"Ta sẽ dùng hành động để chứng minh ." Mộc Hi Ngôn không cho phép nàng nghi ngờ lời nói của hắn, từng câu từng chữ này đều đả động đến nơi sâu nhất trong lòng của Lạc Y Cầm.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Lạc Y Cầm nhàn nhạt nói: "Tuỳ ngươi đi."
Trong lòng nàng sớm đã nổi lên ngàn tầng sóng, nhưng nghĩ đến bộ dáng của mình bây giờ, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Sáng sớm hôm sau, mấy người đi về Lăng Việt Quốc, riêng Cung Y Lâm lại không có đi cùng, hắn còn có trách nhiệm của hắn, Ly Yên để Nhược Phong, Nhược Vũ ở lại giúp hắn, dù sao trừ bỏ Ly Yên ra, cũng chỉ có Nhược Phong, Nhược Vũ là có thể sai bảo người của Ngưng Yên Cung mà thôi.
"Nương tử, có muốn ăn một chút hoa quả hay không?"
Trên xe ngựa, Lăng Dạ Vũ hai tay bưng hoa quả đưa về phía Ly Yên, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị. ( bưng cả 2 tay a , e nói này Vũ ca... nương tử... ko fai mẹ con a T_T)
Ly Yên trợn trắng cả mắt, nói: "Không cần gọi ta nương tử."
"Nhưng nàng chính là nương tử của ta a!" Lăng Dạ Vũ nháy đôi mắt trong suốt vô tội, bĩu môi nói. ( ôi~
Ly Yên tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói không ngừng, nàng không ngăn cản, cũng không có vẻ muốn tức giận, vẫn trầm mặc như cũ.