Về nhà cái gì mà về nhà, Dư Hoan đau lòng muốn chết, kéo tay anh đi về phía bệnh viện: “Chúng ta chạy nhanh đến bệnh viện khám, cậu điên rồi à? Tên chó con này.”
“Không sao đâu.” Thẩm Hà nắm ngược lấy tay cậu, kéo cậu về nhà, nói: “Tớ không thích bệnh viện, mùi chết chóc rất nặng, tớ thấy hơi khó thở.”
Dư Hoan suy sụp: “Cậu cắt mẹ cổ tay như này mà còn không sao?”
“Tớ...” Giọng Thẩm Hà bỗng khựng lại, Dư Hoan thấy sắc mặt anh tái nhợt, đột nhiên ngã về phía trước, hai đầu gối khuỵu xuống, bò trên mặt đất.
“Thẩm Hà!!” Giọng Dư Hoan tràn ngập sự sợ hãi.
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hà tái nhợt, nhưng vẫn ngẩng đầu an ủi cậu: “Tớ không sao, Hoan Hoan... Tớ chỉ thấy hơi mệt.”
“Đừng, đừng nói chuyện nữa, chúng ta mau tới bệnh viện. Không xa đây đâu, đi hai bước là đến.”
Lần này đến lượt Dư Hoan luống cuống, cậu muốn kéo Thẩm Hà đi, nhưng sức lại không lớn như Thẩm Hà, kéo kiểu gì anh cũng không di chuyển, phần lớn là do Thẩm Hà không muốn cùng cậu tới bệnh viện.
“Những lúc như này, cậu đừng cáu kỉnh được không?” Dư Hoan nâng mặt anh, sốt ruột đến mức mắt đỏ bừng: “Thẩm Hà, cậu nghe lời được không? Chúng ta tới bệnh viện, cắt cổ tay không phải chuyện nhỏ.”
Đôi mắt thâm trầm của Thẩm Hà hơi sáng lên: “Cậu lo cho tớ sao?”
Giọng Dư Hoan nghẹn ngào: “Chỉ số IQ của cậu không tốt, mắt cũng mù luôn à? Cậu không thấy anh mày sắp bị cậu làm cho phát khóc sao? Cậu là đồ ngốc.”
“Khụ khụ...” Bỗng nhiên Thẩm Hà ho khan, ho đến mức cổ đỏ bừng.
Khe hở giữa các ngón tay tràn ra rất nhiều máu tươi, Dư Hoan trợn to mắt. Không ngờ thiếu niên cậu đang ôm lại ho ra máu.
“Thẩm Hà!” Dư Hoan thật sự rất luống cuống, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống: “Thẩm Hà, cậu đừng làm tôi sợ... Đừng mà.... Oa oa...”
Cậu muốn lau máu ở khóe miệng Thẩm Hà, nhưng lại phát hiện lau như nào cũng không hết, gấp đến mức run rẩy cả người: “Oa oa... Cậu là đồ khốn...”
“Đừng khóc.” Thẩm Hà ôn nhu nắm lấy tay Dư Hoan, cọ mặt mình vào lòng bàn tay cậu: “Cậu vừa khóc, tim tớ đã run lên.”
Tuy nói như vậy, nhưng Dư Hoan không ngăn được nước mắt.
Ngón cái cọ xát khóe mắt anh, đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hà như chứa một trời nước mùa thu, ôn nhu đến mức muốn khiến cậu chết chìm trong đó: “Gả cho tớ được không?”
Dư Hoan sửng sốt.
Thẩm Hà lại nói: “Như vậy lúc chết tớ có thể yên tâm nhắm mắt.”
“Tôi...” Dư Hoan do dự. Thật ra đời này cậu không muốn dây dưa với Thẩm Hà, nhưng thời khắc mấu chốt cũng không thể bỏ anh.
“Khụ khụ khụ!!” Thẩm Hà lại ho ra máu, ho một cách kịch liệt, cứ như muốn ho cả phổi ra.
“Được được!!” Dư Hoan ôm chặt anh, gào khóc: “Tôi gả! Tôi gả cho cậu! Tôi cầu xin cậu, nhất định đừng xảy ra chuyện gì!”
Thẩm Hà yếu ớt năn nỉ cậu: “Bã xã, gọi tớ một tiếng ông xã được không?”
Dư Hoan: “Oa oa... Ông xã...”
Thẩm Hà: “Gọi to lên.”
Dư Hoan: “Ông xã!”
Thẩm Hà: “Gọi to nữa.”
Dư Hoan gào to: “Ông xã!!”
Thẩm Hà vui vẻ: “Tớ đây --”
Dư Hoan: “...” Sao lại cảm thấy có gì đó không đúng thế này?
Có hai vật tròn vo lăn xuống đất. Dư Hoan buông Thẩm Hà để anh đi nhặt, là hai hũ mứt tròn, một hũ đã bị uống hết.
Hũ mứt đỏ y như máu.
Sắc mắt Dư Hoan có hơi khó coi, để chứng thực suy nghĩ của mình, cậu nếm mu bàn tay dính máu Thẩm Hà.
Ngọt.
“Thẩm...” Gân xanh nổi lên, cậu cắn răng xoay người, tức giận hét lớn: “Hà!!” Nhưng đằng sau không còn bóng dáng Thẩm Hà.
“Cộc cộc...” Trên đường lớn, có bóng người lướt nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt, Dư Hoan đã không nhìn thấy ống xả xe của anh.
Hôm sau Dư Hoan giận đùng đùng đi đến trường. Đêm qua cậu đạp cửa nhà Thẩm Hà, nhưng tên kia vẫn không chui ra.
Anh đã tới trường từ sớm.
Dư Hoan bước đến chỗ ngồi, Thẩm Hà nằm xuống bàn cười hì hì nhìn cậu, cứ như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.
“Bà xã.” Anh nhỏ giọng gọi.
Dư Hoan ném cặp sách vào người anh: “Câm miệng, bố đéo muốn nói chuyện với mày.” Nhớ tới chuyện hôm qua bị anh hố một trận, cậu bực đến lộn cả ruột.
Thẩm Hà cười, ôm cặp sách của cậu.
“A!!” Bàn sau vang lên tiếng hét chói tai.
Dư Hoan và Thẩm Hà cùng quay đầu lại, thấy mấy con sâu róm to đùng xanh mướt đang bò trên bàn Lâm Mộc Mộc. Dư Hoan hãi nhất là động vật nhuyễn thể, lập tức sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, bay ra khỏi chỗ ngồi.
“Đậu mầm!!”
Cậu và Lâm Mộc Mộc như mèo sợ dưa chuột*¹, một người ôm bàn run bần bật, một người co ro trên bàn gọi tên Thẩm Hà.
“Thẩm Hà! Cậu mau ném bọn nó đi đi!”
Thẩm Hà không nói gì, cởi áo khoác đồng phục đặt lên bàn Lâm Mộc Mộc. Cả lớp đều sửng sốt, bỗng thấy Thẩm Hà hơi mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời, cứu vớt một đám người vừa bị dọa.
Anh búng tay một cái giữa không trung, kéo áo đồng phục lên một cách ngầu lòi. Mọi người nhìn xuống bàn, năng lượng cute phô mai que lan tỏa tới trái tim cả lớp.
“Òa --”
Nhiều thỏ con quá!
Lông xù xù nằm trên mặt bàn.
Đám sâu róm trên bàn đều biến thành ba bốn bé thỏ con, trông cực kỳ dễ thương. Nhìn hình ảnh đáng yêu này, tâm trạng kích động của mọi người cũng được thả lỏng.
“Sâu róm đâu ra vậy?” Dư Hoan đạp một chân lên đùi Thẩm Hà, tức muốn hộc máu, nói: “Chó con, là cậu làm đúng không?”
Thẩm Hà mặc lại áo, đáp: “Ông xã của cậu là loại người có thể làm mấy chuyện này sao?”
Dư Hoan: “Sâu đâu?”
Thẩm Hà nhướng mày: “Ở trên vai cậu.”
Dư Hoan: “…”
Cậu quay đầu nhìn, thấy một con sâu màu xanh bò trên vai, quan sát phương hương nó bò, có vẻ đang bò ra sau lưng cậu.
“A a a!!” Tiếng heo hét của Dư Hoan đứt quãng: “Thẩm Hà, *** mẹ mày!!”
“Ha ha ha...” Cả lớp cười vang.
Dư Hoan nhảy loạn xạ trên sàn, muốn ném con sâu ra, nhưng kiểu gì con sâu to bự kia cũng không chịu xuống, gắt gao dính lấy cậu.
Dư Hoan nhảy đến trước mặt Thẩm Hà, suýt nữa khóc thành tiếng: “Thẩm Hà, *** mẹ tên khốn nhà cậu! Mau bắt ra cho tôi!”
Thẩm Hà cười xấu xa: “Gọi ông xã.”
Dư Hoan gào lên: “Gọi con ***!”
Cậu phẫn nộ phun nước miếng vào mặt Thẩm Hà, anh bình tĩnh lau mặt, nói: “Không gọi nó sẽ bò vào quần áo của cậu. Mau nhìn đi, nó gần tới cổ cậu rồi.”
“A a a a!!”
Dư Hoan nhảy vào lòng Thẩm Hà, run rẩy ôm anh, Thẩm Hà cũng không ngại ôm lấy eo cậu, tránh cho cậu ngã từ trên đùi anh xuống.
Hơn bốn mươi cặp mắt trong lớp nhìn một cách khiếp sợ.
Thẩm Hà cười khẽ bên tai Dư Hoan: “Mau gọi ông xã.”
Dư Hoan cực kỳ tủi thân, nước mắt rơi lã chã: “Ông xã...”
“Ngoan.”
Sau đó con sâu bị vo lại, Thẩm Hà ném nó ra lùm cây ngoài cửa sổ.
“Mấy cậu... Mấy cậu, hai người...” Bạn học sợ ngây người.
Thẩm Hà không ngại một chút nào: “Là vậy đấy, mọi chuyện y như mấy cậu thấy đó. Từ giờ trở đi, bạn Dư chính là bạn trai tớ.”
Nữ sinh ở hét chói tai: “A a a!!”
Mặt Dư Hoan đen sì.
Thẩm Hà nhìn cậu, cười: “Nhìn tớ như vậy làm gì? Bạn Dư là người gọi ông xã trước mặt cả lớp.”
Bọn họ dựa vào cửa sổ tình tứ, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, nhưng lại không biết, ngay giây phút này, có một đôi mắt đang dần trở nên ảm đạm, sự sợ hãi trong lòng cũng tan biến.
Là Lâm Mộc Mộc.
Cô khẽ mở hộp bút có con chuột chết nằm trong, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí bắt đầu trở nên thâm trầm.
Mọi người đều đang cười, chỉ có mình cô trầm mặc.
“Nghe nói vở kịch được thêm một suất diễn?
“Nghe nói sẽ có hai người được tới rạp hát.”
“Lâm Mộc Mộc, suất diễn đấy được cạnh tranh công bằng, đừng tưởng bọn tao không biết thầy lén chọn mày làm vai chính. Lần này vai chính nên nhường cho tao, mày diễn ba năm vẫn chưa đủ sao?”
Lời Tôn Vũ như con dao nhỏ cứa vào trái tim Lâm Mộc Mộc. Cô gắt gao nắm chặt góc váy của mình, đôi tay run rẩy siết lại, siết đến mức trở nên trắng bệch.
“Lâm Mộc Mộc, mày nên hiểu rõ địa vị của mình, mày chỉ là con bồ nhí được người ta bao nuôi. Tao tố cáo một cái, mày và chủ nhân sẽ phải kết thúc cuộc chơi.”
Mấy chục tin nhắn được gửi đến.
“Đi chết đi.”
“Mau chết đi.”
“Sự tồn tại của mày khiến tao cảm thấy ghê tởm.”
……
Có người gõ xuống bàn cô, kéo phần hồn đang run rẩy quay về, Dư Hoan chớp mắt nhìn cô: “Mộc Mộc, cậu sao vậy? Thầy giáo gọi cậu đấy.”
Thầy giáo bảo cô trả lời đáp án. Lâm Mộc Mộc đứng lên, nhưng vừa nãy cô không nghe thấy gì, thậm chí cả tiếng chuông vào học cũng không lọt tai, bây giờ đứng đây cô không biết phải làm sao.
“Em...” Cô không trả lời được.
Thầy giáo thở dài, tỏ ra thất vọng: “Lâm Mộc Mộc, gần đây thành tích của em giảm sút. Ngồi học cũng thất thần.”
“...” Lâm Mộc Mộc trầm mặc.
Thầy giáo mắng cô một trận, còn cho cô viết bản kiểm điểm. Dù sao Lâm Mộc Mộc là một chồi non tốt, ông không muốn thấy cô tụt dốc như vậy.
Mọi người đều thì thầm nói nhỏ, bàn tàn về sự kì lạ gần đây của Lâm Mộc Mộc, chỉ có Dư Hoan để ý tâm trạng của cô không đúng, còn có bàn tay đang siết đến mức trắng bệch.
Tới chiều Lục Kình nhắn tin cho cậu, giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn. Dư Hoan nhíu chặt mày, hắn lại giục cậu thực hiện lời hứa.
Hai người hẹn ở quán cà phê.
Dư Hoan sợ bị Thẩm Hà phát hiện, cố tình tách Thẩm Hà ra, dùng lý do quầy bán quà vặt sắp bị người xấu dỡ bỏ để mỗi người đi một đường.
Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh Thẩm Hà cầm gạch chạy đi, không chừng bây giờ anh đang ngồi xổm thủ trước quầy.
Lục Kình đã đến quán cà phê.
Dư Hoan cất sách vở chuẩn bị đi, lúc ngang qua nhà vệ sinh ở tòa cũ, bỗng phát hiện có vài nữ sinh nói cười đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Không phải nhà vệ sinh kia không dùng nữa sao?
Dư Hoan thấy kỳ lạ. Tòa cũ đã bỏ hoang bao lâu nay, sao vẫn có người đến? Sau khi chờ mấy nữ sinh kia đi xa, cậu xách cặp bước vào.
Vừa bước vào cửa, bên trong đã truyền đến tiếng khóc nức nở, là một cô gái, khóc cực kỳ đáng thương.
Dư Hoan theo tiếng khóc tìm tới, kiếm được cô gái ở buồng vệ sinh cuối cùng. Cô đang bị nhốt trong buồng, sàn nhà toàn là nước bẩn.
Dư Hoan cẩn thận mở cửa ra: “Bạn à... Cậu không sao chứ?” Sau khi mở cửa, cậu sợ ngây người, cô gái ướt sũng ngồi ở bồn cầu một cách đáng thương, lại là bạn bàn sau của cậu, Lâm Mộc Mộc.
Áo của cô bị xé nát, một phong cảnh mỹ lệ hiện ra. Dư Hoan vừa nhìn thấy, vội vàng cởi áo khoác đồng phục của mình khoác lên người cô.
Cậu bỗng thấy may mắn vì mình là gay, nếu là người khác, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cô gái xinh đẹp như vậy, còn đang tới tuổi dậy thì, chắc không đến vài người có thể nhịn được.
Đúng như cậu lo lắng.
Kiếp trước cậu không tới đây cứu Lâm Mộc Mộc, khiến buổi tối bảo vệ tuần tra phát hiện ra cô, không những không cứu, lại còn rất thú tính đi làm nhục cô.
“Không sao rồi.” Dư Hoan đưa tay ra.
- --
*¹. Mèo sợ dưa chuột: thấy có người làm thí nghiệm đặt dưa chuột đằng sau con mèo và bé mèo bị dọa như này nè
- --
Đôi lời editor:
Không nghiêm túc được quá hai 2 giây =))))
Tòa cũ không dùng nữa sao anh lại đi qua nhà vệ sinh trong đấy =))