Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 17: Chương 17




Cơm nước xong, Dư Hoan lái xe đạp chở Tưởng Hành về. Lúc cậu tới nhà đã là bảy giờ, trời cũng trở tối.

Nhà cậu sáng đèn.

Dư Hoan sửng sốt, vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ ba mẹ đã về? Trước đó hai người đi du lịch quanh thế giới, đi cũng được nửa tháng, sợ cậu quấy rầy thế giới của bọn họ, nên không nhắn cho cậu một tin nào.

Cậu khóa kỹ xe đạp rồi lên lầu, đứng trước nhà gõ cửa, chuẩn bị tạo bất ngờ khiến ba mẹ kinh ngạc. Nhưng cửa vừa mở, không phải kinh ngạc mà là kinh hãi.

“Bà xã, cuối cùng cậu cũng về.” Thẩm Hà bê một đĩa sủi cảo cười hì hì đón cậu: “Sủi cảo nhà cậu ăn ngon thật.”

Dư Hoan suy sụp: “Sao cậu lại ở nhà tôi?”

Giọng anh ngọt ngào: “Mẹ muốn tớ tới?”

Dư Hoan nghi ngờ: “Mẹ?”

Thẩm Hà ăn một miếng sủi cảo: “Đúng vậy, mẹ.” Nói xong thì quay vào nhà, hô to: “Mẹ, ra ăn thêm một đĩa sủi cảo thịt heo.”

Trong nhà, mẹ Dư Hoan nhiệt tình đáp lại: “Ố kề!”

Ai có thể mặt dày vô sỉ tới mức này? Thằng này chứ ai. Trán Dư Hoan nổi gân xanh, tên chó con kia không hề coi mình là người ngoài.

Thẩm Hà lại hét lên: “Mẹ, cho thêm một chút sốt ngọt!”

“Đó là mẹ tôi không phải mẹ cậu!”

Dư Hoan đá chân anh, anh lại thành thạo né được, Thẩm Hà bê đĩa định lẻn vào trong nhà, Dư Hoan tức muốn hộc máu, kéo quần áo lôi anh ra ngoài.

“Cậu mau đi ra!”

“Mẹ!” Thẩm Hà hô to.

Ôn Nhu đang làm giấy gói sủi cảo, không thèm đặt xuống mà chạy ra luôn. Thấy hai đứa nhóc lôi lôi kéo, bà vội vàng đi qua tách bọn họ.

“Làm gì đấy!” Ôn Nhu mắng Dư Hoan.

Dư Hoan dậm chân, chỉ vào Thẩm Hà: “Mẹ mau đuổi tên này đi đi! Tên này tới vì muốn ăn hết sủi cảo nhà mình!”

“Mẹ...” Giọng Thẩm Hà ngọt ngào, giống như đứa trẻ đang làm nũng, ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ tủi thân, khiến người khác phải mềm lòng: “Con có thể ăn một bát không?”

Ôn Nhu bất lực nói với Dư Hoan: “Hoan Hoan, sao con lại vô lễ như vậy? Người ta tới nhà làm khách, sao con có thể mở miệng đuổi khách đi?”

“Tên này mà là khách ạ? Mẹ quên đây là tên nhóc nhà bên sao?”

“Ý mẹ là như này.” Ôn Nhu kéo Thẩm Hà vào: “Ba mẹ bạn ấy không ở nhà, nên không thể nấu cơm, tới nhà mình ăn chút sủi cảo thì có sao. Xem con keo kiệt chưa kìa.”

Thẩm Hà: “Con tán đồng.”

“…”

Dư Hoan u uất lững thững đi sau bọn họ, càng nhìn càng thấy mình giống người ngoài. Cậu chen giữa hai người, muốn đẩy Thẩm Hà ra, lại bị mẹ kéo sang một bên.

Thầm Hà chớp mắt nhìn cậu.

Dư Hoan bị khiêu khích, cực kỳ khó chịu, nhìn Ôn Nhu, u uất nói: “Rốt cuộc con là con trai mẹ hay tên kia là con trai mẹ...”

Ôn Nhu bóc trứng gà đưa cho Thẩm Hà, anh cũng không khách khí há miệng ăn, cho cái gì ăn cái đó, không hề kén chọn, khiến Ôn Nhu liên tục cười ha ha.

“Đứa nhóc đẹp như vậy, sao lại là con nhà người khác chứ.” Lời này nghe còn u uất hơn cả Dư Hoan, cậu khó chịu: “Mẹ, ý mẹ là con xấu sao?”

“Cũng không phải.” Ôn Nhu cực kỳ nghiêm túc, dịu dàng liếc mắt nhìn cậu một cái: “Chỉ là... Thiếu chút hot thôi.”

Dư Hoan: “…”

Tức đến mức không biết bày ra vẻ mặt gì, Dư Hoan trợn mắt về phòng mình. Không bao lâu sau, Thẩm Hà bê sủi cảo đi vào, khuôn mặt lấy lòng bước tới bên cạnh cậu.

“Bảo bối.”

Dư Hoan vùi đầu tính toán công thức, không trả lời anh.

Thẩm Hà dựa vào bàn Dư Hoan, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo to bự đưa tới bên miệng cậu, cười nói: “Nếm thử đi, tớ là người gói miếng này, còn cố tình gói một miếng lớn đầy nhân thịt heo cho cậu.”

Dư Hoan bất động.

Thẩm Hà bất đắc dĩ cúi người dỗ cậu: “Bà xã của tớ là người đẹp nhất thế giới đúng không? Đừng giận, cậu vừa giận tớ cũng không ăn cơm.”

Dư Hoan chỉ bút vào anh, u uất nói: “Nói mau, ai là người xấu nhất thế giới?”

Thẩm Hà: “Dư Hoan.”

Dư Hoan đá vào chân anh: “Cút đi.”

Thẩm Hà có khát vọng sống mãnh liệt, lập tức sửa lời: “Ông xã của Dư Hoan.”

Dư Hoan: “Hừ.”

Thẩm Hà không chịu buông tha, đưa gói sủi cảo to bự mình tự gói đến bên miệng Dư Hoan. Dù sao cũng tự tay làm, nhất quyết phải thấy Dư Hoan ăn hết anh mới thoải mái.

“Ưm.” Dư Hoan không muốn ăn.

“Ngoan.” Anh vừa dỗ dành vừa lừa một lúc, cuối cùng cậu cũng ăn miếng sủi cảo tình yêu tự tay anh làm, đổi lại được hai chữ đánh giá đúng trọng tâm từ Dư Hoan: “Khó ăn.”

Dư Hoan tính công thức tiếp. Thầm Hà đứng một bên duỗi tay xoa cổ bóp vai giúp cậu. Anh trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay đi đâu?”

Dư Hoan giật mình, hơi chột dạ cúi đầu: “Chẳng đi đâu cả, dạo phố chơi thôi.” Giọng Thẩm Hà trầm xuống: “Chỉ đi chơi? Vậy sao lại muốn tách tớ ra?”

“...” “Thấy cậu phiền.”

Tay Thẩm Hà đang xoa cổ cậu khẽ dừng lại, trằn trọc ôm eo Dư Hoan, thở dài bên tai cậu, nói: “Nên mới không thích tớ đúng không?”

Dư Hoan không nói gì, lo lắng vẽ nguệch ngoạc trên giấy, một lúc sau vẽ ra rất nhiều hình tròn màu lam, khiến trang giấy rối tung cả lên.

“Cậu tính gì vậy?” Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hà nhìn vào quyển sổ, trên sổ có công thức Tưởng Hành dạy Dư Hoan.

Dư Hoan cho rằng Thẩm Hà không hiểu, tỏ vẻ hoảng sợ, nói: “Là đề toán, cậu xem không hiểu đâu.”

Đôi mắt Thẩm Hà hơi lạnh lẽo: “Thật à?”

“Thật.” Dư Hoan thấy anh phiền, đẩy anh ra ngoài cửa: “Cậu đi ăn sủi cảo đi, đừng ở đây quấy rầy tôi.”

Dư Hoan phũ phàng đóng cửa phòng lại.

Thẩm Hà bị nhốt ở ngoài, đứng trước cửa sửng sốt hồi lâu, ánh mắt ảm đạm.

Ôn Nhu nấu ăn trong bếp. Thẩm Hà khó chịu quấn quýt quanh người bà, cực kỳ hiểu chuyện giúp bà rửa rau, thái rau, rửa bát.

“Sao vậy?” Ôn Nhu là người rất nhạy cảm, liếc mắt một cái đã nhìn thấu vẻ u buồn nhàn nhạt trên người Thẩm Hà: “Cãi nhau với Dư Hoan?”

Thẩm Hà cũng không nói dối: “Vâng.”

“Tính cách của Hoan Hoan giống ba nó.” Nhắc tới ba cậu, Ôn Nhu im lặng một lúc, cười một cách khổ sở: “Thầm Hà đừng quan tâm.”

Thẩm Hà: “Không sao ạ.”

Trong phòng.

Dư Hoan dựa vào ghế xoay, vừa dịch bánh xe, vừa nhìn chằm chằm trần nhà, tự hỏi rốt cuộc bản thân đang làm gì?

Muốn không quan tâm Thẩm Hà, nhưng bây giờ Thẩm Hà đã lẻn được vào nhà. Muốn ngăn cách Thẩm Hà và Lục Kình, nhưng Thẩm Hà lại không kiềm chế được. Hôm này cậu còn tức giận đắc tội với Lục Kình.

“Haiz --” Cậu thở dài một hơi: “Thật phiền phức. Hai con chó con không một người nào khiến mình bớt lo.”

Có tin nhắn gửi tới điện thoại.

Là Tưởng Hành nhắn.

“Ăn cơm chưa? Bé cute.”

Dư Hoan nhìn chằm chằm điện thoại, bày ra vẻ mặt kì lạ: Bé cute? Kiểu xưng hô quái quỷ gì vậy? Trông cậu nhỏ đến thế sao?

Cậu nghĩ, nhắn tin hỏi hắn: “Sao cậu gọi tớ là bé cute?”

Tưởng Hành gửi icon mặt cười: “Cậu không thích tớ gọi thế sao? Vậy tớ đổi nhé? Ví dụ như... Hoan Hoan?”

Cả người Dư Hoan nổi da gà, vội gửi icon lắc đầu cho hắn: “Cậu đã gọi tớ là Dư Hoan, gọi thân mật quá tớ không quen.”

Tưởng Hành: “Thẩm Hà cũng gọi cậu như vậy.”

Dư Hoan: “Nên tớ thường xuyên đánh tên đấy.”

Tưởng Hành: “…”

Dư Hoan bỗng nhớ ra, Tưởng Hành hẳn là đang ở quán bar, cậu hỏi hắn: “Hôm nay... Không tiếp khách sao?” Nghĩ một chút lại thấy hai chữ tiếp khách chói mắt quá, cậu xóa đi, thay thành một câu ngắn gọn súc tích: “Không đi làm à?”

Tưởng Hành gửi icon cười khổ: “Không có ai gọi tớ.”

Dư Hoan hỏi hắn: “Cậu rất thiếu tiền sao?”

Tưởng Hành: “Ừm.”

Dư Hoan nghĩ một chút, nói: “Hay là như vậy đi, nhà máy của ba tớ nhận nhân viên, cậu muốn xem xét tới làm chút việc vặt ở đó không? Nhưng có thể sẽ hơi mệt.”

Tưởng Hành trả lời rất nhanh: “Không tới.”

Dư Hoan: “Sao vậy?”

Tưởng Hành vừa nghe đến nhà máy, bỗng hơi kích động: “Tớ ghét những công nhân làm sản xuất dây chuyền, suốt ngày bận rộn chỉ vì chút tiền mỏng dính, cứ như người máy không có tự do, thậm chí một lần vào là vào mấy năm, lãng phí thanh xuân tươi đẹp của mình. Thật sự rất khó chịu.”

Dư Hoan cứng họng, nhớ tới mẹ mình cũng làm sản xuất dây chuyền mười mấy năm, lập tức thấy hơi khó chịu trong lòng.

Cậu trả lời: “À ok.”

Có vẻ nhận ra cảm xúc của Dư Hoan, Tưởng Hành hơi hoảng hốt, vội giải thích: “Không phải tớ coi thường ý tốt của cậu, chỉ là tớ không thích bị gò bó.”

Dư Hoan: “Không sao. Phong cách làm việc và khả năng thích ứng của mỗi người đều khác nhau, tớ hiểu mà.”

Tưởng Hành không trả lời.

Dư Hoan tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà rồi thở dài, do cậu sống đơn giản quá sao? Tuy nói ngầu lòi như vậy, nhưng cậu thật sự không hiểu cách suy nghĩ của tỷ phú tương lai.

Đã tới 10 giờ.

Tưởng Hành nhìn đồng hồ, quyết định về nhà.

Thật ra cuộc sống về đêm của quán bar mới bắt đầu.

Không phải không có người đến gần, cũng không ít người ra giá với hắn. Nhưng hắn không muốn chọn người trả ít tiền, hay người mặt mũi không đẹp, trông rất phiền phức...

Không đúng, gần đây hắn luôn cảm thấy phiền phức, dù nhìn ai cũng đều chương mắt, nhìn ai cũng muốn mang bọn họ đi rồi bắt đầu phân loại rác.

Cả ngày trong đầu nghĩ rất nhiều về Dư Hoan.

Hắn vốn cho rằng mình hiểu Dư Hoan rất rõ, nhưng sau khi làm quen mới phát hiện, trên người Dư Hoan luôn có chút gì đó thần bí khó hiểu, giống như cái gì cậu cũng biết, khiến hắn rất tò mò.

“BÍP BÍP!” Có người ấn còi xe ô tô đằng sau hắn, còn bất lịch sự chiếu đèn xe lên người hắn, khiến Tưởng Hành không mở được mắt ra.

Một chiếc xe thể thao xa hoa chậm rãi chạy tới bên cạnh hắn, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Lục Kình xuất hiện trước mặt cô.

(Đoạn này tác giả đổi sang cô vì Lục Kình đang nghĩ Tưởng Hành là nữ)

“Anh từng thấy em.” Hắn nói.

Tưởng Hành không có hứng thú với hắn, lạnh lùng liếc mắt, tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên không giống những cô gái khác, Lục Kình thích Tưởng Hành nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi, hoặc có thể nói, hắn thích cảm giác chinh phục thứ mình không chiếm được.

Thấy cô phải đi, hắn đuổi sát cô, chậm rãi lái xe đi theo, sợ dọa tới con mồi mình theo dõi.

“Em là bạn của Dư Hoan? Đã trễ thế này, con gái đi một mình trên đường không an toàn. À không... Khu vực này cực kỳ nguy hiểm, hay có nhiều chuyện xảy ra, muốn anh chở em về không?”

Nghe thấy tên Dư Hoan, lúc này Tưởng Hành mới nhìn hắn: “Anh nói Dư Hoan?”

Giọng nói Tưởng Hành trong trẻo không trầm, hơi trung tính, nếu cô không tiết lộ, người khác rất khó phân biệt là nam hay nữ.

Lục Kình hơi sửng sốt, nói: “Ừm, không phải em là bạn của Dư Hoan sao?”

Tưởng Hành: “Anh là?”

Lục Kình muốn bắt chuyện với Tưởng Hành, nhưng Tưởng Hành là cô gái lạnh lùng nhất hắn từng gặp, nếu không có quan hệ làm cầu nối, rất có thể lần này sẽ thất bại.

Hắn rất thông mình, nghĩ một chút rồi nói: “Anh là em trai cùng cha khác mẹ của anh ấy. Anh tên Lục Kình.”

Tưởng Hành hơi kinh ngạc: “Em trai?” Nhìn qua trông không giống chút nào.

“Không giống đúng không?” Lục Kình hiểu ý: “Anh giống ba, anh ấy giống mẹ nên mới vậy. Đúng rồi, em lên xe đi, anh chở em về.”

Tưởng Hành do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe, ngồi ở ghế phụ lái. Ngay lúc bước lên chiếc xe thể thao, cặp chân dài của cô hơi tốn sức để cho vào.

Bé ciu của Lục Kình hơi đau, bị ly cà phê của Dư Hoan làm bỏng, bây giờ mà giương cao sẽ đau đớn như bị kim châm.

“Anh làm sao vậy?” Tưởng Hành hỏi hắn.

Lục Kình lấy lại tinh thần, nhìn về phía đôi chân dài của cô theo phản xạ, vì quá gần nên chỉ cần duỗi tay là có thể dễ dàng chạm vào, khiến người khác nảy ra vô số suy nghĩ vớ vẩn.

Máu trong người Lục Kình đều sôi lên.

Lỗ tai hắn đỏ bừng, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Không... Chỉ hơi nóng thôi... Em nóng không? Để anh mở điều hòa nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.