Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 3: Chương 3: Nam Nhân Băng Sơn




Ánh trăng sáng trong, gió nhẹ chậm rãi thổi tới một luồng khí mát rượi. Một mảnh trắng sáng mông lung bao trùm trên mặt đất. như được phủ lên một tầng băng mỏng, ánh sao như có như không nhấp nháy.

Đêm Nguyệt Hắc Phong Cao là lúc thích hợp để giết người phóng hỏa. Ban đêm, là thời cơ tốt nhất muốn làm gì thì làm. Lúc này trên nóc nhà phủ Thừa Tướng xuất hiện một bóng đen, động tác nhạy bén linh hoạt, hướng về phía hoàng cung nhảy tới.

Bóng đen ngừng lại rơi xuống trên nóc hoàng cung, từ trong ngực lấy ra một tờ bản đồ màu vàng nhạt, nhìn chằm chằm bản đồ cân nhắc rất lâu, bỗng khẽ chửi một tiếng: "MD, kiến trúc hoàng cung này lớn như vậy làm gì chứ, tìm một chỗ cũng không dễ dàng."

Ở Hoàng cung Ly Yên vòng vo thật lâu, rốt cục cũng tìm được Nhã Ngưng Cung. May mắn là khinh công của nàng tốt, nếu không thì vòng vo tại hoàng cung lâu như vậy đã sớm bị thị vệ bắt được.

Ngoài Cung Nhã Ngưng, chỉ cảm thấy có một trận gió ùa đến, thân thể Ly Yên nhảy lên, nhẹ nhàng từ cửa sổ đi vào.

Đang ngồi ở bên cạnh bàn thêu Mộc Vi Ngưng loáng thoáng ngửi được mùi hương hoa lài nhàn nhạt, bởi vì muội muội Mộc Ly Yên của nàng thích Hoa lài, thường xuyên gần gũi với Ly Yên đương nhiên Mộc Vi Ngưng sẽ có chút mẫn cảm đối với hương hoa lài.

Theo bản năng xoay người về phia sau, bỗng nhiên xuất hiện một người nàng liền hét rầm lêm.

Ly Yên thở dài, gỡ khăn che mặt màu đen xuống, nhẹ giọng u oán nói: "Tỷ tỷ, là muội ,tỷ không nhận ra muội sao?"

"Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng cung nữ ân cần thăm hỏi.

Một năm trước Mộc Vi Ngưng được Hoàng Thượng Lăng Dạ Trần khâm điểm đưa vào cung, được phong làm Ngưng Phi

Mộc Vi Ngưng nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc kia, vốn là hoảng sợ, kinh ngạc, cuối cùng nghi ngờ, sau đó lại là kinh hỉ, vẻ mặt cực kỳ phong phú. Lúc này nàng hoàn toàn không để ý tới cung nữ ngoài cửa, nàng không tin hỏi: "Yên nhi, là muội sao? Sao muội lại trở về?"

Ly Yên tự tìm cái ghế ngồi xuống, uống cạn chén trà nóng, nói:"Sư phụ nói muội học nghệ đã thành, nên hôm nay liền trở về, lâu rồi không gặp tỷ tỷ, nhớ tỷ, nên vội vàng muốn đến nhìn tỷ, ban đêm liền xông vào hoàng cung!"

Nói dối quả thực không cần viết nháp, nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng đến là vì tìm cảm giác kích thích, bằng không thì nàng mới không thèm bỏ ổ chăn ấm áp mà chạy tới hoàng cung.

"Nương nương?" Bên ngoài cung nữ lại kêu lên.

“Không có việc gì, bản cung chỉ là bị con chuột dọa sợ, đi xuống đi." Mộc Vi Ngưng nhìn Ly Yên đáp, trên mặt nổi lên nồng đậm ý cười.

"Vâng, cung nữ ngoan ngoãn lui xuống.

"Tỷ tỷ, lúc nào thì muội biến thành chuột rồi hả ?" Ly Yên oán giận nói, bĩu môi đỏ, một đôi con ngươi trong suốt như muốn loé ra bọt nước, vẻ mặt "Oán phụ khuê phòng" cùng một thân hắc y nghiêm túc hoàn toàn không hợp với nhau.

Mộc Vi Ngưng không khỏi mỉm cười: "Yên nhi, muội so với chuột vẫn còn nghịch ngợm bại hoại hơn, tỷ cũng không tin ban đêm muội tới tìm tỷ là vì nhìn tỷ, tính tình này của muội tỷ còn không biết sao?"

"Muội là cảm thấy được cảnh đêm ở hoàng cung rất đẹp, cho nên tới thưởng thức một phen."

"Nói đùa, cảnh đêm ở nơi nào mà không giống nhau chứ?"

"Ai . . nha, tỷ tỷ, đúng rồi, tỷ có gặp qua thất vương gia Lăng Dạ Vũ chưa?" Ly Yên vội vàng nói sang chuyện khác.

Nàng điều tra Lăng Dạ Vũ đã lâu nhưng cũng tra không được bao nhiêu tin tức về hắn, chỉ biết hắn là Chiến thần, tại Lăng Nguyệt quốc có tiếng nói rất lớn, nghe đồn hắn lạnh lùng cao ngạo, tuấn tú vô cùng, chính là một tuyệt thế mĩ nam, là người trong mộng của rất nhiều nữ tử khuê phòng, mà năm nay cũng chỉ có hai mươi tuổi. Nàng cảm thấy được lực lượng ngang nhau với "Ngưng Yên cung" là "Dạ môn" có quan hệ với Lăng Dạ Vũ, nói không chừng hắn chính là môn chủ.

"Yên Nhi, sao muội hỏi thất vương gia rồi hả?"

"Muội nghe người khác nói Thất vương gia rất đẹp trai, nên hơi tò mò." Ly Yên cười "Hì hì" nói.

Bởi vì từ nhỏ đã bị Ly Yên "Đầu độc", cho nên nàng cũng biết "Đẹp trai" có nghĩa là gì.

"Tỷ chỉ gặp qua hắn một lần, bất quá hắn chính là tuyệt thế mĩ nam, nhưng mà quá lạnh lùng, Yên Nhi, bình thường muội cũng chưa từng tò mò mĩ nam như vậy nha, sao bây giờ lại cảm thấy hứng thú với Thất vương gia này rồi hả ?"

Mộc Vi Ngưng pha trò trêu ghẹo nói, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Ly Yên.

"Cái kia . . . ."

Đang lúc Ly Yên vắt hết óc nghĩ nên giải thích như thế nào, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng:"Hoàng thượng giá lâm" .

Thật sự là trời cũng giúp ta a, không cần giải thích với tỷ tỷ rồi. Ly Yên cười trộm một tiếng, đeo khăn che mặt lên liền hướng ngoài cửa sổ nhảy tới, động tác mây trôi nước chảy vô cùng lưu loát khiến Mộc Vi Ngưng thở dài, này chỉ sợ nhảy qua cửa sổ nhanh gấp bội đi!.

Ly Yên lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, tháo khăn che mặt xuống liền dừng lại nghĩ ngơi trên nóc nhà, thuận tiện hít thở một phen, không khí cổ đại thật trong lành.

Nhìn hoàng cung to lớn cách đó không xa, Ly Yên suy nghĩ nhẹ nhàng nhảy xa.

Sau khi Ly Yên biết nói chuyện Mộc Vi Ngưng liền bị nàng giáo huấn một chút tư tưởng của người hiện đại, "Một đời một kiếp một đôi" Mộc Vi Ngưng khao khát loại tình yêu này, cho nên lúc nàng được phong làm"Ngưng phi" nàng liền quyết định sống một cuộc sống bình thản, không hề hy vọng được hoàng thượng Lăng Dạ Trần chú ý, nàng tình nguyện cô độc cả đời cũng không muốn cùng người khác chung một trượng phu.

Nhưng mà thế sự luôn trêu người, bởi vì Mộc Vi Ngưng xinh đẹp làm cho các phi tử khác ghen tị, vì vậy mà bị người hãm hại, Mộc Vi Ngưng bị nhốt vào Thiên Lao, nhưng trời sanh nàng tính quật cường không chịu khuất phục, từng bị dụng hình thương tổn chỉ còn nửa cái mạng.

Tình báo của Ly Yên trải khắp thiên hạ, trong cung tự nhiên cũng có người,sau khi biết được việc này liền phái người khéo léo bày ra chứng cứ cho Lăng Dạ Trần nhìn thấy, cuối cùng Mộc Vi Ngưng vô tội được thả ra.

Tính cách kiên cường cùng vẻ đẹp của Mộc Vi Ngưng khiến Lăng Dạ Trần chú ý tới nàng, số lần đi Nhã Ngưng Cung cũng nhiều hơn. Mộc Vi Ngưng bị nhu tình mật ý của Lăng Dạ Trần hòa tan, vì thế mà động tâm. Lăng Dạ Trần đồng ý qua sẽ độc sủng một mình nàng, mặc dù không thể huỷ bỏ hậu cung, nhưng chỉ chuyên sủng nàng.

Hoàng cung là căn nhà giam, tỷ tỷ đơn thuần như thế căn bản không hiểu hậu cung ngươi lừa ta gạt, đúng là vì một Lăng Dạ Trần mà tự nguyện làm chim trong lồng .

Nếu mà Lăng Dạ Trần để cho tỷ tỷ thương tâm . . . . hừ!

Ly Yên nghĩ đến nhập thần, nhất thời không khống chế nổi chính mình, thẳng tay đánh xuống một chưởng.

Chỉ nghe thấy tiếng vỡ nát của ngói nhà, Ly Yên không thể không nhìn xuống đất, "A . . . ." .

Nội lực của Ly Yên thâm hậu nên nóc nhà căn bản không chịu nổi một chưởng này, vì thế nóc nhà vốn xa hoa nguyên vẹn vô cớ xuất hiện thêm một cái lỗ to, bởi vì chưởng phong nàng vừa đánh có vị trí vừa vặn chỗ chính mình ngồi, nên nàng cũng rớt xuống theo!"

Vốn Ly Yên còn tưởng rằng ngã xuống sẽ rất đau, không nghĩ tới chỗ rơi xuống là một cái ao.

Kỹ thuật bơi lội của nàng không tồi, cho nên nàng quyết đinh bơi đến trên bờ, ai ngờ cảm giác phía trước có vật trở ngại, vì vậy nàng nổi lên nhìn một cái.

"A . . . . . .."

Trước mặt là một "Đại khổng lồ" đang đứng, quan trọng là toàn thân lại trần trụi, chắc là đang tắm rửa. Cả người hắn tản ra lãnh khí nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt thâm thúy như muốn chọc thủng nàng, ngũ quan bởi vì tức giận mà căng chặt, lông mày đẹp sắc xảo.

Nàng vốn nghĩ rằng mình rớt xuống cái ao, ai ngờ lại là bể, trách không được nước lại ấm như vậy. Thất sách a thất sách!

Lúc nam tử nhìn thấy Ly Yên nổi trên mặt nước thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh vẻ tàn nhẫn liền thay thế.

"Ngươi là người nào?" Môi mỏng khẽ mở, lời nói băng lãnh từ trong miệng phun ra, nhưng mà tiếng nói lại nồng đậm khêu gợi mê người, ý vị sâu xa, toàn thân tản mát ra khí thế lạnh lùng.

"Cái này . . . . ." Nếu nàng nói là nàng không cẩn thận ngồi trên nóc nhà hắn, vừa không cẩn thận đập vỡ nóc nhà của hắn, lại tiếp tục không cẩn thận rơi vào trong bồn tắm của hắn, hắn sẽ tin sao?

"Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nam, quan tâm hỏi.

"Không có gì, đi xuống." Môi mỏng khẽ nhếch, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.

Buồn cười, nếu để cho thủ hạ của hắn biết lúc hắn đang tắm bị một nữ tử nhìn thì thanh danh của hắn đặt ở đâu, huống chi hắn cũng đã nắm chắc có thể trị được "Tiểu mao tặc" này.

Vốn đang ở suy nghĩ nên giải thích như thế nào, đột nhiên Ly Yên cảm giác được có nguy hiểm đến gần liền né tránh theo bản năng.

Ly Yên lại thấy nam tử đánh đến, không khỏi thầm mắng, nhưng cũng không có buông lỏng cảnh giác, tiếp được một chưởng lại một chưởng của nam tử. Mâu trung nam tử hiện lên quét xuống ngạc nhiên, không nghĩ tới nữ tử này võ công cao như vậy.

Nàng không cẩn thận nhìn xuống phía dưới thân nam tử, F..K! Trẻ em không nên nhìn a!

Xoay người một cái, mở miệng hét: "Em gái, ngươi có thể mặc quần áo trước không hả?"

Lúc này nam tử mới nhớ tới chính mình vẫn trần truồng, vì thế dùng tốc độ sét đánh để mặc y phục vào.

"Nói, ngươi là người nào? Ban đêm xông vào phủ ta có mục đích gì?" Đôi con ngươi ẩn chứa hàn ý rét người.

Mâu trung Ly Yên hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp như tơ ném cái mị nhãn với nam tử: "Ta là người ngưỡng mộ ngươi a, lần này tới chỉ là vì nhìn trộm sắc đẹp mà thôi."

Nói xong cước bộ không ngừng đi đến phía nam tử.

Môi từ từ tiếp sát môi mỏng của nam tử, nam tử chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên một nhịp.

Trên mặt Ly Yên hiện lên một nụ cười quỷ dị, ngân châm trên tay cũng cắm vào huyệt trung của nam tử.

Nam tử chỉ cảm thấy đầu não có chút hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ chợt lóe lên, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Ngươi . . . . "

“Cắt, ta không đánh lại ngươi, không giở chút thủ đoạn thì làm sao đối phó được ngươi." Ly Yên cười đắc ý.

Lúc nàng nói xong câu đó thì nam tử cũng té xỉu rồi.

Trên thế giới này có thể nói là rất ít người có thể địch lại võ công của nàng, nhưng mà không nghĩ tới võ công của nam tử này so với mình còn cao hơn nữa, xem ra cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, chẳng lẽ tư chất tốt hơn mình?

~-~

khi Mộc Hi Ngôn trở về phủ thì toàn bộ mọi người đã tiến vào giấc mộng.

Đi vào trong phòng mình hắn liền cảm giác được có một hơi thở rất nhỏ mà xa lạ, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác. Đồng tử đen như mực nhìn về phía giường lớn, phát hiện có người an tĩnh nằm ở đó, bởi vì người nọ nghiêng người mà ngủ, cho nên không có nhìn thấy mặt nàng, lỗ tai linh mẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp khi ngủ của nàng.

Hắn không nghĩ tới lại có người lớn mật như vậy ngủ ở trên giường hắn, xem bóng dáng hẳn là nữ tử, nói vậy lại là nữ tử muốn quyến rũ hắn, chỉ là nữ tử này so với những nữ tử khác lại lớn mật hơn, dám bò thẳng lên giường của hắn.

Nữ tử này còn có thể tiến vào phủ Thừa Tướng, thật sự là không đơn giản, chắc là đã giở thủ đoạn gì rồi.

Nghĩ vậy, hắn giận không kềm được, nắm nử tử trên giường kéo xuống, cái loại nữ tử không biết liêm sỉ này không xứng ngủ ở trên giường của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.