Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 50: Chương 50




"Ngưng phi nương nương, đây là thuốc Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho người, người uống nhanh thôi." Sáng sớm, một đại cung nữ cùng một tiểu cung nữ cầm theo một cái hộp đựng thức ăn đi đến lãnh cung của Mộc Vi Ngưng. Sau đó từ trong hộp đựng thức ăn mang ra một chén thuốc màu đen, đặt ở trước mặt nàng.

Mộc Vi Ngưng nhìn bát thuốc đen nhánh trước mắt, liền cảm thấy ghê tởm, nàng ngẩng đầu lên nhìn đại cung nữ kia.

Đại cung nữ kia vênh váo đứng một chổ, thấy Mộc Vi Ngưng không có bất kì động tác nào, cũng không chút khách khí nói: "Ngưng phi nương nương, uống nhanh thôi, nếu thuốc nguội lạnh uống vào sẽ không tốt a."

Tuyết đứng ở sau lưng Mộc Vi Ngưng nhìn vẻ mặt cao ngạo của đại cung nữ kia, nàng hận không thể xông lên tát cho ả mấy bạt tay, nhưng mà bây giờ nàng chỉ có thể nhịn . Đại cung nữ và tiểu cung nữ phía sau liếc mắt nhìn nhau, tiểu cung nữ liền gật đầu. Lúc này Tuyết mới đi lên phía trước, bưng chén thuốc kia lên, đưa tới trước mặt Mộc Vi Ngưng.

Nhìn Mộc Vi Ngưng run rẩy vươn tay, nhưng không có đón lấy chén thuốc kia, đại cung nữ kia lại lên tiếng nói: "Ngưng phi nương nương, đây chính là Ngự Thiện Phòng hầm hai canh giờ mới làm xong, người cũng đừng lãng phí a." lúc đại cung nữ nói đến mấy chữ ‘ Ngưng phi nương nương ’ cùng ‘ Uyển Phi nương nương ’ thì cố ý nhấn mạnh. ( khúc nào v? khó hiểu qá = =')

Mộc Vi Ngưng run rẩy nhận lấy chén thuốc từ trong tay Tuyết, chất lỏng đen nhánh trong bát dao động, nổi lên từng tầng gợn sóng.

"Ngưng phi nương nương uống nhanh đi, bằng không nô tỳ cũng không thể báo cáo việc đã làm xong, chẳng lẽ Ngưng phi nương nương muốn để nô tỳ đến giúp người uống sao?" Nhìn Mộc Vi Ngưng đem bát đưa đến bên miệng nhưng không có uống hết, đại cung nữ kia lại nhịn không được mở miệng.

Mộc Vi Ngưng nhớ đến cảnh tượng ở cửa Ngự Thư Phòng, vừa nhắm mắt, một hơi uống cạn thuốc trong bát, trong miệng liền tràn ngập mùi vị chua xót, không biết đó là vị của dược hay là vị trong lòng nàng, có lẽ là của cả hai đi. . . . . .

"Ngưng phi nương nương người nghỉ ngơi cho tốt, trước hết nô tỳ xin cáo lui." Nhìn cái bát rỗng tuếch trong tay Mộc Vi Ngưng, khóe miệng đại cung nữ liền gợi lên tươi cười, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Tuyết nhìn Mộc Vi Ngưng, trong lòng cực kì không đành lòng. Quay đầu liếc mắt với tiểu cung nữ kia một cái, nhẹ nhàng gật gật đầu với nàng ta, tiểu cung nữ mới xoay người đuổi theo đại cung nữ kia.

Bên kia, Lăng Dạ Trần đang ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, đột nhiên có người tới bẩm báo nói có cung nữ tặng chén thuốc đến lãnh cung. Trong lòng hắn kinh hoảng, tiện tay bỏ bút xuống, liền xông ra ngoài, chạy về phía lãnh cung của Mộc Vi Ngưng

Dọc theo đường đi, càng đến gần phòng Mộc Vi Ngưng, trong lòng Lăng Dạ Trần lại càng hoang mang, giống như có cái gì đó sắp rời khỏi hắn, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

Lúc Lăng Dạ Trần đến cửa phòng của Mộc Vi Ngưng, chỉ thấy một cung nữ đang ghé mặt vào trên người đang nằm, khóc rống lên. Tim Lăng Dạ Trần liền run lên, chợt dừng chân rồi từng bước một đi tới. Không, Sẽ không . . . . . . Ngưng nhi, nàng sẽ không rời khỏi ta, nàng sẽ không . . . . . .

Sau khi cung nữ kia rời khỏi không lâu khóe miệng Mộc Vi Ngưng liền chảy ra máu đen, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã gục xuống. Tuyết nhìn thấy, vừa định chuyển thân thể Mộc Vi Ngưng lên trên giường để cho nàng thoải mái một chút, thì nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, vì thế lập tức để Mộc Vi Ngưng xuống, sau đó ghé vào trên người nàng khóc lên, một bên lấy tay bấu vào đùi của chính mình, để chảy thật nhiều nước mắt.

"Tham kiến hoàng thượng." Đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, Tuyết ngẩng đầu nhìn ra ngưỡng cửa, thì thấy là Lăng Dạ Trần đang đến đây, vội vàng đứng lên hành lễ, mặc dù nàng đã sớm biết là hắn sẽ đến đây.

Lăng Dạ Trần giống như không trông thấy nàng, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể Mộc Vi Ngưng ngã trên bàn, từng bước một đi tới.

"Ngưng nhi. . . . . ." Nhìn thân hình quen thuộc kia, rốt cuộc Lăng Dạ Trần cũng không lừa được chính mình, rằng đó chỉ là cung nữ thế thân.

"Hoàng thượng, Ngưng phi nương nương nàng đi." Tuyết vừa khóc, vừa nói với Lăng Dạ Trần. Bàn tay dưới ống tay áo cũng nắm thật chặt, đối với nàng việc này thật sự là quá gian nan, diễn trò còn phải cố sức như vậy. Lần này trở về nàng nhất định phải nói với lão Đại từ nay về sau đừng cho nàng làm loại công việc như vậy nữa.

Lăng Dạ Trần giống như không có nghe thấy Tuyết nói, chỉ là đi tới, ôm lấy thân thể Mộc Vi Ngưng, sau đó vùi đầu ở cổ nàng, qua một lúc lâu sau, Tuyết phát hiện thân thể Lăng Dạ Trần bắt đầu run rẩy lên.

Trong Phủ Thừa Tướng, lúc Ly Yên vừa nghe có người trong cung đến báo Mộc Vi Ngưng đã đi, lập tức chạy đến lãnh cung nơi Mộc Vi Ngưng đang ở, tuy nàng đã sớm biết nội tình, nhưng mà diễn trò thì vẫn phải diễn, hơn nữa nàng cũng không thể để cho Uyển Phi kia được lợi.

Trời vừa sáng thì Lăng Dạ Vũ đã đến phủ Thừa Tướng rồi, lúc nhận được tin này hắn cũng theo Ly Yên vào cung.

Ly Yên chạy đến vừa thấy thi thể của Mộc Vi Ngưng, lập tức vọt tới, ôm lấy thân thể Mộc Vi Ngưng khóc rống lên: "Tỷ tỷ, sao tỷ cứ như vậy mà đi a?"

Mà Lăng Dạ Trần bị LY Yên đẩy qua một bên thì giống như một kẻ mất hồn cứ đứng im một chỗ, hốc mắt hắn có chút phiếm hồng.

Lăng Dạ Vũ đi đến bên người Ly Yên, ôm lấy nàng an ủi nói: "Được, Tiểu Yên, nàng đừng khóc , tỷ tỷ nàng thấy nàng như vậy nhất định sẽ không vui. Việc cấp bách, là phải tra ra ai là người hại chết tỷ tỷ nàng."

Lăng Dạ Vũ đỡ Ly Yên đứng dậy, để nàng tựa vào trong lòng mình, Ly Yên nhỏ giọng khóc nức nở nói: "Trước giờ ở trong cung tỷ tỷ không có kẻ thù, ngoại trừ, mấy hôm trước, ta có nghe tỷ tỷ nói tỷ ấy cùng Uyển Phi đã xảy ra chút tranh cãi."

Ly Yên làm như vô ý nói ra những lời này, trong lòng lại cười lạnh, Uyển Phi, là ngươi tự tạo nghiệt đừng trách ta.

Lăng Dạ Trần nghe thấy Ly Yên nói, lập tức hồi thần lại, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận, liền hô với người ngoài cửa: "Người tới, mang Uyển Phi qua đây cho trẫm."

"Uyển Phi nương nương, hoàng thượng mời ngươi đi lãnh cung một chuyến." Thái giám được phái tới dẫn người đi đến, lúc vào cung điện của Uyển Phi thì thấy ả đang ngồi ở trước bàn.

"Công công, chẳng biết hoàng thượng thỉnh bản cung qua là có chuyện gì?" Uyển Phi đứng dậy đi lên phía trước, từ trên cổ tay gỡ xuống một cái vòng ngọc đưa tới, bất quá công công kia không có nhận lấy, chỉ là đưa tay chỉ về hướng cửa làm một tư thế mời: "Uyển Phi nương nương, thỉnh đi, hoàng thượng còn đang ở lãnh cung chờ nương nương a?" Hắn cũng không dám nhận lấy cái gì từ nàng ta, rõ ràng là hoàng thượng đang hoài nghi Uyển Phi nương nương hạ độc hại chết Ngưng phi nương nương, lúc này mà cùng nàng dính dáng, kia không phải muốn chết sao? Hắn còn muốn sống thêm vài năm a.

"Nương nương?" Cung nữ bên người Uyển Phi nghe thấy thái giám nói liền hoảng sợ, thấp giọng hô bên người Uyển Phi.

"Không có việc gì, sẽ không tra ra được chúng ta." Uyển Phi nói như vậy là để an ủi cung nữ bên người đồng thời cũng là đang trấn an nỗi sợ trong lòng ả, nhẹ nhàng bước ra ngoài, thái giám kia liền đi sau nàng.

"Hoàng thượng, Uyển Phi nương nương đến đây." Thái dám dẫn Uyển Phi đến, sau đó bẩm báo với Lăng Dạ Trần.

"Hoàng thượng, người tìm nô tì tới có chuyện gì ạ?" Uyển Phi thấy Lăng Dạ Trần, lập tức đến gần hắn, bất quá Lăng Dạ Trần lại đẩy nàng ra.

Thi thể Mộc Vi Ngưng đã được chuyển đến trên giường, Lăng Dạ Trần ngồi ở trước bàn, nhìn Uyển Phi, lửa giận tăng vọt, lạnh lùng nói: "Là ngươi hạ độc hại chết Ngưng nhi?"

"Hoàng thượng, nô tì oan uổng a." Uyển Phi lập tức phản bác, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Uyển Phi vừa mới nói xong, liền có một thái giám cầm trong tay một vật gì đó, còn dẫn theo tiểu cung nữ lúc sáng đến.

"Hoàng thượng, đây là tìm được ở trong cung Uyển Phi nương nương." Thái giám đem vật ở trên tay trình lên.

"Hoàng thượng, nô tài phát hiện tiểu cung nữ này ở ngoài cung của Uyển Phi nương nương ,thấy nàng ta lén lút liền đem đến đây." Sau khi trình đồ vật lên, thái giám kia liền chỉ vào tiểu cung nữ nói.

"Hoàng thượng tha mạng a." Lăng Dạ Trần vừa nhìn đn ếtiểu cung nữ kia, nàng ta liền lập tức quỳ xuống.

"Nói ra hết những gì ngươi biết, trẫm sẽ tha cho ngươi con đường sống." Vừa nói, ánh mắt sắc bén của Lăng Dạ Trần vừa bắn thẳng về phía Uyển Phi.

"Buổi sáng Uyển Phi nương nương sai nô tỳ đi tặng chén thuốc cho Ngưng phi nương nương, nói là để cho Ngưng phi nương nương bồi bổ thân thể. Nô tỳ không biết trong dược kia có độc, hoàng thượng tha mạng a."

"Ngươi còn muốn nói cái gì? Người tới, Uyển Phi ghen tị, tâm ngoan thủ lạt, đặc biệt ban thưởng cực hình." Lăng Dạ Trần nghe tiểu cung nữ nói xong, ánh mắt rét lạnh bắn thẳng về phía Uyển Phi.

"Không cần, không cần, các ngươi không được chạm vào ta." Rất nhanh hai người thị vệ liền tiến vào, kéo Uyển Phi đi ra ngoài cửa.

"Hoàng thượng, nô tì hoài long chủng, ngươi không thể giết nô tì." Dưới tình thế cấp bách, Uyển Phi đột nhiên hét lên, nghe nói như thế, hai thị vệ cũng không dám cưỡng ép ả.

"Khoan đã, ngươi nói cái gì?" Lăng Dạ Trần nhìn bụng Uyển Phi, nói.

"Hoàng thượng, nô tì hoài long chủng, ngươi không thể giết nô tì a." Thấy Lăng Dạ Trần do dự, Uyển Phi tiếp tục hô to.

“Đày Uyển phi vào lãnh cung." Lăng Dạ Trần nhíu mày nghĩ đến hài tử, tuy là ngoài ý muốn nhưng mà hắn cũng không đành lòng, liền nói sang chuyện khác .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.