Dư Hoan không biết mình về tiểu khu như nào, bây giờ trong đầu cậu chỉ có đôi mắt đờ đẫn của Tưởng Hành. Cậu cảm thấy mình nói đã nói quá nhiều: Cậu không có tư cách đứng ở đỉnh cao rồi đi chỉ trích người khác, đều do cuộc sống ép buộc, nếu không ai lại tự nguyện làm mấy việc tổn thương bản thân?
Cậu không ngờ đằng sau bóng lưng cao ngạo đó, lại phải trả cái giá đắt và đau khổ như vậy. Hồi trước cậu nghĩ rằng mình không hiểu hổi Tưởng Hành, bây giờ hiểu rồi, nhưng chỉ có thể thương xót cho hắn.
Hành lang vẫn sáng đèn.
Một bóng đen ngồi xổm không nhúc nhích ở hành lang, mặc áo trùm đầu, có vẻ đang ngủ. Lúc Dư Hoan đi lên, anh mới uể oải mở đôi mắt ngái ngủ.
“Thẩm Hà?” Cậu gọi anh.
Thẩm Hà hơi giật mình khi thấy Dư Hoan: “Mười một giờ cậu mới về nhà, cậu đã đi đâu? Sao không nhận điện thoại?”
Dư Hoan cũng trố mắt giật mình: “Cậu đang đợi tôi?”
Thẩm Hà khẽ nhíu mày: “Không phải tớ nhắn tin với cậu rồi sao?”
Dư Hoan cảm thấy hơi mệt, bước qua người anh: “Có chuyện gì để mai nói... Mẹ nó, tôi mệt muốn chết rồi...”
Thẩm Hà ngăn cậu lại, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa tủi thân: “Cậu trả lời tớ trước là cậu đã đi đâu?”
Dư Hoan: “Sao cậu phải quản tôi đã đi đâu?”
Cậu mất kiên nhẫn đẩy Thẩm Hà, chuẩn bị mở cửa nhà, bỗng một con rắn hoa không biết từ đâu chui ra, cuốn lấy tay nắm cửa nhà cậu.
Dư Hoan sợ hãi, lập tức buông tay nắm cửa. Cậu vẫn chưa hoàn hồn nhìn về phía Thẩm Hà, hỏi: “Con rắn này có phải do cậu đặt vào không?”
Thẩm Hà Lãnh nói: “Cậu thấy tôi làm vậy à?”
Xem ra Thẩm Hà thật sự tức giận, bình thường trông ngốc nghếch, không ngờ sau khi bực lên lại có chút đáng sợ. Nhưng nhờ vậy cậu mới nhớ ra, trước đây tên điên Thẩm là loại người gì.
Dư Hoan không trả lời.
Thẩm Hà đè lên vai cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt khổ sở: “Cậu có biết tớ chờ cậu lâu lắm không, nếu không tới thì cứ nói với tớ một tiếng là được.”
Dư Hoan lặng người.
Thẩm Hà xoay người rời đi, bước vào nhà mình. Dư Hoan muốn đuổi theo nhưng cửa đã đóng, cậu chỉ có thể đứng ngoài gọi anh:
“Thẩm Hà! Ra đây đi! Lấy rắn của cậu về!”
Thẩm Hà không trả lời. Dư Hoan rất sợ động vật thân mềm, đừng nói là chạm vào, bây giờ cậu còn không dám liếc nó một cái.
“Thẩm Hà! Thẩm Hà!”
Cậu đập cửa nhà Thẩm Hà, lại không cẩn thận đẩy cửa nhà anh. Hóa ra Thẩm Hà vốn không khóa cửa.
Phòng khách không bật đèn, tối đen như mực.
Dù vậy, đây là lần đầu tiên Dư Hoan bước vào nhà Thẩm Hà, chỉ nghe nói anh có một người ba rất giàu có, nhưng ba không quan tâm tới anh, nên anh luôn sống với mẹ.
“Thẩm Hà...” Cậu cẩn thận bước vào, nhỏ giọng hỏi: “Tôi... Tôi vào nhé? Cậu nghe thấy thì trả lời chút đi...”
Trong nhà không một tiếng động. Dư Hoan nhón mũi chân, lén lút đi vào, vì không tìm thấy công tắc đèn, cậu chỉ có thể như người mù, sờ tường chậm chạp bước, hy vọng sẽ tới được ban công, rồi từ ban công trèo qua nhà mình.
“Phù...” Có người thổi vào tai cậu.
“Thẩm Hà?' Dư Hoan bỗng quay đầu, lùi về sau lần mò sờ mó, nhưng chỉ sờ được khoảng không, chứ không có gì cả: “Shit... Thẩm Hà, nếu là cậu thì... Cậu lên tiếng chút đi...”
“Phù...” Lại có người thổi vào tai cậu, lần này là từ phía nam, cậu sợ tới mức tim đập mạnh một cái, lập tức quay sang đấy lần mò.
Cậu bỗng cảm thấy rắn đáng yêu hơn ma nhiều.
Không tìm được cửa, nhưng lại sờ được cái gì đó mềm mềm, đối phương cười ha ha, cười đến mê hoặc lòng người: “Bạn Dư, sờ đủ chưa?”
Dư Hoan: “…”
Thẩm Hà búng tay một cái, mười mấy cây nến cắm trong chậu hoa bỗng sáng lên khắp phòng khách, chiếu rọi mọi ngóc ngách, trông vừa tinh xảo vừa ma mị.
“Tớ đã nấu cơm.” Anh ôn nhu nói: “Chờ cậu từ lâu.” Một đóa hoa hồng nở rộ trong tay Thẩm Hà, anh vừa chân thành vừa thâm tình đưa cho cậu: “Cậu có nguyện ý ăn cơm với tớ không? Bạn Dư?”
Dư Hoan quay đầu rời đi: “Không ăn.”
Chưa đi được hai bước, cổ như bị thứ gì đó thít chặt, Dư Hoan cúi đầu thì thấy, thứ cột cổ cậu là một sợi dây xích chó.
Từ từ?
Dây xích chó?
Anh tròng lên cổ khi nào mà sao cậu không cảm thấy gì hết vậy? Đầu dây xích ở trên tay Thẩm Hà, anh bắt chéo chân ngồi xuống ghế, cười hì hì nhìn cậu.
“Bạn Dư, tới đây.”
Dư Hoan tức đến mức không biết nên bày vẻ mặt gì, cậu vươn tay nắm lấy dây xích, nói: “Thẩm Hà, cậu điên rồi à? Sao lại đeo xích chó cho tôi? Mau tháo xuống ngay!”
“Thật ra cái này là của Bánh Bao Nếp.” Thẩm Hà bế chó Phốc sóc từ dưới đất lên: “Nhưng bé nghe lời hơn cậu nên không cần đeo.”
Dư Hoan xù lông: “*** mẹ mày! Cậu mới là chó!”
Thẩm Hà cầm dây xích, kéo Dư Hoan đang rất miễn cưỡng tới trước mặt anh, cười nói: “Ngồi xuống, cơm nước xong xuôi tớ sẽ thả cậu về.”
Trên bàn có một mâm thức ăn. Truyện Điền Văn
Anh đặt cậu lên đùi, một tay Thẩm Hà ôm eo cậu, một tay khác mở khay thứ ăn. Thật ra Dư Hoan không hề có hứng thú, nhưng vừa thấy thức ăn, đôi mắt cậu bỗng đỏ hoe.
Đó là một đĩa mì trứng cà chua.
Trên mì còn rắc rong biển nghiền mà cậu thích nhất.
Tờ lịch treo trên tường được khoanh ngày hai mươi tháng hai nhưng cậu quên mất, hóa ra mấy ngày nữa sẽ tới ngày kỷ niệm kết hôn của cậu và tên điên Thẩm.
Tên điên Thẩm không biết nấu cơm, chỉ làm được mỗi mì trứng cà chua, nhưng là do cậu dạy. Sau đó năm nào tới ngày kỷ niệm kết hôn, anh đều làm cho cậu.
Thẩm Hà dùng dĩa quấn mì, đưa tới bên miệng cậu: “Bạn Dư, nếm thử đi. Đây là lần đầu tiên tớ làm, không biết có hợp khẩu vị cậu không.”
Dư Hoan ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Tôi không thích ăn món này.”
Tay Thẩm Hà cứng đờ: “Tại sao?”
Cậu vốn đã không thích. Hồi trước vì Thẩm Hà thích nên mới dạy anh. Cậu nói: “Thật ra tớ thích ăn hành tây.”
Thẩm Hà giật mình, buông dĩa: “Ừm, vậy đổ đi, sau này không động vào cà chua nữa. Bảo bối của tớ lại không thích.”
Dư Hoan mất kiên nhẫn kéo dây xích: “Thu rắn của cậu lại đi, nó vẫn cuốn ở cửa nhà tôi. Tôi phải về nhà ngủ.”
Thẩm Hà cười: “Đó là rắn giả.”
Dư Hoan: “Đìu, cậu làm tôi sợ đấy.”
Anh nói với vẻ vô tội: “Ai biết lá gan bạn Dư lại nhỏ như vậy.”
Xích chó cuối cùng cũng được tháo ra, Dư Hoan tức giận ném lên người anh, quay đầu rời đi, không muốn ở với anh một giây nào nữa.
Thẩm Hà đứng đằng sau kêu: “Bạn Dư? Cậu đi thật đấy chứ?”
Giọng Dư Hoan từ hành lang truyền tới: “Bố đéo muốn ở trong chuồng chó của mày.”
Thẩm Hà dựa vào khung cửa, vẻ mặt hưng phấn, bắt đầu đếm số, “1...2...3...”
“Mịa nó!!”
Tiếng heo của Dư Hoan vang vọng khắp tầng hai mươi ba.
“Yes!”
Thẩm Hà nhếch miệng cười, mở rộng vòng tay về phía cửa nhà Dư Hoan. Một lúc sau, Dư Hoan tựa chú thỏ sợ hãi, lao nhanh, chạy như điên rồi rơi vào bẫy rập ôn nhu của anh.
Cậu lắp bắp, thốt ra mấy từ không rõ ràng, chỉ vào nhà mình, hoảng sợ nói: “Thẩm Hà... Tôi tôi tôi... Nhà tôi có ma...”