không cần ngôn ngữ .
"Trước đây Nhược Phong Nhược Vũ muốn trở về , lại nhận được mệnh lệnh của muội nên tạm thời lưu lại ở bên ngoài, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, như vậy khoảng ba ngày nữa có thể sẽ về tới vương phủ."
Lạc Y Cầm chỉnh lại y phục, bỗng chốc lên tiếng.
"Ừ, đến lúc đó Tỷ rời đi trợ giúp Lạc Y Lâm, Mạn Vũ Sơn Trang sẽ là thế lực của Tỷ, " nói xong dừng một chút, còn nói: "Về sau cũng là của tỷ rồi."
Trang chủ Mạn Vũ Sơn Trang là người được kính trọng nhất trong giang hồ, chỉ vì nàng thường xuyên tiếp tế người nghèo, trợ giúp những người giang hồ, mà cũng không có can thiệp vào phân tranh của chốn giang hồ, chỉ là Trang Chủ của Mạn Vũ Sơn Trang rất thần bí, nên mọi người chỉ biết nàng là Nữ bồ tát có tâm địa lương thiện.
Lạc Y Cầm vừa định từ chối thì lại nghe Ly Yên nói: "Sư tỷ, tỷ chiếu cố muội lâu như vậy, đây là những gì tỷ xứng đáng có được, huống hồ Mạn Vũ Sơn Trang luôn giao cho tỷ xử lý, tỷ làm trang chủ là thích hợp nhất."
Lạc Y Cầm đành phải gật đầu, nghĩ đến sau này khi đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho hoàng huynh xong, nàng sẽ trả lại Mạn Vũ Sơn Trang, đây vốn là thế lực mà trước giờ Ly Yên cực khổ xây dựng, nàng không thể lấy đi.
Thấy nàng gật đầu, Ly Yên vui vẻ cười ra tiếng.
~,~,~,~
"Ta sớm đã cảnh cáo ngươi không cần vọng tưởng làm hại Thi Vũ, vì sao không nghe? Vì sao?" Kỳ Doãn hung hăng bóp cổ Hạ Uyển Di, không lưu tình chút nào.
Giang hồ thông cáo, hắn ở Kỳ Tinh quốc sao lại không biết được tin tức. Vào lúc nghe được tin Thi Vũ đã chết lòng của hắn đau đớn tựa như bị thiên đao vạn quả, đau đến khó thở.
Trong mắt Hạ Uyển Di phủ đầy khủng hoảng, gian nan nói: "Khụ . . . . khụ, chàng, nếu giết ta, Hạ gia . . . . sẽ không. . . . giúp chàng. . . . . ."
Nghe vậy, Kỳ Doãn giảm lực đạo trên tay một chút, lâm vào trầm tư, hắn còn cần Hạ gia trợ giúp, nhưng mà mối thù của Thi Vũ thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng đấu tranh khổ sở, cuối cùng hắn cũng cắn răng quyết định, buông nàng ra, hiện tại bọn hắn cùng ngồi ở trên một chiếc thuyền, sau khi hoàn thành nghiệp lớn thì đối phó với Hạ gia báo thù cho Thi Vũ cũng không muộn.
"Khụ . . . . khụ . . . .khụ." nàng cảm thấy sắp không thở được nữa hắn mới buông ra, nàng khó chịu che ngực ho khan.
Kỳ Doãn chán ghét lườm nàng ta một cái, giận dữ rời đi.